Cả hai cùng dạo chơi khắp nơi, khu này rất rộng, cũng có rất nhiều điều thú vị. Đi một vòng cũng đã khiến cô vui vẻ đến mức cười không khép được miệng.
Vẫn là Minh Hoàng biết rõ nơi đây hơn, anh dẫn cô đến một ngọn núi được phục dựng, có thể nói nó chính là điều thú vị nhất ở đây.
Cả hai đi bộ một lát đã đến đỉnh núi, do chỉ là phục dựng nên không quá cao, cũng được xây dựng cả lối đi dễ dàng.
Hạ Linh nhìn ngắm hồ nước rộng lớn phía dưới không chớp mắt, cô không ngờ nhìn từ đây lại đẹp đến vậy.
Minh Hoàng nhìn cô cứ tròn mắt rồi lại nheo mắt nhìn mà không nhịn được cười khẽ, cô gái này có cần đáng yêu đến vậy không.
Trên đây được sắp xếp một bộ bàn ghế nhỏ, hiện tại cũng chỉ có mình anh và cô ở đây nên rất yên tĩnh.
Hạ Linh loang quoang nhìn khắp mọi thứ xong xuôi, cuối cùng cũng nhớ đến ngươi đưa cô đi mà quay lại ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc tươi cười hỏi.
- Sao cậu biết đến nơi này thế?
Minh Hoàng nhẹ nhàng đáp lời.
- Lúc nhỏ bố mẹ hay đưa đến đây nên biết thôi.
Hạ Linh gật đầu đã hiểu, bỗng cô lại có chút tò mò về gia đình anh.
- Cậu là con một sao?
Minh Hoàng rất tự nhiên đáp lại.
- Không, tôi còn có một anh trai.
Thì ra là vậy, trước giờ cô toàn nghĩ Minh Hoàng là con trai một không đấy, sự thật là cậu ấy còn có anh trai.
Hạ Linh không tiếp tục tò mò về gia đình anh nữa mà chuyển về đề tài ban đầu.
- Nơi này hoàn toàn miễn phí thật hả.
- Cũng không hoàn toàn, nhưng đa số là thế.
Hạ Linh lại bắt đầu đào sâu hơn vấn đề.
- Nơi này đẹp thế, cơ sở hạ tầng cũng tốt nữa vậy mà miễn phí thì có hơi kì lạ.
Minh Hoàng nghe mấy lời lý giải của cô thì liền đáp lại.
- Thật ra ở đây có bốn mùa nhưng chỉ kinh doanh được mùa thu, còn các mùa còn lại đều mở miễn phí cho khách du lịch. Cậu thấy đó, dù là mở miễn phí nhưng cũng có ai đến đâu, ngoài hai chúng ta.
Hạ Linh nghe vậy cũng đúng, nhưng lý do tại sao dù mở miễn phí mà cũng không có ai đến. Minh Hoàng như hiểu được điều cô sắp hỏi nên giải thích luôn.
- Cậu không thấy nơi này rất nóng hả?
Hạ Linh nghe vậy liền gật đầu, đúng nha, nơi đây so với thành phố còn nóng hơn cả chục độ, chỉ là nãy giờ cô nhất thời mê mẩn cảnh đẹp nên mới bỏ quên cái nắng chói chang, nóng chảy mỡ.
Minh Hoàng lại tiếp tục giải thích.
- Ở đây khá đặc biệt, mùa đông cùng mùa xuân thì lạnh vô cùng, còn mùa hạ thì nóng không chịu nổi, chỉ có duy nhất mùa thu là nhiệt độ ổn định thích hợp để nghỉ dưỡng. Cho nên dù có mở miễn phí thì vào mùa hạ, đông, xuân cũng chẳng có ai muốn nghỉ dưỡng mà chịu cực cả.
Nghe Minh Hoàng giải thích xong thì cô đã hiểu, không ngờ lại có một nơi khí hậu kì lạ đến thế. Hồi nãy không nói thì thôi, giờ nhắc liền cảm thấy nóng quá, Hạ Linh vô thức cất giọng:
- Bây giờ có tuyết rơi thì tốt biết mấy?
Minh Hoàng nghe cô nói thế thì có hơi ngạc nhiên, còn Hạ Linh cũng nhận ra mình vừa phát biểu một ý kiến khá hay, liền vui vẻ nói với Minh Hoàng.
- Thế tuyết có thể rơi vào mùa hạ không?
Minh Hoàng suy nghĩ một lát rồi mới trả lời.
- Nghe hơi vô lý, nhưng thực sự có hiện tượng này, chỉ là ở đây chưa từng xảy ra.
Hạ Linh nghe đến đây mắt đã sâng rực, háo hức nói.
- Chưa xảy ra không có nghĩa là sẽ không xảy ra, thật mong chờ sẽ được thấy cảnh tuyết rơi vào mùa hè. Tớ không thích mùa hạ vì quá nóng, cũng không thích mùa đông vì quá lạnh. Vậy nếu thật sự mùa hạ mà có tuyết rơi thì sẽ tuyệt biết bao.
Minh Hoàng nhìn cô gái nhỏ mộng mơ như thế cũng không biết nên động viên hay nhắc nhở đừng quá hy vọng. Vốn dĩ hiện tượng này rất hiếm, mà dù có xảy ra thì nó cũng ở châu âu hoặc thường xuyên nhất là ở Mông Cổ, chứ làm gì có thể xảy ra ở đây.
Hơn nữa khi hiện tượng này xảy ra người ta lại cho là một điềm xấu, ở Trung Quốc cho rằng, khi có một hiện tượng tự nhiên bất thường xảy ra thì đó là do các đắng bề trên đang nổi giận, muốn trừng phạt nhân loại. Tư tưởng của họ có hơi tâm linh, nhưng suy xét góc độ khoa học thì cũng không điều này chẳng có gì bất thường đều là hiện tượng tự nhiên, chỉ là nó ít xảy ra mới khiến người ta hiếu kì thôi.
Sự thật là thế, cho nên mấy suy nghĩ của Hạ Linh thật sự quá ngây thơ rồi, nhưng anh cũng không thể phá vỡ giấc mộng tốt đẹp của người khác. Hoặc là cô thích như thế thì anh có thể bỏ công giúp cô tạo tuyết nhân tạo.
Hạ Linh lại tiếp tục nói về tương lai.
- Nếu thật sự có thể chứng kiến hiện tượng lúc còn trẻ thế này thì Linh sẽ đứng dưới tuyết cầu hôn crush, chắc chắn rất lãng mạn. Linh chưa thấy tuyết bao giờ, nhưng lại cảm thấy rất lãng mạn, chỉ là quá lạnh. Nhưng nó rơi vào mùa hạ thì sẽ không lạnh nữa phải không?
Nghe Hạ Linh nói thế Minh Hoàng có hơi ngạc nhiên, cô gái này còn muốn cầu hôn crush nữa cơ đấy, suy nghĩ kĩ lưỡng vậy rồi à. Không hiểu vì sao anh vô thức nói ra một câu.
- Cậu có crush rồi à?
Hạ Linh đang đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình lạo bị câu nói của anh làm cho tỉnh ngay lập tức. Bây giờ cô mới biết mình lỡ lời, thế nên vội vàng chối:
- Không có, chỉ là ví dụ thôi...ví vụ thôi à.
Minh Hoàng nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ là nghĩ lại khúc sau của câu nói kia, Hạ Linh có hỏi một câu khiến anh bất lực không thôi, sao cô có thể nghĩ ra câu đó chứ, nếu không lạnh thì làm sao có tuyết, ngay cả khi nó rơi vào mùa hè thì ngày hôm đó cũng là ngày lạnh chỉ là lệch vài kinh độ, vĩ độ mới xảy ra hiện tượng này thôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, anh không trực tiếp nói cho cô nghe.
Hạ Linh cũng không tiếp tục nói, tránh tình trạng nói hăng say quá rồi thành nói lung tung.
Cả hai đột nhiên không ai nói nữa khiến bầu không khí im lặng, chỉ nghe tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc.
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà đã đến chiều tối, đoán rằng tầm này ba mẹ cô cũng sắp về rồi. Thế nên Minh Hòang chở cô về nhà.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại, hôm nay cám ơn Hoàng rất nhiều, Linh rất vui.
Minh Hoàng không nói gì mà chỉ gật đầu đáp lại Thấy cô vào nhà anh cũng lên xe rời đi.
Hôm nay nhờ có anh mà cô đã rất vui, chuyện của Huyền Anh khiến lo lắng, buồn rầu cũng rơi đi một chút. Sau ngày hôm nay, cô cảm thấy cái gọi là từ bỏ của cô đã hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là tư duy nên trực tiếp tấn công crush hiện lên.