• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chà, cậu nghĩ rằng tôi sẽ sẵn lòng giúp cậu vì thứ đó sao?” Yến Nguyệt vẫn không gấp không vội, nhưng điều này lại khiến Ngạn Huyền càng trở nên nóng đầu hơn.

“Đương nhiên tôi không nắm chắc điều đó, vì chính tôi cũng đang đặt cược.” Hắn nói thẳng vấn đề, nếu như còn vòng vo quanh co nữa thì sớm muộn gì cũng bị dẫm bẹp bởi sức mạnh khủng khiếp của Hổ Răng Kiếm thôi.

“Hừm...”

“Được, tôi sẽ giúp cậu.” Câu trả lời này có chút hơi vượt quá mong đợi của Ngạn Huyền, hắn không nghĩ là nàng sẽ dễ dàng đồng ý như vậy.

“Nhưng mà với điều kiện...” Yến Nguyệt chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xa xăm nhìn về một khoảng không.

“Nói cho tôi biết vì sao điện ngục này bị nguyền rủa đi.”

Từng mảng da gà đột nhiên không tự chủ nổi lên, Ngạn Huyền thầm nghĩ rằng bản thân quá sơ suất trước mặt Yến Nguyệt rồi, không ngờ lại để nàng nắm được sơ hở thế này. Nhưng rồi hắn ngay lập tức trấn định lại, rốt cuộc cũng không bị thao túng tâm lí mà làm ra những hành động ngờ nghệch.

Khiếp thật, suýt chút nữa là bị chi phối rồi.

“Nguyền rủa chó má gì chứ? Tôi chỉ biết bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm thôi.” Ngạn Huyền lập tức giả ngu không nhận. Chuyện này để nát trong bụng được rồi, người ngoài biết không có ích lợi gì.

“Vậy sao? Thế thì đừng để tâm quá, một yêu cầu thêm thôi.” Yến Nguyệt cảm thấy nghi ngờ không thôi. Chẳng lẽ suy đoán của nàng là sai? Loại nguyền rủa mà hắn tạo ra với nguyền rủa của điện ngục này trông như tương tự nhưng thực chất là khác nhau?


“Vậy thì cậu cần tôi làm gì nào?” Bất kể nàng nghĩ đúng hay nghĩ sai đi chăng nữa thì cũng không quan trọng, cứ từ từ liền có thể moi ra thôi. Chủ yếu là nàng rất cần [Ma Linh] để mở lối đi tiến vào tầng sâu hơn để điều tra về sự nguyền rủa bất thường này.

“Chắc hẳn cô cũng biết dùng nó nhỉ? Tạm thời nói hết những gì cô biết đi.” Ngạn Huyền chỉ vào [Ma Linh] trên tay.

“Được thôi.” Yến Nguyêt rất tự nhiên đồng ý yêu cầu của hắn.

Trải qua hai phút giải thích thì Ngạn Huyền cũng hiểu triệt để cách sử dụng món đồ này với công dụng “vật phẩm đặc biệt”. Đồng thời biết được một chút bí mật cùng với một vài chuyện liên quan tới nó. Đường An ngồi một bên nghe xong hơi thay đổi sắc mặt, nàng cũng không bị ném ra một xó khác mà vẫn có đặc ân nghe câu chuyện từ đầu tới đuôi.

“Ra là vậy.” Ngạn Huyền tương đối bất ngờ khi nghe toàn bộ mọi thứ. Lúc này hắn không còn gấp như trước nữa mà cực kì bình tĩnh, bởi vì từ lời trần thuật của Yến Nguyệt hắn biết được rằng Hổ Răng Kiếm sẽ trì hoãn ít nhất là 10 phút đồng hồ trước khi nhào vào trong rừng.

Về nguyên nhân, nó liên quan mật thiết đến câu chuyện “Chiếc nhẫn thất lạc” mà hắn tìm được trước khi lên đường tìm đến điện ngục này. Kèm theo chú thích đến từ hệ thống thì vừa đủ để Ngạn Huyền hiểu cặn kẽ chuyện gì đang xảy ra. Chuyện không phải quá dài và phức tạp nhưng kể ra sẽ tương đối mất thời gian.

Về cơ bản thì nhân vật nam trong câu chuyện tên là Quách Huyên, còn nhân vật nữ tên là Diệu Ly. Còn [Ma Linh] thì quả thật là nhẫn cưới mà Quách Huyên đưa cho Diệu Ly. Ngạn Huyền cũng không nghĩ cái mẩu truyện vớ vẩn này lại là sự thật việc thật, hắn đã thử hỏi dò Yến Nguyệt về độ uy tín của việc này thì chỉ nghe nàng bảo: “Ai biết được chứ? Nhưng dựa theo tình hình thực tế thì điện ngục Thảo Nguyên chín phần được cấu thành từ câu chuyện này. Dù cho là không phải đi nữa cũng không thoát khỏi liên quan, bởi vì nó được viết trong hang động của Hổ Răng Kiếm mà.”

Quay trở lại phần nguyên nhân Hổ Răng Kiếm không lập tức xông vào trong rừng rậm, tuy Yến Nguyệt không nói thẳng ra nhưng dựa theo tính liên kết chặt chẽ thì rõ ràng Hổ Răng Kiếm là Quách Huyên trong câu chuyện, hoặc cũng có thể là hóa thân tượng trưng cho thân phận của hắn.

Ngoài ra, để kích hoạt được chiếc nhẫn [Ma Linh] thì Ngạn Huyền phải tiến vào sâu bên trong rừng rậm. Đi đến khi nào mà tìm được một cái điện thờ, đặt chiếc nhẫn lên trên đó là được. Hắn tiếp tục hỏi vì sao lại có điện thờ ở đó, rồi Yến Nguyệt cứ im im không đáp lại bất cứ thông tin liên quan nào. Rõ ràng là chuyện này thuộc vào tin tức cơ mật không thể nói ra, chỉ có thể biết sự tồn tại của nó mà thôi.


Theo Yến Nguyệt, cái gọi là mở ra hình thái thực sự của điện ngục cũng không phải là cũng không hẳn là thay đổi toàn bộ kết cấu của cả điện ngục. Mà nó sẽ dịch chuyển mình sang một chiều không gian khác, nơi sẽ chấp chứa những sự thật bị ẩn giấu đi, cùng vô vàn báu vật bị chôn vùi tại mặt tối. Nàng cho rằng chỉ khi nào chinh phục được chiều không gian đó thì điện ngục mới chính thức sụp đổ, cho nên Hổ Răng Kiếm chỉ được tính là thủ lĩnh giả mạo chứ không phải thủ lĩnh thực sự của nơi này.

Nghe đến đấy, Ngạn Huyền bỗng chốc nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo.

Thay vì bọn hắn sẽ đến nơi đấy thật sớm và dịch chuyển trốn chạy đi thì hắn hoàn toàn có thể lựa chọn một phương án khác. Một phương án có thể tối ưu hóa lợi nhuận thu về.

Ngạn Huyền trước tiên cần phải xác định một vài thứ trước đã. Hắn kiểm nghiệm một lần nữa phạm vi sử dụng của [Thần Nguyền] bằng cách dùng kĩ năng lên một con thỏ vô tình chạy ngang qua đây.

“Một diện tích hình tròn có bán kính chừng 10 mét, không hạn chế về tầm nhìn. Cũng ổn rồi.” Hắn thu tay lại mặc cho con thỏ đụng đầu vào một cái cây gần đó rồi chết. Âm thanh của hệ thống thông báo vừa hạ sát được một con thỏ trắng văng vẳng bên tai nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến.

Lúc này Ngạn Huyền chỉ để tâm đến một thứ thôi.

100% sát thương thêm toàn thuộc tính, hắn nhất định phải lấy được.

...

“Hả? Gì cơ? Muốn tôi phải nghe theo cậu? Cậu có tư cách gì cơ chứ?” Cường Quách lớn tiếng hỏi vặn lại Ngạn Huyền. Thực ra thì Ngạn Huyền cũng không nhất thiết phải làm việc này đâu, nhưng mà để mặc hai người kia thì hắn cứ ngứa phải cái danh “lấy oán trả ơn”, dẫu gì hai người họ cũng không thiếu chiến công trong việc góp phần để bọn hắn đến được đây. Bị đạo đức bắt cóc đôi lúc không phải việc tốt nhưng ít nhất những chuyện này Ngạn Huyền không đủ nhẫn tâm để dứt đi được.

“Cường Quách, nghe nhóc đó nói một lần đi. Tôi cũng khá hứng thú xem nhóc như ngươi có thể nghĩ ra kế hoạch gì hay.” Phan Nguyên hoàn toàn ngược lại với Cường Quách, hắn đã thay đổi cái nhìn của mình về Ngạn Huyền từ mới đây rồi. Chỉ là trong giọng điệu vẫn chưa hoàn toàn cất đi sự kiêu ngạo mà thôi.



“Chuyện là bây giờ Hổ Răng Kiếm sắp đuổi tới đây rồi, chúng ta cần phải đi sâu hơn vào trong rừng rậm để lánh nạn. Trên đường đi có thể sẽ gặp phải vài nguy hiểm, nên tôi mong hai anh có thể tiếp tục tiên phong tiến vào.” Ngạn Huyền dùng hết thảy những ngôn từ lịch sự để mời chào hai người bọn hắn, đối phó với những người có lòng tự tôn cao thì không cần phải đè dẫm nhau làm gì, nhường một bước trời cao biển rộng.

“Cậu--”

“Được thôi.” Phan Nguyên cắt ngang lời Cường Quách. Hắn vẫn đủ tế bào thần kinh để nhìn ra Ngạn Huyền thực sự có kế hoạch giải quyết được tình trạng cấp bách này. Vừa nãy hắn cũng thấy Ngạn Huyền trò chuyện với nhóm của Đường An và có vẻ như đã thuyết phục được họ, như vậy thì tội gì mà không nghe theo chứ?

Ngạn Huyền xem như là vẫn giữ được hai vị “đồng đội” này. Nếu như mà hai người họ không đồng ý nữa thôi thì hắn cũng không có cách nào khác. Hắn đã phí quá nhiều thời gian vào khâu chuẩn bị rồi, không còn bao nhiêu giây phút để mà thuyết phục hai kẻ không thèm nghe theo mình, chưa kể là họ cũng không có mối quan hệ gì với hắn cả.

“Vậy là ổn, chúng ta đi thôi.” Ngạn Huyền gọi hai cô nàng lên và bắt đầu tiếp tục phần đường còn dang dở.

Theo như thông tin mà Ngạn Huyền có được thì bọn hắn một khi lạc vào trong khu rừng này thì không có đường nào là đúng đường nào là sai cả. Vì vậy nên hắn cũng không quá mặn mà với việc chọn hướng nào phong thủy để mà đi.

Dựa theo trình tự này mà bọn hắn đi một đường thẳng, nhiệm vụ chỉ có như thế thôi. Còn việc gặp được điện thờ trước khi Hổ Răng Kiếm tới hay không thì nhìn số trời tùy duyên phận rồi.


Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK