Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Từng chữ từng chữ trên màn hình dần dần biến mất, khiến Tằng Phan cảm thấy trái tim mình mềm nhũn như nước.
Cảm giác ấy giống như một đóa hoa nở rộ dưới làn sương sớm, từng cánh lá dần mở rộng, chỉ để tỏa ra hương thơm ngọt ngào nhất cho người ấy.
Cô há miệng, muốn nói điều gì đó.
Nhưng vào khoảnh khắc này, tất cả những gì cô có thể thốt ra lại chỉ là những lời không trọn vẹn: “Anh… vẫn còn nhớ sao?”
Khác với sự xúc động gần như khiến cô mất lời, Thẩm Hi chỉ lặng lẽ gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
Giống như đó là điều bình thường nhất trên thế gian này.
Tằng Phan đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Cô quay đầu, lặng lẽ nhìn Chân Hí.
Rạp chiếu phim tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ màn hình chiếu lên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối.
Nhưng Tằng Phan lại nhìn rất rõ.
Ánh mắt cô lướt qua trán đầy đặn của anh, rồi đến sống mũi thẳng tắp, đôi mắt dài hẹp…
Cuối cùng, dừng lại trên đôi môi mỏng của anh.
Vào khoảnh khắc này.
Màn hình phim đầy màu sắc, ánh sáng chiếu đúng lúc làm sáng lên khuôn mặt của Thẩm Hi.
Dưới ánh sáng đó, Tằng Phan có thể nhìn thấy rõ nét mệt mỏi trên đôi môi mỏng của anh, chẳng còn chút sắc hồng nào.
Tằng Phan ngẩn người một lúc.
Sau đó, cô đột nhiên hiểu ra lý do tại sao khi gặp anh lần đầu tiên hôm nay, tóc của Thẩm Hi lại rối bù nhưng vẫn còn ẩm ướt…
Tuy nhiên.
Cô im lặng một hồi, cuối cùng lại không lên tiếng.
Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay, dùng ngón út của mình chạm nhẹ vào ngón tay của Thẩm Hi.
Ngón tay anh đã trở nên lạnh buốt vì cầm chặt ly Coca lạnh lâu.
Ngay khi da tay chạm nhau, Tằng Phan cảm nhận rõ ràng sự run rẩy nhẹ nơi đầu ngón tay của anh.
Cô không để tâm đến điều đó.
Không thể từ chối, cô kiên quyết quấn lấy ngón út của anh.
Thẩm Hi, anh ấy khác biệt hoàn toàn so với tất cả những người mà cô từng gặp trước đây.
Anh là người ít nói, nhưng mỗi lời cô nói, anh lại khắc ghi thật sâu trong lòng.
Anh từ trước đến nay không biết cách nói những lời ngọt ngào.
Nhưng chính những chi tiết nhỏ mà anh luôn ghi nhớ về em, lại khiến em cảm nhận được sự yêu thương, chăm sóc như được đặt ngay ở trái tim anh mỗi phút giây.
Cô chỉ vô tình nói một câu khi đang chơi game.
Mà anh, dù vì thức khuya luyện tập mà lúc nào cũng mệt mỏi rã rời.
……
Bóng tối luôn khiến cảm giác của con người trở nên mãnh liệt hơn.
Ngón tay của cô mềm mại, yếu ớt, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với tay anh.
Chỉ là một cử chỉ đơn giản như trẻ con, nắm lấy ngón tay nhau, nhưng Thẩm Hi lại cảm thấy một dòng ấm áp liên tục lan tỏa từ nơi hai ngón tay chạm vào, khiến trái tim lạnh lẽo của anh dần tan chảy.
Khi cô nắm tay anh, ngay cả hơi thở cũng như muốn ngừng lại.
“Có thể… hôn em không?”
Giọng anh khàn khàn, phải mất một lúc lâu mới lên tiếng.
Lúc anh nói, trong phim, nhân vật chính vừa trải qua vụ nổ sao hành tinh, âm thanh vỡ vụn ấy gần như át đi giọng nói của anh.
Vô thức, Tằng Phan ghé sát vào tai anh: “Anh nói gì? Em không nghe rõ.”
Thẩm Hi khẽ siết chặt tay trái đặt trên đùi, nhưng không nói gì.
“Nói đi chứ?”
Tằng Phan lắc nhẹ tay anh, giọng nói có chút mềm mại, yêu chiều mà cô không hề nhận ra.
“Anh đang nghĩ…”
Thẩm Hi chậm rãi mở miệng.
Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, nhưng cái cổ họng di chuyển lên xuống của anh lại đủ để lộ ra nội tâm không hề bình tĩnh.
Lần đầu tiên cô chủ động như vậy khiến anh gần như mất kiểm soát.
Cô lại hoàn toàn không hề nhận ra.
Cơ thể mềm mại gần lại, đôi mắt sáng rỡ như mặt hồ lấp lánh nước, khiến người ta cũng cảm thấy lòng mình bồng bềnh, dao động.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ… sẽ thế nào nếu chúng ta hôn nhau trong rạp chiếu phim?”
Anh nói chậm rãi, nhưng ý nghĩa lại rõ ràng và thẳng thắn đến không ngờ.
Tằng Phan ngẩn người.
Gò má cô đỏ bừng.
“Hay là…” thôi đi, đây là rạp chiếu phim mà.
Nhưng chưa kịp để cô nói ra lời từ chối, Thẩm Hi đã cúi đầu, nắm lấy tay cô, kéo nhẹ cô lại gần, rồi vòng tay ôm cô vào lòng.
Đôi môi hơi lạnh chạm vào, là sự mềm mại ẩm ướt nhẹ nhàng.
Hơi thở của anh bao trùm lấy cô.
Là mùi thuốc lá nhàn nhạt pha lẫn hương bạc hà, cùng dư vị ngọt ngào của sữa.
Giống như con người của Thẩm Hi vậy.
Ngoài mặt thì lạnh lùng xa cách, nhưng bên trong lại mềm mại giống như một viên kẹo ngọt vậy, khiến người ta không thể không yêu.
Tằng Phan chầm chậm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại.
Được anh ôm trong lòng, Tằng Phan cảm nhận rất rõ cơ thể anh cứng đờ trong chốc lát.
Khi cô đáp lại nụ hôn của anh.
Sau đó, như làn gió xuân vỗ về, nụ hôn bỗng trở nên mãnh liệt hơn.
Môi cô bị anh nhẹ nhàng ngậm lấy, đầu lưỡi ấm áp quấn quýt, nụ hôn như cơn mưa giông vội vã như muốn nuốt chửng cô.
Tằng Phan vẫn còn chút lý trí cuối cùng.
Cô hơi ngửa ra sau, ý đồ chiếm lấy quyền chủ đông từ anh.
Nhưng Thẩm Hi lại không cho cô cơ hội trốn thoát.
Anh siết chặt vòng tay ôm eo cô và kéo Tằng Phan lại gần hơn, tay còn lại đầy chiếm hữu mà lướt qua mái tóc dài rối bù của cô, nâng cằm cô lên và ép cô phải ngẩng đầu.
Tằng Phan không thể tránh khỏi, chỉ có thể bị động tiến lại gần, ngẩng đầu, để mặc anh điều khiển.
Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng tách môi cô ra, cuốn lấy lưỡi cô, hô hấp của hai người hòa quện vào nhau.
Mỗi lần cô thử đáp lại dù lạ lẫm hay thăm dò cũng đều khiến cho động tác của anh càng gấp hơn.
Đầu óc Tằng Phan rối bời.
Chỉ có thể nhắm mắt, rồi nhấp nhô theo nhịp điệu của Thẩm Hi.
Tâm hồn như bị cuốn đi.
Rạp chiếu phim hay ngược đãi kẻ độc thân đều bị vứt hết ra sau đầu……
Đều không thể kiềm chế thì trách ai được?
Cô tình nguyệt chiều anh.
Dù sao thì bản thân cũng đã chìm đắm trong đó rồi.
……
Khi sau này được hỏi về đánh giá của mình về bộ phim mà cô đã đầu tư, Tằng Phan luôn trả lời duy nhất một câu: “Giá trị vượt ngoài mong đợi.”
Mọi người đều nghĩ rằng đó là vì bộ phim đã đem lại một khoản lợi nhuận khổng lồ, lập nên kỷ lục phòng vé 60 tỷ nhân dân tệ, cao nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Nhưng chỉ có Từng Pan mới biết.
Không phải vậy.
Lý do cô nói thế, hoàn toàn chỉ vì Thẩm Hj.
Vì với bộ phim huyền thoại khoa học viễn tưởng này, những gì cô nhớ rõ chỉ có hai cảnh —
Một là đôi mi dài của Thẩm Hi run rẩy nhẹ khi môi họ chạm nhau.
Cảnh còn lại là khi anh ngủ say, mặc dù khuôn mặt mệt mỏi, nhợt nhạt, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp điềm tĩnh, thanh tú.
……
Sương mù mờ ảo, hơi ẩm ướt lan tỏa trong không khí.
Cơn mưa nhỏ rả rích rơi xuống, để lại những vệt nước loang lổ trên kính trong suốt.
Tằng Phan nhìn qua lớp kính mờ mịt, lạ lùng ngẩn người.
Dạo gần đây công việc bận rộn đến mức quay cuồng, Thẩm Hi cũng mắc kẹt trong lịch trình dày đặc, hai người chỉ thỉnh thoảng video trò chuyện.
Tính ra, gần nửa tháng rồi họ chưa gặp nhau.
Tằng Phan buồn chán khuấy cốc cà phê, thì đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai cô.
Cô quay lại.
Trước mắt là một người đeo kính mát, vẻ mặt tự mãn như thể đang khoe khoang mình là công tử nhà giàu.
“Ồ, đây chẳng phải là tiểu thư Tằng sao, thật trùng hợp nhỉ.”
“Ha.”
Tằng Phan không buồn để ý đến người này, vì hai bên hiện tại cũng không có bất kỳ mối quan hệ hợp tác nào, cô chỉ gật đầu một cách qua loa, coi như đáp lại.
Nhìn sự thờ ơ của cô, công tử Nguyên cũng không bận tâm.
Dù sao, anh ta cũng chẳng phải vì cô mà đến.
Gia đình Tằng chỉ có một cô con gái, chỉ cần anh ta cưới cô thì chẳng cần làm gì cũng có thể chiếm được nhà họ Tằng.
Đến lúc đó… chẳng phải sẽ dễ dàng nắm trong tay sao.
Hơn nữa, cô cũng không đến nỗi xấu.
Nghĩ vậy, Nguyên Lâm ngồi xuống bên cạnh Tằng Phan, tự nhiên mở lời: “Phan Phan, sao em lại không báo trước khi đến đây, để anh làm chút chủ nhà chào đón em.”
Tằng Phan bỏ muỗng xuống, giọng điệu có chút mỉa mai: “Nhà họ Nguyên không biết tôi đến S thành làm gì à?”
“Chúng ta phải hòa thuận làm ăn, Phan Phan, gia đình chúng tôi đang cố gắng hợp tác mà.” Công tử Nguyên tháo kính râm, cười một cách dẻo miệng, “Liên hôn thì sao? Hai bên hợp tác mạnh mẽ, chẳng phải quá tuyệt sao?”
Tằng Phan hoàn toàn không để ý đến câu nói của anh ta.
“Gọi tôi là Tổng giám đốc Tằng.”
“Chúng ta thân thiết thế này, Phan Phan có thể gọi thẳng tên tôi mà.”
Tằng Phan nhìn gương mặt nịnh hót của anh ta, giọng điệu hơi mỉa mai lặp lại: “Vợ chưa cưới?”
Chắc chắn đang chế nhạo anh ta.
Nhưng Nguyên Lâm hoàn toàn không học được chút ít trí tuệ của cha mình, ngay cả việc đọc hiểu tâm lý người khác cũng không làm được, chỉ học được một bụng mưu tính nhỏ: “Đúng vậy.”
Tằng Phan im lặng, không lên tiếng.
Cơn mưa nhỏ vẫn không ngừng, từng giọt mưa rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh lách tách.
Không khí ẩm ướt bao trùm.
Tằng Phan ngồi trong quán cà phê, không hề để ý đến một dáng người thanh mảnh đang đứng im lặng ở cửa ra vào, tay cầm vali, lặng lẽ nghe rõ từng lời của họ.
Cơn mưa nhỏ làm ướt tóc ngắn màu đen của anh, những sợi tóc mềm mại rủ xuống trán trắng, tạo nên một sự đối lập rõ rệt đến ngỡ ngàng.
Mưa vẫn cứ rơi, nhưng người đó dường như không cảm nhận gì.
Anh ta đứng đó, như một bức tượng.
……
Tằng Phan nhìn chán ghét vào gương mặt vì sống buông thả mà mắt sưng vù, mí mắt rủ xuống.
Cô nhíu mày, khẽ dịch người ra xa.
Thực sự là mở mang tầm mắt mà!
Im lặng một lúc.
Tằng Phan rất nghiêm túc mở miệng: “Cậu là ai?”
Nguyên Lâm: “……………………”
“Có rất nhiều người muốn liên hôn với gia đình chúng tôi, tôi thật sự không nhớ tên cậu.” Tằng Phan nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, giọng điệu không nhanh không chậm: “Hơn nữa, cậu cũng không xứng.”
Mưa rơi trên kính, phát ra tiếng lách tách.
Tằng Phan cảm thấy mưa và tên khốn đó làm cô khó chịu, đến cả phép lịch sự bên ngoài cũng lười duy trì.
Nguyên Lâm tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Tại thành phố S này, đã lâu lắm rồi anh ta không bị đối xử như thế!
Anh ta trợn mắt, lỗ mũi phập phồng vì tức giận.
Nguyên Lâm tức giận đến mức cười khẩy: “Được, rất tốt… thật tốt.”
Nhìn thấy ông chủ của mình tức giận như vậy, Lưu Viên, người luôn đi theo Nguyên Lâm, hy vọng dựa vào anh ta để gia nhập tầng lớp thượng lưu, cảm thấy thời cơ của mình đã đến!
Anh ta không thể chờ đợi hơn, liền nhảy ra: “Xin lỗi ông chủ tôi đi, đừng quên dự án bất động sản mới của gia đình cô đấy.”
Tằng Phan nhướn mày, không mấy quan tâm.
“Vậy anh có thể làm gì?”
“Giả sử bán được, tôi sẽ lấy họ của anh!”
“Nhưng tôi không muốn có một đứa con bất hiếu như anh.”
“Vậy ông chủ tôi lấy họ của cô!” Lưu Viên nói mà không suy nghĩ.
Chưa dứt lời, Tằng Phan từ từ đứng dậy.
Cô cao hơn hẳn với đôi giày cao gót 10 cm, diện bộ trang phục haute couture, đôi môi đỏ rực như lửa, khí chất mạnh mẽ đến mức áp đảo.
Mọi thứ của cô đều “nghiền nát” Lưu Viên.
Ngay cả chiều cao… cũng là sự khinh thường từ trên nhìn xuống.
Cảm giác áp bức từ khí chất của Tằng Phan khiến tiếng la hét của Lưu Viên bỗng chốc ngừng lại trong giây lát: “Cô… cô… muốn làm gì? Ông chủ tôi…”
“Ông chủ anh cái gì?”
Tằng Phan khoanh tay, nhìn anh ta với giọng điệu rất tùy ý.
Lưu Viên chưa kịp nói hết câu, đã bị Nguyên Lâm tát một cái vào đầu, “Cút qua một bên.”
Sau đó, Nguyên Lâm cười gượng, xin lỗi: “Cậu ta không hiểu chuyện, thôi thì bỏ qua đi.”
Tằng Phan liếc qua hai người, rồi nhìn vào Lưu Viên, nói: “Con trai như ông chủ anh tôi cũng lười để ý.”
Nguyên Lâm: “…”
Lưu Viên: “…………”
Lưu Viên cảm thấy đầu mình nóng lên, một cơn giận bốc lên tận não, “Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô một bài học…”
Nói xong, Lưu Viên tức giận bước tới, lao thẳng vào Tằng Phan.
Nhưng lại dẫm phải sàn nhà vừa được nhân viên dọn dẹp sạch sẽ.
Chân anh ta trượt một cái, rồi “phịch” một tiếng, ngã ngồi thẳng xuống đất.
Trong lúc hoảng loạn, anh ta vội vã túm lấy người đứng trước để giữ thăng bằng.
Thật tiếc, không những không đứng vững mà còn kéo người phía trước ngã theo, đồng thời đụng phải một chiếc bàn nhỏ, làm nó nghiêng sang một bên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Chuyện này khiến Tằng Phan ngẩn người một chút.
Vãi chưởng.
Còn có thể như thế này à?
Tằng Phan trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ kiểu như vậy, nên khi nhìn thấy chiếc điện thoại bay về phía mình, cô hoàn toàn không kịp tránh.
Tằng Phan theo phản xạ nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây…
Nhưng chiếc điện thoại chẳng hề đập vào cô, cũng không nghe thấy tiếng rơi xuống đất.
Tằng Phan từ từ mở mắt.
Cô vừa mở mắt, đúng lúc thấy Thẩm Hi đứng chắn trước mặt cô, một tay bảo vệ cô, tay kia… đang nắm lấy chiếc điện thoại nọ.
Chắc hẳn vì hoảng sợ, Thẩm Hi nắm chặt chiếc điện thoại, siết mạnh đến mức cơ bắp trên tay anh nổi rõ dưới lớp áo phông đen.
Tằng Phan cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Hóa ra, mặc dù Thẩm Hi là một thanh niên nghiện game, nhưng thật ra anh ta không hề yếu đuối chút nào.
Sau đó, Tằng Phan chuyển ánh mắt xuống sàn nhà.
“Phụt.” Đọc Full Tại Truyenfull.bio
Cô nhìn thấy một dấu vết in hằn trên chân, là dấu giày lớn, rồi lại nhìn thấy Nguyên Lâm đang ngồi bệt dưới đất, mặt đen như than, còn Lưu Viên thì tóc tai rối bù, nằm ngửa với bốn chân giơ lên trời.
Tằng Phan không nhịn được mà bật cười.
Những người trong quán cà phê, vốn đã bị cuộc xung đột bất ngờ làm giật mình, giờ cũng phá lên cười vang.
Thậm chí có người còn hùa theo trêu đùa.
Cảnh tượng “anh hùng cứu mỹ nhân” thế này bây giờ không còn thấy thường xuyên nữa đâu nhỉ.
Thanh xuân thật tuyệt vời.
Tằng Phan thậm chí còn thấy một cô gái nhỏ, mặt đỏ bừng, đang hớn hở lấy điện thoại quay video.
Tuy nhiên, cô chưa kịp ngăn cản hành động quay phim, thì một cánh tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy cô vào lòng.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Giọng nói lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có chút run rẩy.
Giống như đang lo lắng.
“Có bị thương không?”
Tằng Phan ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lúc này cô mới thật sự cảm nhận được sự hiện diện của Thẩm Hi bên cạnh.
Sự im lặng của cô lại bị Thẩm Hi hiểu nhầm.
Anh lo lắng kéo giãn khoảng cách giữa họ, ánh mắt không rời khỏi cô, như thể đang tìm kiếm vết thương nào đó.
Tằng Phan ngẩng đầu lên.
Cô có thể thấy rõ làn mi dài như cánh quạ của Thẩm Hi và đôi môi nhợt nhạt, không còn một chút sắc đỏ.
Trông anh như vừa dầm mưa, mái tóc ướt nhẹp bết lại thành từng lọn, khuôn mặt tái nhợt, cả người còn có vẻ nhếch nhác hơn cả cô – người suýt chút nữa bị đánh.
Vậy mà Tằng Phan lại chẳng hề để ý.
Đôi mắt anh như phủ một lớp sương mờ, phảng phất sự xót xa.
Không phải sao, đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân mà.
Cô vòng tay ôm lấy eo Thẩm Hi, giọng nói hơi nghẹn ngào nhưng vẫn dịu dàng an ủi: “Em không sao đâu.”
Trong không khí ấm áp đầy tình cảm ấy, hai người đang nằm sõng soài dưới đất lại càng thêm lúng túng.
Nguyên Lâm mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng hóa thành một màu đen sầm.
Hắn thở hồng hộc, cố gắng gượng dậy nhưng vì cú ngã vừa rồi mà làm thế nào cũng không đứng lên nổi.
Thấy Thẩm Hi kéo Tằng Phan đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài, Nguyên Lâm mới nghiến răng, khó khăn bật ra một câu chất vấn: “Các người định đi đâu?”
Hắn tưởng mình đã gào lên, nhưng thực ra giọng lại nhỏ đến đáng thương.
Thẩm Hi bỗng dừng bước.
Chỉ là lần này, anh thậm chí không thèm quay đầu lại, lạnh lùng đáp: “Đi lễ chùa.”
“Cái gì?”
Nguyên Lâm ngơ ngác.
Ngay lúc đại chiến với tình địch, anh lại đi làm cái trò mê tín phong kiến gì thế này? ???
Hoàn toàn sai bối cảnh rồi còn đâu!
“Xả xui.” Nói rồi, Thẩm Hi lạnh nhạt liếc qua Nguyên Lâm một cái, sau đó dứt khoát kéo Tằng Phan rời khỏi.
Chỉ để lại tên xui xẻo mang tên “Nguyên Lâm” đứng đó, mặt mày ngơ ngác như chó mất hồn.
……
Đi bộ dưới cơn mưa lất phất, nhìn những tán lá bên đường được mưa gột rửa càng thêm xanh biếc, Tằng Phan bỗng như bừng tỉnh.
Cô kéo nhẹ tay áo của Thẩm Hi, ngập ngừng hỏi: “Chúng ta… thật sự đi… lễ chùa à?”
“Ừ.”
“Ơ…”
Tằng Phan không ngờ lại nhận được một câu trả lời chắc nịch như vậy, nhất thời chẳng biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Trầm Hi chậm rãi lên tiếng: “Xua đuổi vận xui.”
“Nhân tiện… cầu con.”
Tằng Phan: …………………
Hả? Hả?? Hả???
Cô nghe lầm rồi đúng không? Chắc chắn là mưa lớn quá nên cô nghe nhầm!
Vừa nói đi xả xui, giờ lại cầu con?
Chơi thế này là phạm quy rồi đấy!
—————
☆ Tác giả: Cười chết mất, bạn thân tôi bảo cái plot cầu con của tôi nó quá trời hố, mà tôi cũng thấy vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy nó thú vị quá chừng luôn, thế là viết thành truyện luôn! 23333
Hôm nay là một chương siêu dài nhé!
Hôm qua làm việc tới nửa đêm còn ráng lết đi xem Avengers, xong bị ăn ngay một cú tạt nước lạnh. Cuộc sống này thật không dễ dàng chút nào… Hai đứa nhân vật chính nhớ hẹn hò đàng hoàng để an ủi tôi đi! ! !