• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

Thời gian không uổng phí, đó là gì?

Không tồn tại.

Tằng Phan nằm dài trên giường, hoàn toàn biến thành một con cá mặn.

Sự mập mờ khó nói giữa hai người cũng bị gián đoạn bởi một vị khách không mời mà đến.

Tay của Thẩm Hi vẫn luồn trong mái tóc đen nhánh của cô, hơi thở mang theo hơi ấm bỏng rát.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.

Dù không có thêm hành động gì, Tằng Phan vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự khao khát không thỏa mãn và chiếm hữu mãnh liệt của anh.

Tằng Phan cũng có chút rung động.

Nhưng.

Bây giờ chưa được, đây là thời điểm đặc biệt.

Cô điều chỉnh lại hơi thở của mình, khó khăn nghiêng đầu sang một bên để tránh ánh mắt của Thẩm Hi, “Hôm nay… không được.”

Hàng mi của Thẩm Hi khẽ rung.

Một lúc sau, anh hơi nhấc người lên, chống tay tựa đầu, cúi mắt nhìn cô.

Không còn vẻ bá đạo như thường ngày.

Mái tóc dài như mực của cô rối nhẹ trên tấm ga giường trắng tinh, khuôn mặt thanh lạnh điểm chút hồng đào của tháng ba, đuôi mắt cũng ánh lên sắc đỏ nhạt, đường nét bên mặt mềm mại, mang vẻ đẹp kiều diễm khó tả.

Cổ áo hơi mở, có thể thấy rõ xương quai xanh tinh tế, đường nét đẹp vừa đủ hoàn hảo.

Đôi mắt của Thẩm Hi sâu thẳm.

Đó…

Là anh đã cởi…

Yết hầu của Thẩm Hi khẽ chuyển động, giọng anh khàn khàn khó diễn tả, mang theo sự gợi cảm lộ liễu: “Anh muốn…”

Đuôi câu nghe thật uất ức.

Tằng Phn bỗng dưng thấy buồn cười.

Cô ngoảnh đầu, gọi tên anh: “Thẩm Hi.”

Thẩm Hi im lặng nhìn cô, sự gấp gáp và nóng bỏng nơi đáy mắt đã không thể giấu được nữa.

“Ngoan nào.” Tằng Phan như dỗ dành trẻ con, hôn nhẹ một cái lên má anh.

“…… Anh thành niên rồi.” Giọng của Thẩm Hi khàn đặc, “Tằng Phan.”

“Sau này thì được.”

“…… Sau này là bao lâu?”

“Ừm……” Tằng Phan ngừng một lúc, cố ý trêu anh, “Không xác định được, nhưng phải đợi sau này.”

“………”

Thẩm Hi lại im lặng nhìn cô, khi cô thấy áy náy thì liền tiến lên nắm cằm cô.

Nụ hôn cuồng nhiệt này, cũng rất gấp gáp.

Không thể kháng cự.

Sự cuồng nhiệt khác xa so với vẻ ngoài lạnh nhạt của Thẩm Hi.

Thở gấp, không khí loãng, Tằng Phan chưa kịp từ chối thì lại bị Thẩm Hi dẫn vào vòng xoáy dục vọng.

“Ngay bây giờ.”

Trong lúc ngơ ngác, Tằng Phan tựa hồ nghe được lời nói mơ hồ của Thẩm Hi vang vọng bên tai.

Nhưng anh đang nói cái gì cơ?

Nụ hôn nóng bỏng của người tình, làm sao lại để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Hơi thở của cô dịu dàng, mang theo hương thơm ngọt ngào.

Là sự cám dỗ khiến người ta chìm đắm.

Nụ hôn vốn chỉ để trừng phạt dần dần biến chất, Thẩm Hi cũng không khống chế nổi bản thân.

Tim đập rộn ràng, dòng máu cũng trở nên nóng bỏng.

Như vậy sao mà đủ…

Theo bản năng của một người đàn ông, tay của Thẩm Hi bất giác lần theo đường con eo của cô mà mò lên trên

Càng lên phía trên.

Cho đến khi chạm vào nơi mềm mại nhấp nhô kia.

Cảm giác khi chạm vào rất mềm mại và mượt mà.

Động tác của Thẩm Hi trở nên gấp gáp hơn, mang theo sự khao khát đầy tham vọng.

Lực hơi mạnh, khiến Tằng Phan rên nhẹ một tiếng.

Mềm mại và hơi khàn.

Thẩm Hi lậo tức cứng đờ, sau đó càng lún sâu vào cảm giác mất kiểm soát đó.

Những hành động mạnh mẽ khiến quần áo xộc xệch, để lộ ra làn da mịn màn nơi vòng eo.

Có hơi lạnh, Tằng Phan bất giác run lên.

Sau đó, một cơn đau nơi bụng dưới ập đến…

Tằng Phan rên rỉ đau đớn, cuộn tròn không thể kiểm soát, và mọi vết đỏ bừng trên mặt cô đều biến mất.

Sắc môi trắng bệch.

“Em… bị thương à??” Thẩm Hi tay chân cứng ngắc, nói năng không rõ ràng.

Tằng Phan đợi cơn đau kịch liệt giảm bớt mới yếu ớt nói: “Không sao đâu, em chỉ bị cảm lạnh thôi.”

“……”

Thẩm Hi không nói gì, cứ vậy nhìn cô, có chút bướng bỉnhml.

Rõ ràng là dáng vẻ im ỉm không nói.

Tằng Phan cười bất lực: “Thì là ‘người thân’ đến thôi.”

“Hả?” Thẩm Hi hoàn toàn không phản ứng kịp, nhíu mày nói, “Người đâu?”

Dáng vẻ ngây ngô, đáng yêu đến lạ.

Sự đáng yêu thuần khiết.

Trong mắt Tằng Phan hiện lên ý cười, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với anh: “Chỉ là… một cô gái, khụ khụ.”

Cô nói không rõ ràng nhưng người trước mặt phản ứng rất nhanh.

“Vậy… em nghỉ ngơi đi.”

Tằng Phan ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Hi trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng ánh mắt lại có chút lơ đãng, tựa như đang… ngượng ngùng.

“Được.”

“Ừ.”

Thẩm Hi im lặng dém chăn lại cho cô, rồi mới lẳng lặng đi ra ngoài.

Tằng Phan nhìn anh.

Cho đến khi anh sắp ra khỏi cửa, mới bắt đầu nhắc nhở anh, “Thẩm Hi, anh… chân tay lẫn lộn rồi kìa.”

“……”

Bóng lưng ấy cứng đờ trong chốc lát.

Sau đó, khi Tằng Phan còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã nhanh chóng bị đóng lại.

Bóng dáng kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Nhìn thế nào, cũng giống như là bỏ chạy trong hoảng loạn.

Khi Tằng Phan tỉnh lại lần nữa, giữa khe rèm cửa sổ đã không còn ánh mặt trời.

Căn phòng chìm trong bóng tối, có lẽ trời đã tối rồi. Thắt lưng có chút đau nhức, cả người cũng chẳng còn chút sức lực nào.

Tằng Phan thở dài một tiếng đầy bất lực, rồi ngồi dậy từ trên giường.

Đúng là, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đều như sống lại một lần nữa, thật sự quá mệt mỏi.

Cô tiện tay bật đèn ngủ đầu giường, ánh sáng dịu dàng và ấm áp xua tan bóng tối, cũng làm tâm trạng cô khá hơn đôi chút.

Tằng Phan chậm rãi đứng dậy, định ra ngoài xem Thẩm Hi thế nào, nhưng vô tình lại nhìn thấy trên tủ đầu giường có một thứ gì đó đủ màu sắc sặc sỡ.

Có chút giống như là…

Tim Tằng Phan bất giác đập mạnh một nhịp.

Cô di bước đi đến, cầm cái túi đó lên, phát hiện bên trong đúng là có một gói băng vệ sinh.

Đây…

Cô cầm gói băng vệ sinh lên, trong lòng thầm dậy sóng.

Ở đây chỉ có cô và Thẩm Hi, cô thì đang ngủ, vậy gói băng vệ sinh là ai mua, khỏi cần nói cũng biết.

Nghĩ đến cảnh Thẩm Hi đội mưa đi mua đồ dùng cá nhân khi cô đang ngủ, nói cô không cảm động cũng không đúng.

Trên tủ đầu giường, ngoại trừ băng vệ sinh còn có một cái bình giữ nhiệt, Tằng Phan đặt bang vệ sinh xuống, cầm bình giữ nhiệt lên nhưng không hề vặn ra xem.

Tằng Phan dở khóc dở cười.

Yếu đuối như vậy cơ à???

Đây không phải là cô!

Ngay khi cô đang loay hoay với chiếc cốc giữ nhiệt trên tay thì Thẩm Hi nghe thấy tiếng động rồi mở cửa ra.

Tằng Phan nhìn dáng vẻ của Thẩm Hi ở ngoài cửa, liền ngơ ngác.

???

Mẹ ơi, tạp dề ở đâu ra vậy??

Không đúng, anh mặc nó để làm gì……

Thẩm Hi trên mặt không lộ chút cảm xúc nào, điềm nhiên cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt trong tay cô, vặn nắp ra rồi đặt lại vào tay cô.

Sau đó, anh nắm tay cô, dẫn cô ngồi xuống giường.

Nhìn anh xoay người định rời đi, Tằng Phan vội vàng kéo lấy tay anh: “Đợi đã, cái này… em… không phải là anh.”

Thấy cô hiếm khi lắp bắp, Thẩm Hi cũng hiếm khi chủ động mở miệng: “Thay đồ xong rồi ra ăn cơm.”

Nói xong, anh lại quay người bước ra ngoài.

Tằng Phan như người mộng du, hoàn thành việc rửa mặt sau khi ngủ dậy. Khi bước ra khỏi cửa phòng, cô phát hiện Thẩm Hi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, còn trên bàn ăn là bát cháo trắng nóng hổi và vài món ăn thanh đạm.

Cháo trắng mềm mịn, vừa đưa vào miệng đã tan ra, dường như đã được nấu rất lâu.

Tằng Phan nuốt cháo xuống, cảm thấy dạ dày trở nên ấm áp hơn hẳn.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đối diện.

Thẩm Hi chậm rãi uống cháo, trên gương mặt không có biểu cảm gì thừa thãi.

Lạnh nhạt và trầm lặng.

Dù nhìn thế nào cũng không giống người biết nấu ăn.

Tằng Phan đặt bát cháo trong tay xuống, ánh mắt hướng về phía anh, vô thức nhìn đến xuất thần.

“Anh tự nấu đấy.”

Một giọng nói nhàn nhạt cắt ngang dòng suy nghĩ của Tằng Phan.

“Anh biết nấu ăn?” Tằng Phan dò hỏi, lời suy đoán của cô được xác nhận, nhưng cô vẫn cảm thấy khó tin.

Thẩm Hi lắc đầu.

Hả? Không biết?

Vậy thì cháo này là…

Tằng Phan cúi đầu nhìn bát cháo trắng trong tay, có chút mơ hồ.

“Đây là đồ đặt ngoài sao?”

Nếu là đồ ngoài, thì mặc tạp dề làm gì chứ…

Hai người họ đang ở phòng tổng thống của khách sạn trong thành phố, phòng khách và bếp đều đầy đủ tiện nghi.

Rõ ràng vừa rồi Thẩm Hi mặc chiếc tạp dề do nơi này cung cấp mà.

“Không phải.”

Thẩm Hi cụp mắt, đường nét quai hàm có chút căng cứng, trên người anh toát ra cảm giác xa cách như muốn ngăn người khác lại: “Anh chỉ biết nấu cháo.”

“Ngon lắm mà.” Tằng Phan không tiếc lời khen ngợi.

Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn cô rồi ừ một tiếng rất nhẹ.

Trông anh có vẻ không mấy vui vẻ.

Tằng Phan lại uống thêm hai ngụm cháo, ngước lên nhìn Thẩm Hi một cái, rồi mím môi, cuối cùng vẫn cất lời: “Anh không vui à?”

Bàn tay cầm bát của Thẩm Hi khựng lại.

Anh cúi đầu, im lặng.

Một lúc lâu sau, Tằng Phan mới nghe thấy anh khẽ nói: “Đây là món mẹ anh dạy.”

Hồi nhỏ, cha anh thường uống rượu rồi gây chuyện, nhưng ông cũng rất thương anh, thường xuyên mua quà cho anh. Khi đó, mẹ anh không giống như bây giờ. Dù ký ức có phần mơ hồ, nhưng nụ cười dịu dàng của bà vẫn lưu lại trong trí nhớ anh.

Chỉ là vào một ngày nọ tất cả đều thay đổi.

Những cuộc cãi vã và đánh nhau vô tận, những ký ức ấm áp vỡ vụn như thủy tinh.

Sau này, chỉ còn lại một mình anh. Đọc Full Tại Truyenfull.bio

Tiếp sau đó, người mẹ đã gả đi xa bỗng xuất hiện, cũng hoàn toàn biến thành người khác.

Thật ra cũng không buồn lắm, anh chỉ tê liệt khi nghĩ “chân tướng của mọi việc thật sự là như vậy sao”.

Tằng Phan không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô cảm nhận được sự thất vọng của anh.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, đặt tay lên bàn tay đang ôm lấy đầu gối của anh

Tay của anh lạnh hơn tay cô rất nhiều.

Tằng Phan có chút xót xa cho anh, hai tay nắm chặt, cố gắng bao bọc lấy đôi tay lạnh lẽo của anh.

Ngón tay của Thầm Hi bị cô bao lấy, khẽ run lên không dễ phát hiện.

Anh nghiêng đầu, nhìn cô thật sâu.

Ánh đèn trần phía sau Tằng Phan, ánh sáng vừa vặn chiếu vào đáy mắt của Thầm Hi.

Tằng Phan nhìn rõ sự bất an và mất mát ẩn giấu dưới vẻ lạnh nhạt trong mắt anh.

Cô âu yếm cúi sát, hôn một cái lên hàng mi khẽ run của anh.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Anh đừng buồn.”

Thẩm Hi chớp mắt, yên tĩnh mà nhìn cô.

Sau đó, anh đưa tay ôm lấy eo cô, để đầu cô dựa vào hõm vai mình.

Dùng cách nói trên mạng mà nói, mặc dù Thẩm Hi cao hơn Tằng Phan cả chục centimet, nhưng hai người thực sự không phải kiểu chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất.

Bởi vì công việc của Tằng Phan, cô luôn là người với đôi môi đỏ và giày cao gót, khí chất áp đảo đến hai mét tám.

Những khoảnh khắc mềm mại như thế này thật sự hiếm hoi.

Thẩm Hi ôm lấy cô, giọng trầm thấp, mang theo chút khàn khàn rõ rệt: “Em sẽ ở đây.”

Là một câu khẳng định.

Tằng Phan vùi đầu vào vai anh, sự tiếp xúc không một khe hở khiến giọng cô có phần nghèn nghẹn: “Em sẽ ở đây, mãi mãi.”

Thẩm Hi nghe rõ từng lời, cánh tay ôm lấy cô không tự chủ siết chặt thêm hai phần.

Giống như nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Lực siết có phần mạnh, khiến Tằng Phan hơi khó chịu, nhưng cô không hề vùng vẫy.

Cô hiểu rõ, Thẩm Hi là một người hoàn toàn thiếu cảm giác an toàn và cô muốn nuông chiều anh.

Những bất an và lo lắng của anh, cô đều sẵn lòng bao dung.

Việc gì phải lo được lo mất?

Một chú sói nhỏ đáng yêu như thế này, ai mà nỡ bỏ lỡ chứ~

Chẳng phải trên mạng đầy những người khóc lóc, gào thét, chỉ mong được hiến dâng cho Thẩm Hi sao!

Khoảnh khắc dịu dàng khiến thời gian dường như chậm lại.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tằng Phan nhẹ nhàng đẩy Thầm Hi.

Ngày mai còn có trận đấu, cần nghỉ ngơi sớm một chút.

Thẩm Hi có chút không cam lòng.

Dù đã buông tay, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô.

Sự mờ ám ngọt ngào lan tỏa khắp không gian.

Tằng Phan cũng nhìn Thẩm Hi.

Sau đó, rõ ràng đến mức mắt thường cũng thấy được, gương mặt của Tằng Phan lập tức xị xuống.

Trên áo thun trắng của Thẩm Hi, dấu son đỏ rực vô cùng nổi bật.

Ngay khi Tằng Phan còn đang lưỡng lự không biết nên giả vờ không thấy hay cuống cuồng xử lý ngay, Thẩm Hi – người vẫn chăm chú nhìn cô – từ tốn mở miệng.

Giọng anh có chút ngập ngừng: “Sao… quầng mắt em lại thâm thế?”

Tằng Phan: “………”

Chết tiệt!!!

Thảm họa để lại vì không tẩy trang trước khi ngủ đây mà!

Khoảnh khắc xấu hổ nhất cuộc đời, không gì sánh nổi!

Còn phải trách cái Lancome cổ thiên nga chết tiệt này, phá tan cả thanh xuân của tôi!

:)
—————

☆ Tác giả: Hôm nay tuy hơi muộn nhưng cũng ngọt ngào 100%.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK