Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Một đêm mưa nặng hạt, những giọt nước lớn rơi tí tách, đập vào kính xe, để lại những vệt dài ẩm ướt.
Vinh quang mà đến, thất vọng đi về.
Đội tuyển WKY, được kỳ vọng sẽ làm nên chuyện, lần này chỉ giành được ngôi á quân tại giải vô địch thế giới.
Nhưng trong thế giới eSports, không có chỗ cho vị trí thứ hai.
Á quân, đồng nghĩa với con số không.
Không ai mở lời, không khí trong xe nặng nề đến nghẹt thở.
Thậm chí cả Nhị Bàn – người thường ngày luôn vui vẻ, thích chọc cười, giờ đây cũng lặng im, cố gắng nuốt trọn nỗi đau của thất bại.
Tằng Phan cũng không nói gì.
Cô muốn an ủi họ rằng thắng bại là chuyện thường tình, rồi sẽ có ngày họ giành được chiếc cúp vô địch; muốn nói rằng suốt năm qua họ đã làm rất tốt, lần này cũng đã thể hiện rõ bản lĩnh của esports Trung Quốc; thậm chí còn muốn nhắc rằng họ vẫn có phần thưởng cho vị trí á quân…
Muốn nói rất nhiều.
Nhưng cuối cùng, cô chẳng nói gì.
Cô chỉ lặng lẽ nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của Thẩm Hi.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng đầu ngón tay anh lại lạnh đến mức khiến người khác xót xa.
Ngón tay cô ấm áp, mềm mại, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của cô.
Thẩm Hi cảm nhận được ngón tay bị cô lén lút khẽ chạm vào, hàng mi dài vốn đang khép hờ cũng khẽ rung lên.
Anh không xứng đáng nắm lấy bàn tay này, bởi vì anh chưa thể giành chức vô địch…
Nhưng… anh không thể cưỡng lại.
Cô luôn dễ dàng khiến tâm trạng anh chao đảo, hết lần này đến lần khác.
Sự mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt anh.
Dù ánh sáng trong xe mờ nhạt, Tằng Phan vẫn thấy rõ quầng thâm nhạt dưới mắt anh và đôi môi tái nhợt không còn chút sắc máu.
Khuôn mặt gầy gò xanh xao, đôi mắt mỏi mệt đầy sự buông xuôi.
Cả người anh như kẻ đã lâu không được nghỉ ngơi, tràn ngập sự kiệt quệ và bất lực.
Trời mưa lớn, có lẽ lúc lên xe vô ý bị ướt áo.
Vai áo anh ẩm ướt một mảng lớn, mái tóc cũng mang theo hơi nước lành lạnh.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không thoải mái.
Tằng Phan vừa lo anh sẽ cảm lạnh, vừa không nỡ nhìn anh như vậy. Do dự một chút, cuối cùng cô quyết định nhắc nhở anh.
Dù nỗi buồn thất bại có đè nặng, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Cô nhẹ nhàng siết chặt bàn tay anh trong lòng bàn tay mình.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay cô không thể nắm trọn, chỉ có thể dùng lòng bàn tay khẽ che lấy.
Không chút áp lực.
Thẩm Hi hoàn toàn có thể rút tay ra dễ dàng.
Nhưng anh không làm vậy.
Rõ ràng anh là người thích một mình lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau thất bại trong bóng tối…
Có lẽ, anh không thể từ chối cô.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay cô lan tỏa, chầm chậm thấm sâu vào tim anh.
Hóa ra… đây chính là cảm giác được người khác quan tâm.
Thẩm Hi thoáng ngẩn người.
Trái tim anh như bừng lên những tia pháo hoa rực rỡ, từng dòng ấm áp dâng tràn.
Tằng Phan thấy anh để yên cho cô nắm tay, khóe môi không khỏi khẽ nhếch lên.
Cô càng nắm chặt hơn, lặng lẽ nghiêng người ghé sát anh, thì thầm: “Cởi áo ra đi, ướt cả rồi.”
Thẩm Hi vẫn cụp mắt, mi dài khẽ rung.
Cảm nhận giọng nói dịu dàng bên tai cùng hơi thở ấm áp của cô, anh mệt mỏi mở hờ mí mắt.
Không nói gì.
Chỉ yên lặng nhìn cô, không đồng ý cũng chẳng phản đối.
Đôi mắt anh tối sẫm, hàng mi cong như một chiếc quạt nhỏ tinh xảo.
Cái nhìn lặng lẽ của anh khiến người ta mềm lòng.
Tằng Phan lại càng không thể cưỡng lại.
Cô không nói thêm lời nào, chỉ nghiêng người lên, nhẹ nhàng kéo khóa áo đồng phục của anh, nhìn anh cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài.
Chiếc áo thun bên trong cũng đã ướt sũng.
Nước mưa thấm loang, phần đỏ của đồng phục không sao, nhưng phần trắng đã trở nên mỏng manh trong suốt, thấp thoáng lộ ra những đường nét cơ bắp rắn chắc.
Mặt Tằng Phan thoáng ửng hồng, động tác hơi cứng lại.
Đừng nhìn Thẩm Hi có vẻ gầy gò, nhưng cô biết rõ hơn ai hết, dưới lớp áo ướt sũng kia, ẩn giấu một vẻ đẹp thế nào.
Lớp cơ bắp ấy tuy không dày, nhưng săn chắc và mạnh mẽ, tỏa ra hơi ấm khiến người ta không khỏi xao xuyến.
Chính là cảm giác mà đêm đó, anh đã nắm lấy tay cô, từng chút từng chút để cô cảm nhận rõ ràng…
Chiếc xe lao nhanh trong mưa, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn.
Trời vẫn mưa như trút. Đọc Full Tại Truyenfull.bio
Tất cả mọi người đều lặng lẽ lần lượt xuống xe.
Nhan Phương cười khổ, ngay cả trời cũng muốn góp phần tô thêm vẻ thê lương.
Nhị Bàn là người cuối cùng bước xuống.
Đi được hai bước, anh mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Thẩm Hi và đội trưởng sao chưa xuống nhỉ?
Cậu ta ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.
Hả? Quả nhiên, họ vẫn ngồi yên trong xe.
Chẳng lẽ lần đầu tham dự giải thế giới thất bại, nên tâm trạng tụt dốc không phanh?
Với tinh thần yêu hòa bình và quan tâm đồng đội, dù bản thân đang rất chán nản, Nhị Bàn vẫn quay lại gọi một tiếng: “Thẩm Hi, đội trưởng?!”
“Đến khách sạn rồi, sao hai người còn chưa xuống?”
Không ai trả lời.
Trong xe im lặng đến đáng sợ.
Nhị Bàn nhíu mày, đang định hét to hơn thì cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Tằng Phan.
“Biết rồi, mấy anh cứ vào trong trước đi.”
Khuôn mặt cô không có biểu cảm, lại mang vẻ nghiêm nghị lạnh lùng như lần đầu họ gặp nhau.
Lúc này, Nhị Bàn mới bừng tỉnh: đây chẳng phải là bà chủ của câu lạc bộ hay sao!
Trời ơi! Thua thảm hại trước mặt nhà tài trợ lớn, thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống!
Nhớ lại trận thua muối mặt vừa rồi, Nhị Bàn chỉ muốn cúi gằm đầu xuống đất.
Đúng lúc Vu Thần từ phía trước gọi cậu ta, Nhị Bàn không nghĩ ngợi gì, lập tức lao thẳng vào khách sạn, vừa chạy vừa thầm kêu khổ.
Chết rồi, đừng để bà chủ nhớ tới màn thua tơi tả này, nếu không tiền thưởng không có đã đành, lại còn bị trừ lương thì đúng là bi kịch nhân gian!
Tốt nhất là chuồn thật nhanh!
Thẩm Hi có tính là gì cơ chứ?
Không biết, không quen! Trong cuộc đời này, đồng đội làm sao so được với tiền thưởng chứ!
……
Tiếng gọi của Nhị Bàn không nhỏ, nhưng Thẩm Hi lại dựa nghiêng vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ như chẳng nghe thấy gì.
Anh hoàn toàn bất động, như thể đã kiệt sức.
Ngay cả khi nhắm mắt, hàng mày vẫn khẽ cau lại, đôi môi tái nhợt không chút sắc máu.
Tằng Phan thấy vậy không nỡ gọi anh dậy.
Cô ấn nút điều chỉnh ghế ngả ra một góc thoải mái, rồi ra hiệu cho tài xế xuống xe trước.
Đợi thêm một lúc, thấy trời mỗi lúc một mưa nặng hạt, Tằng Phan cuối cùng cũng đành khẽ lay anh, nhẹ giọng gọi: “Thẩm Hi?”
Giọng cô rất nhẹ, nhưng Thẩm Hi vẫn nghe thấy.
Anh không mở mắt, chỉ lẩm bẩm một tiếng khàn đục, giọng nói khô ráp như những hòn đá sần sùi va chạm nhau.
“Ừm…” Âm thanh đó khiến Tằng Phan giật mình.
Phản ứng đầu tiên của cô là: chẳng lẽ anh bị sốt?
Nghĩ đến đây, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vén mái tóc đen ướt sũng trên trán anh, áp tay mình lên kiểm tra nhiệt độ.
Bàn tay cô ấm áp, nhưng trán Thẩm Hi lại nóng hơn một chút.
Cô theo phản xạ nắm lấy tay anh, cảm giác đầu ngón tay lạnh buốt, còn lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể cô.
Điều đó khiến Tằng Phan càng thêm lo lắng.
Cảm giác như anh đang sốt, nhưng cô không chắc chắn.
Do dự một chút, cô cúi người, ghé sát trán mình vào trán anh.
Cô nhớ cách này hiệu quả hơn để kiểm tra xem có bị sốt hay không.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, mang theo hơi ấm nhè nhẹ.
Thẩm Hi không biết đã mở mắt từ khi nào.
Khoảng cách gần đến mức ánh mắt chạm nhau, Tằng Phan có thể nhìn thấy hình bóng nhỏ bé của mình trong đôi con ngươi đen nhánh của anh.
Cô luôn biết đôi mắt của Thẩm Hi rất đẹp.
Nhưng vào khoảnh khắc này, ánh mắt anh yên tĩnh nhìn cô, tựa như dòng suối trong vắt, ánh lên những gợn nước lấp lánh.
Đôi mắt ấy sâu thẳm, như muốn cuốn lấy người đối diện.
Tằng Phan bỗng dưng cảm thấy bối rối, hai tai cũng bất giác ửng đỏ.
Cô lúng túng ngẩng đầu, dời ánh nhìn, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Không sao, không bị sốt.”
Thẩm Hi vừa tỉnh dậy, trong mắt còn vương nét ngơ ngác.
Sự ngây thơ bất chợt ấy khiến Tằng Phan không thể chống đỡ nổi.
Cô đưa tay lấy áo khoác đồng phục đưa cho anh, nhưng ánh mắt anh vẫn không chớp, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Do dự một lúc, cô không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.
Một cái hôn dỗ dành.
Cô mỉm cười, khẽ thì thầm: “Dậy thôi nào, đồ đáng yêu của em.”
Thẩm Hi hơi ngẩn ra, im lặng nhìn cô.
Một lúc sau, anh mới chậm rãi đưa tay chạm vào nơi vừa bị cô hôn.
Hành động đó khiến chiếc áo thun ướt sũng dính sát người càng thêm nhếch nhác, lộ ra cơ bụng rắn chắc, quyến rũ mờ ảo dưới lớp vải mỏng.
Đôi mắt anh, vốn thường lạnh lùng xa cách, nay lại mang vẻ mờ mịt dịu dàng của người vừa tỉnh giấc.
Khuôn mặt anh tuấn, dưới ánh đèn mờ ảo và màn mưa lất phất, toát lên một vẻ quyến rũ đầy mê hoặc, không hề cố ý nhưng lại khiến tim người khác loạn nhịp.
Tằng Phan cảm thấy không thể chống lại sức hút đó.
Cô vô thức dời ánh mắt, nhưng mọi cử chỉ của cô đều đã bị Thẩm Hi thu vào trong đáy mắt.
Anh khẽ cười, rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Không nói gì, Thẩm Hi bỗng ngẩng đầu lên, kéo cô vào lòng.
Một tay anh giữ lấy cằm cô, cúi xuống hôn.
Cô không biết, chính cô mới là đồ đáng yêu của anh và cũng là sự cứu rỗi của anh.
—————
☆ Lời tác giả: Cứ hễ viết đến mấy đoạn ngọt ngào là tôi không thể dừng được, chắc tôi “nhiễm độc” mất rồi.
Mấy ngày nay trễ nải quá, còn nợ ba chương nữa, tôi sẽ từ từ bù lại. Mục tiêu của chúng ta là hoàn thành thật nhanh!