Chính là một lời khó nói hết với lời đánh giá này của hai trăm cân “đáng yêu” mập mạp, oán khí lúc sáng khi bị bà chủ của mình tuyên bố quy định mới đã mất hết.
Anh ta mở miệng phản bác sự khoe khoang của Nhị bàn, “Đó là bởi vì cậu không có cơ bụng!”
“Cho nên bọn họ mới khen cậu mập mạp đáng yêu, còn những thứ khác bọn họ không biết nên khen cái gì.”
Nhị bàn: “………..”
Cáo từ!
Luyện tập thì luyện tập, còn đặc biệt có gà trống nhân sâm à!
Tôi béo tôi ăn đồ ăn nhà anh chắc??
Nhị bàn đang nỗ lực dùng ánh mắt giết chết Vu Thần, một bàn tay chen vào giữa hai người bọn họ định đem tờ nội quy mới đi.
Nhan Phương dừng lại, Nhị bàn kinh sợ, Vu Thần nịnh nọt, Cơ trưởng hậm hực, Light khó hiểu, ánh mắt thờ ơ của Thẩm Hi, bình tĩnh như không đem tờ giấy dán ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trên tường.
Anh ta dập tắt tàn thuốc, thanh âm không một chút nhấp nhô: “Từ hôm nay trở đi, cứ theo quy định mà làm.”
Đội bá đều mở miệng, tất cả lời phản kháng đều bị trấn áp.
Nhị bàn đáng thương cúi đầu bất lực ngồi lại vào vị trí của mình, thê lương nhéo cái bụng mỡ, giống như sinh ly tử biệt: “Thịt à, tôi thật xin lỗi cậu, sau này cậu đi đến nơi khác, phải khỏe mạnh…….”
Anh ta giả bộ chính trực, làm cho mọi người đồng thời trở mặt xem thường, mọi người không ai để ý đến anh ta, trực tiếp vây quanh tờ quy định mới của câu lạc bộ bắt đầu thảo luận.
Một, thời gian huấn luyện của các tuyển thủ từ 11 giờ sáng đến 12h đêm, đến muộn sẽ xem xét tình hình cụ thể mà trừ tiền lương.
Nhìn điều đầu tiên trong bảng quy định, từ trước đến giờ đều là ngủ muộn dậy muộn phải tu tiên đến tận chân trời nên Cơ trưởng nổi giận, anh ta không thể tin mà nhìn Thẩm Hi và Nhan Phương không nói một lời, mới thấy hai người họ so với anh ta còn u mê cày rank hơn vậy mà lại không phản đối.
Vô số câu muốn nói ra miệng nhưng không cách nào nói ra được, buồn bực thở dài.
Nhìn tiếp xuống dưới.
Hai, thời gian huấn luyện buổi tối, muộn nhất là 1 giờ sáng, mỗi 30 phút trừ 100 đồng vào tiền lương.
Thẩm Hi nhìn thấy quy định này, rũ mắt xuống, thanh âm không cao không thấp mở miệng hỏi: “Quy định được gửi từ lúc nào vậy?”
“Đúng vậy, không thức đêm tôi làm sao xứng với cái danh thiếu niên nghiện mạng chứ!!!!” Light có hơi buồn bực.
“Sáng sớm hôm nay……..” Vu Thần đang líu lo giải thích thì dừng lại, anh ta nuốt nước bọt, kinh sợ nghĩ đến lúc sáng sớm nhận được điện thoại của trợ lý đặc biệt, khốn khổ mà ngậm miệng.
“Đương nhiên là đã làm từ trước rồi, nhưng hôm nay mới công bố.”
Thẩm Hi miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Ba, kiểm tra cấp bậc hàn phục cuối tháng phải được tối thiểu là “Siêu phàm đại sư”, thấp hơn “Siêu phàm đại sư” dựa theo cấp bậc tăng dần mà trừ 30% tiền lương.
Bốn, người có điểm số hàn phục không đạt chuẩn sẽ bị trừ tiền lương, mỗi 100 điểm sẽ trừ hoặc tăng 10% vào tiền lương, hàn phục xếp thứ nhất tiền lương tăng gấp đôi.
…………..
Chín, mỗi tuyển thủ đều phải phát sóng trực tiếp mỗi tháng tối thiểu là 40 tiếng, trực tiếp thu vào dựa theo sự phân công 3:3:4 phụ thuộc vào bình luận trực tiếp, câu lạc bộ và tuyển thủ.
Cơ trưởng nhìn thấy điều quy định thứ chín, ngẩng đầu nghi hoặc: “Chúng ta sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp?”
Còn một câu hỏi mà anh ta vẫn chưa nói ra được, điều khoản phát sóng trực tiếp này, cũng…….
Đãi ngộ quá rồi.
Vu Thần gật đầu, “Chụp xong ảnh tuyên truyền chúng ta sẽ phát sóng trực tiếp.”
“Đợi một lát!” Trong câu nói này có quá nhiều tin tức, đầu Cơ trưởng có hơn kẹt lại, “Chúng tôi phải đi chụp ảnh tuyên truyền, mở phát sóng trực tiếp.”
“Ừ, chính là mấy ngày này.” Vu Thần giải thích.
“Vậy đội phục của chúng tôi đâu?” Light mở miệng.
Vu Thần mỉm cười, chỉ vào cái thùng ở đại sảnh, “Nó ở đây.”
Nhị bàn vẫn đang nghe lén, nghe được thông tin về đội phục mới cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đứng lên chạy qua đó.
Nhìn thấy đồng phục màu đỏ trắng, Nhị bàn thiếu chút là đem đầu chui vào trong.
Anh ta vui vẻ lấy ra cái áo có kích cỡ to nhất của chính mình ra khoa tay múa chân*, tiểu bàn cười híp mắt.
Thẩm Hi nhếch môi, cầm đội phục của mình đứng bên cạnh máy tính, nhìn rõ ký hiệu WKY màu đỏ đẹp mắt, rất lâu không nói gì.
Thời gian giống như quay trở về buổi tối hôm đó ——
Có một người cô đơn đứng trên sân khấu, bất chấp màn đen như muốn nuốt chửng anh ta, không chịu khuất phục mà đứng ở đó, muốn đem giấc mộng esport Trung Quốc truyền lại.
“Một ngày nào đó, đứng trên sân khấu giơ cao cúp quán quân, chính là năm người mặc áo đỏ, chúng tôi là anh hùng!”
Tằng Phan……… cô ấy vậy mà lại nhớ rõ như vậy.
Thẩm Hi lại một lần nữa nhận thức được, anh gặp được vị kim chủ baba không giống người bình thường này, rốt cuộc có bao nhiêu điểm sâu sắc.
Cho dù nhìn qua là cô lớn lên vừa lạnh lùng vừa khó gần.
Cô đối với bọn họ là ủng hộ, trước nay không để lộ ra mặt, cũng không đơn thuần là vì lợi ích.
Đúng vậy, esport bây giờ không được tính là một môn thi đấu thể thao, cũng không được nhà nước tán thành, muốn mặc áo đỏ đại diện quốc gia đi thi đấu ở thế giới rất khó.
Chí ít, nếu chúng ta không từ bỏ những bụi gai và cành cây trên con đường nỗ lực mới thành.
Cho dù là đội phục màu đỏ, cũng gần màu đỏ của lá cờ tổ quốc.
Đây là, màu sắc giấc mộng của mọi người.
Thẩm Hi nắm chặt lấy đội phục trong tay, như đem cả tương lai của mình đặt vào trong đó.
*
Ngủ sớm dậy sớm tập luyện đúng giờ làm cho thói quen ngủ muộn dậy muộn của nhóm thiếu niên nghiện mạng như sống không bằng chết, ngày qua tháng lại cũng đến ngày ra ngoài chụp ảnh tuyên truyền.
Tất cả thành viên đội WKY đều được tham gia LPL với tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng vì đội quan trọng không quá vội vàng, các đội khác đã chụp xong ảnh tuyên truyền cùng video tuyên truyền chỉ có bọn họ là chưa hoàn thành.
Đồng phục của đội đã được chuẩn bị rất tốt, rút ngắn thời gian quay phim chụp ảnh.
Tằng Phan đã chờ bọn họ ở studio chụp ảnh từ sớm.
Không chỉ đơn giản là cho các thành viên của đội WKY chỗ dựa, thật sự là có hơi tò mò, muốn xem xem nhóm thiếu niên nghiện mạng này sẽ như thế nào khi chụp ảnh tuyên truyền.
Tằng Phan rơi vào trầm ngâm, cho đến khi một tiếng răng rắc kéo cô quay về hiện tại.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh chuyển hướng nhìn người đàn ông vừa hạ máy ảnh xuống.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta nhếch miệng nở nụ cười.
“Xin lỗi, không chịu được.”
Nói xong, anh ta đem máy ảnh mở lên, đem bức ảnh vừa chụp cho Tằng Phan xem.
Tằng Phan nhìn đến bức ảnh mới phát hiện, hóa ra trong mắt người khác, cô lại có dáng vẻ như vậy ——
Trong bức ảnh sắc mặt cô rất lạnh lùng, tóc rũ ngang vai che đi nửa khuôn mặt cô, chỉ có dáng vẻ bên ngoài cùng đôi môi đỏ là đáng chú ý đến.
Khí thế ước chừng hai mét tám.
Cô đang xem bức ảnh, bên ngoài studio chụp ảnh truyền đến tiếng người ồn ào. Giống như là có người đến đây rồi.
Tằng Phan tùy ý ngẩng đầu.
Liếc nhìn thấy nhóm thiếu niên nghiện mạng gồm các thành viên đội của cô đang tiêu sái tiến lại gần.
Bọn họ không giống một đội rất lôi thôi lếch thếch, đầu tóc chỉ gội sơ qua, đồng phục màu đỏ của đội, mặc lên trông rất có tinh thần.
Tằng Phan vậy mà lại có cảm giác…….an ủi của tuổi già???
Thẩm Hi cũng ở trong đó.
Đôi chân dài của anh, đồng phục màu đỏ tôn lên làn da trắng như sữa của anh, mái tóc đen mềm rũ trên trán, đôi mắt đen nhánh của anh rất thật, như một giáo thảo lạnh lùng cao ngạo của trường học bên cạnh.
Mặt khác Nhan Phương lại đẹp trai lạnh lùng một cách nghiêm túc.
Hai người cùng đi vào với nhau, quả thật có tìm cách giết người cũng không có bằng chứng.
Tằng Phan thậm chí nghe được tiếng hô hấp của mấy cô gái nhỏ ở hiện trường.
Đội bọn họ, chính là dựa vào nhan sắc cũng có thể giành được thiên hạ!
Tằng Phan suy nghĩ rối loạn trong lòng, một chút cũng không để lộ ra vẻ mặt nhăn nhó khi mang đôi giày cao gót làm đau nhức mắt cá chân, bình tĩnh bỏ máy ảnh xuống từ từ đứng lên, “Các anh/cậu mau qua đây.”
Vu Thần nhìn thấy kim chủ baba vậy mà lại đến xem bọn họ chụp ảnh tuyên truyền, nhanh chân sắp xếp phòng hóa trang cho mọi người, rồi sau đó dùng vẻ mặt được sủng mà lo sợ ra chào đón cô.
Có quản lý chủ động hiến thân cùng đầu tư baba nói chuyện, Nhan Phương cũng lễ phép gật đầu chào hỏi, rồi đem đội viên của mình đến phòng hóa trang.
Thẩm Hi ở phía sau, bước đi không nhanh không chậm.
Nhìn anh như vậy, Nhị bàn lùi lại hai bước, lấy tay túm lấy cánh tay của Thẩm Hi, nhỏ giọng vui vẻ nhiều chuyện: “Này, Thẩm Hi, cậu nói xem thợ chụp ảnh quá không xem trọng lão đại của chúng ta rồi phải không???”
“Cậu nhìn anh ta xem, không chỉ có nói chuyện mà còn lại là một kẻ vừa có tiền vừa có nhan sắc, ăn bám một đại mỹ nữ, còn tỏ vẻ chuyên nghiệp mà bắt chuyện.”
“Vừa rồi ngồi gần như vậy, chắc chắn là dùng ảnh chụp lão đại của chúng ta để làm bìa bộ sách võ thuật.”
Thẩm Hi nghe Nhị bàn ríu rít giống như cây đậu mắng người vậy, không hề mở miệng.
Lông mày cũng không chú ý mà nhô lên.
Nhị bàn hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn hăng say nói tiếp.
“Chúng ta làm tuyển thủ esport căn bản là không có cơ hội như vậy, ai biết được sau màn hình máy tính một con heo nái vẫn là điêu thuyền!!!”
“Ông trời thật bất công!”
……….
Ở bên này Tằng Phan vẫn đang thảo luận cùng Vu Thần rốt cuộc một đội ao ước được huấn luyện thi đấu, hào quang còn lại nhìn đám thiếu niên kia đi khuất, ma xui quỷ khiến liền hướng bên cạnh nhìn sang.
Lại vừa hay nhìn vào đôi mắt kia.
Đồng tử đen nhánh, lại đen lặng như sóng biển mãnh liệt nơi đáy đại dương.
Cũng không biết từ khi nào, Thẩm Hi cũng dừng bước, cũng quay đầu liếc nhìn một cái.
Tằng Phan bất ngờ không kịp phòng bị Thẩm Hi trước mặt, trong lời nói có hơi ngập ngừng.
“Tôi cảm thấy đội LAN chính là truyền thống giàu có, còn chúng ta…….”
“Cái gì cơ?” Vu Thần hơi nghi ngờ.
Tằng Phan không thể rời mắt được, trên mặt không lộ chút biểu cảm, thanh âm bình ổn: “Không thích hợp với tình trạng hiện giờ của chúng ta.”
………..
Cuộc chạm mặt ngắn ngủi này không có ai phát hiện ra.
Vu Thần vẫn đang thảo luận cùng kim chủ về chiến thuật thích hợp của đội. Nhị bàn vẫn đang tức giận lải nhải chuyện tỷ lệ nam nữ tuyển thủ esport.
Thẩm Hi đẩy của phòng trang điểm, dừng bước, nhìn thấy Nhị bàn ở phía sau vừa nói vừa bắn nước miếng lung tung, gợn sóng mở miệng: “Ừm, tôi biết.”
Mắt Nhị bàn sáng lên, vừa định đề nghị Thẩm Hi làm cho anh nói với quản lý tìm thêm vài nhân viên nữ.
Chợt nghe thấy câu nói tiếp theo của Thẩm Hi.
Anh nói: “Tôi sẽ nói cho quản lý biết, anh cảm thấy được chơi game còn không bằng một thợ chụp ảnh.”
“Tin rằng, kiếm sống qua ngày bằng cách trêu ghẹo các cô gái có lẽ càng thích hợp với anh hơn.”
Nói xong, Thẩm Hi cũng không thèm nhìn cái vẻ mặt như trời đất sụp xuống của Nhị bàn, nhấc chân đi vào phòng trang điểm.
Khóe miệng, nhếch lên thành một đường cong nhỏ.
*
Tằng Phan đứng ở cửa phòng trang điểm gà bay chó sủa, rất lâu không lên tiếng.
Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, sẽ là một cảnh như thế này.
Vốn nghĩ các thành viên trong đội sẽ có rất nhiều kinh nghiệm chụp ảnh, không có!
Vốn nghĩ nhóm thiếu niên kia có thể nhanh chóng quay phim chụp ảnh, cũng không có!
Chỉ có một đám cự tuyệt phấn nền, cự tuyệt kem che khuyết điểm, cự tuyệt kẻ mắt, cự tuyệt cả son môi và các loại đồ trang điểm khác vì nghĩ rằng con trai đẹp nhất là để mặt mộc.
Rất tốt.
Các anh thật ghê gớm.
Tác giả:
Bình luận hôm nay rất lạnh lùng, run rẩy, khóc ngất trong wc.
Thảm hơn gấp mấy lần so với Nhị bàn khi bị Thẩm Hi làm tổn thương.
Một người bị thương như tôi có thể chứng tỏ rằng ngày mai không có gì thay đổi, bốn tuần tiếp theo cũng vậy, ừm, phần sau tôi còn bổ sung một hệ liệt tình tiết, ôm mặt.
*Chú thích:
(1) 生离死别 [shēng lí sǐ bié] – Sinh ly tử biệt: là hai hoàn cảnh thương tâm lớn nhất của đời người. Tuy là hai hoàn cảnh khác nhau, nhưng người ta thường dùng như một thành ngữ, để nói chung cho những người gặp hoàn cảnh “tử biệt” cũng như những người gặp hoàn cảnh “sinh ly”. (Nguồn: Wikipedia)
(2) Khoa tay múa chân: dùng cử chỉ của cả tay và chân kèm theo trong khi nói, thường là với vẻ đắc ý, ba hoa.