• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải là cô không tốt hay gì...”

“Vậy thì tại sao cậu không đồng ý chứ!”

Tưởng Tuyết cắt ngang lời Ngạn Huyền, trong mắt chỉ toàn vẻ đáng thương. Nàng tựa như một chú chuột hamster giương mắt nhìn hắn, dù là Ngạn Huyền đi nữa thì cũng khó lòng giữ vững được bình tĩnh được.

“Nghe tôi nói hết đã. Có lẽ cô còn nhớ tới thiên phú cấp F [Kẻ Xui Xẻo] của tôi chứ? Nó không chỉ là khiến mỗi tôi xui xẻo đâu mà còn khiến cả những người xung quanh tôi nhận đòn theo nữa.” Ngạn Huyền thật lòng nói ra nguyên nhân. Nhưng hắn nghĩ vậy thì có lẽ vẫn chưa đủ để thuyết phục được Tưởng Tuyết nên tiếp tục kiếm thêm nguyên nhân.

“Với lại bây giờ tôi không có ý định yêu đương gì nên là dù cô có nói thế nào đi nữa thì câu trả lời của tôi vẫn là không.”

Tưởng Tuyết bị giọng điệu dõng dạc của hắn dọa một chút. Nhưng chỉ là một chút thôi, trên đời này chưa từng có thứ gì nàng muốn mà lại vì một lí do hời hợt như thế mà bỏ qua cả. Nàng lập tức nhận ra cái sai của mình, có vẻ như là phát hiện ra việc hắn chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng. Thế là nàng đổi lại kế hoạch, không còn cưỡng ép một cách bá đạo như ban đầu nữa.

“Nếu cậu đã nói như vậy rồi thì tớ cũng không ép cậu thêm...”

“Nhưng mà ít nhất hãy cho tớ làm bạn của cậu được không?” Tưởng Tuyết lại trưng ra vẻ mặt buồn thiu. Điều này như những con dao bén nhọn đang cố gắng quấy rối con tim Ngạn Huyền, khiến hắn không tài nào từ chối được.

“Vậy… cũng được.” Trong vô thức Ngạn Huyền đưa ra một câu trả lời. Ngay sau đó hắn liền muốn ngay lập tức tự tát vào mặt mình một cái.

Sao hắn có thể dễ dàng đồng ý như vậy được chứ?

Nếu như Tưởng Tuyết gặp phải bất trắc gì thì chẳng phải trách nhiệm sẽ lại quy về hắn sao?

Mấy chuyện vừa qua chính là một minh chứng rất rõ ràng cho những tai họa mà hắn sẽ mang tới. Nghĩ rồi Ngạn Huyền lại lắc đầu từ chối.

“Không không, như vậy cũng không được. Nếu như cô mà làm bạn với kẻ lập dị như tôi thì sẽ nhận nhiều ảnh hưởng xấu lắm, mà tôi thì không thích gây phiền hà cho người khác.” Ngạn Huyền sử dụng những lời lẽ cuối cùng để bác bỏ đi ý định Tưởng Tuyết, nếu như nàng còn không đi nữa thì hắn sẽ là người đi.

“Cậu… không muốn làm bạn với tớ thật sao?”

“Đúng thế.” Ngạn Huyền mặc kệ Tưởng Tuyết dù lã chã nước mắt như thế nào thì hắn vẫn sẽ từ chối. Ngạn Huyền cực kì quyết tâm trong lần này, những thủ đoạn khác của Tưởng Tuyết dường như không còn bao nhiêu tác dụng đối với hắn nữa.

Dù Tưởng Tuyết có nói như thế nào đi nữa thì câu trả lời “không” vẫn sẽ tiếp đón nàng.

“Được rồi, cô là một người con gái đẹp nên tốt nhất là nên cẩn trọng với người như tôi.” Ngạn Huyền không lãng phí thời giờ nữa mà trực tiếp rời đi. Hắn sợ rằng nếu như hắn đứng lại lâu thêm một lúc nữa thì những con dã thú ngoài kia sẽ lao vào cắn xé hắn thành từng mảnh, sức mạnh của sự đố kị là thứ có thể khiến con người biến thành bất cứ thứ gì mà.

“Không thể cứ thế được… vẫn còn cách…” Tưởng Tuyết đứng nguyên tại chỗ mím chặt môi lại. Nàng lập ra một kế hoạch mới, nếu bây giờ không hiệu quả thì thời gian sẽ làm cho nó hiệu quả. Vì vậy người ta mới có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.

Tưởng Tuyết luôn trông mong một ngày được bên cạnh Ngạn Huyền dẫu cho hắn không có bất cứ kí ức gì về cô. Quá khứ ư? Không nhớ cũng được, nàng chỉ cần tạo ra một quá trình và kết quả mới nữa là xong.


Còn Ngạn Huyền vẫn cứ khăng khăng trong đầu cái suy nghĩ rằng, bản thân hắn sẽ liên lụy tới người khác nếu đến gần hay có bất kì mối quan hệ gần xa nào. Tỉ như những người thanh tra và cảnh sát, hay là con chó kia, hoặc kẻ vô tình tự dẫm chân mình như Dược Hoàng.

Đương nhiên, đấy chỉ là hắn nghĩ mà thôi.

Bởi vì ngày hôm sau...

Nàng chết.

Tưởng Tuyết bị một tia sét đánh thành tro ngay trên đường đi học. Sấm sét đó được các chuyên gia đánh giá rằng có cường độ cực mạnh, hiệu điện thế lên tới hơn 500 triệu vôn, lớn hơn rất nhiều so với sấm sét bình thường. Khả năng cao đây không phải là hiện tượng tự nhiên mà là vì một “sự trùng hợp” nào đó mà diễn ra. Nhiều người có trí óc sáng tạo cho rằng ấy lại là dư âm của một cuộc chiến giữa những cá thể có mức tiến hóa cao, đâu đó chừng tiến hóa lần 7 hay thậm chí là tiến hóa lần 8.

Nhưng nếu theo lô-gích thì dù dốt tới mấy cũng nghĩ ra hung thủ ở đây chính là Ngạn Huyền, hay cụ thể hơn chính là [Kẻ Xui Xẻo]. Chỉ là chẳng mấy ai lại biết rằng thiên phú của hắn có thể dẫn tới tia sét như vậy thôi...

Tưởng Tuyết như một ánh sao băng, lướt ngang qua bầu trời xám xịt của hắn. Nhưng hắn chối bỏ, để nó rơi thẳng xuống vực sâu. Ánh sao băng tàn lụi, phá hủy đi những cánh hoa nở rộ phía trong nội tâm, dập tắt đi những ngọn nguồn ánh sáng cuối cùng…

Tuy mới gặp lần đầu nhưng hắn thực sự có cảm giác như vậy.

Có lẽ đây chính là ấn tượng đơn thuần đối với người lần đầu tỏ ra thân thiết với hắn như vậy.

Ngày hôm ấy trời bỗng đổ mưa.

Những áng mây trên cao hóa thành màu xám trắng che phủ đi sắc xanh lam tươi sáng của ban ngày. Cơ thể chẳng còn, nhưng ai nấy vẫn cứ khóc tang.

Dòng người rời đi để lại một chiếc mộ trống vắng giữa ngày mưa buốt lạnh. Ngạn Huyền biết, bên dưới những tấc đất kia không phải quan tài, mà là bình tro cốt của người mà hắn đã từ chối hôm qua.

“Ha... cái này không thể nào dùng từ xui rủi để miêu tả rồi. Đây rõ ràng là cả thế giới đang chống lại mình.” Ngạn Huyền thở dài một hơi. Nói đi thì cũng phải nói lại, giá như mà lúc đó hắn không quay đầu để đáp lời Tưởng Tuyết thì phải chăng bánh xe vận mệnh sẽ rẽ sang lối khác rồi?

“[Kẻ Xui Xẻo] chắc cũng sẽ không nhân từ vậy đâu.” Hắn nheo mắt lại, không biết nghĩ tới điều gì.

Từng giọt mưa rơi xuống, ướt thấm đẫm người Ngạn Huyền. Những giọt nước cứ vậy mà lăn dài trên má hắn, cũng chẳng biết đó là hạt mưa hay là giọt nước mắt. Hắn có yếu đuối như vậy sao? Khóc lóc vì một người chỉ vừa mới nói chuyện được vài câu, tổng số từ chắc còn chưa hơn được một cái luận điểm của nghị luận xã hội ngắn.

“Được rồi, đi về thôi...” Hắn quay đầu bước chân đi, dẫm lên bề mặt ẩm ướt. Có những lời bị nghẹn vào trong cổ họng mà không thể thốt thành lời được, cứ vậy mà tuột xuống trong bụng và đè nát nó đi.

Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một giọng nói yếu ớt.

[Xin lỗi kí chủ vì đến muộn, lúc chuẩn bị khóa chặt kí chủ trong quá trình xuyên toa thời không thì đột nhiên bị lạc mất phương hướng. Suýt chút nữa bản hệ thống bị thời không loạn lưu xoắn nát.]

[Nếu không phải bám vào một sinh vật hư không để nó chịu thay thiệt hại thì bây giờ bản hệ thống đã không ở đây rồi.]



Ngạn Huyền bối rối. Hắn nên như vậy, bởi vì não hắn chết máy một lúc rồi mới có thể tỉnh lại.

“Cái gì cơ... hệ thống? Đây có phải là phần mềm gian lận thường xuất hiện trong tiểu thuyết không?” Trong đầu nảy ra vô vàn câu hỏi, nhưng trước mắt thì hắn lại không nhận được bất kì câu trả lời nào.

[Khởi động chương trình phong ấn.]

[Theo chỉ thị của thế giới #9120, tất cả vận rủi sẽ được phân tán đều đặn ra toàn bộ điện ngục ở khắp toàn cầu.]

[Chỉ thị mới nhất đã nhận được, lượng vận rủi được phân ra sẽ tùy theo cấp độ của điện ngục. Điện ngục mức an toàn sẽ nhận 1/1000000, điện ngục mức nguy hiểm sẽ nhận 1/100000, điện ngục mức thiên tai sẽ nhận 1/10000, điện ngục mức diệt quốc sẽ nhận 1/1000, điện ngục mức diệt thế sẽ nhận 1/100, điện ngục mức tinh cầu sẽ nhận 1/10]

[Đang tiến hành khuếch tán...]

[1%... 2%...]

Trong giờ phút này, Ngạn Huyền cảm thấy dường như có một sức hút vô hình kéo hết lực trong cơ thể ra. Hắn ngồi khuỵu xuống, hai tay chống mạnh trên mặt đất, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp hơn.

[99%... 100%...]

[Đã hoàn thành khuếch tán, một phần nhỏ của vận rủi sẽ được giữ lại để cho kí chủ sử dụng.]

[Chúc mừng kí chủ nhận được kĩ năng Thần Nguyền.]

[Kĩ năng: Thần Nguyền]

[Cấp bậc: X]

[Gieo nguyền rủa lên trên một kẻ địch, mỗi giây mục tiêu sẽ nhận một loại sát thương thuộc tính bất kì tương đương với 9% máu tối đa, khi máu chạm đáy thì sẽ chết lập tức bởi một lí do nào đó. Đồng thời người thi triển chắc chắn sẽ nhận một loại nguyền rủa ngẫu nhiên (mức nguy hại dựa trên sự chênh lệch cấp độ của hai bên) kéo dài 5 giây. Không có thời gian hồi chiêu.]

[Chúc mừng kí chủ nhận được một hiệu ứng [Vận Rủi Quanh Thân] kéo dài vĩnh viễn.]

[Hiệu ứng: Vận Rủi Quanh Thân]

[Cấp bậc: X]

[Giảm 90% khả năng phát triển chỉ số khi thăng cấp. Bất cứ quy tắc nào, chỉ cần liên quan tới xác suất và mang tính ngẫu nhiên thì đối với kí chủ sẽ tự động mặc định là 0% (Ngoại trừ những trường hợp chắc chắn phải xảy ra hoặc tỉ lệ 100%).]


[Bảng thông tin đã được định dạng.]

[Tên: Ngạn Huyền]

[Chủng tộc: Người]

[Thiên phú: Kẻ Xui Xẻo (0.1%)]

[Cấp bậc thiên phú: X]

[Cấp: 1 (Chưa tiến hóa)]

[Kinh nghiệm: 0/100]

[Sức mạnh: 1]

[Phòng thủ: 1]

[Nhanh nhẹn: 1]

[Máu: 20/20]

[Kỹ năng: Thần Nguyền]

[Chú thích: Một kẻ yếu đuối nhưng mang trong mình vận rủi khổng lồ, xui đến tận cổ, xui đến nước mắt không đổ ra được, xui đến tổ tiên cũng lắc đầu ngán ngẩm, xui đến bị trục xuất khỏi thế giới vốn đang sinh sống. Thế giới mới đang bắt đầu suy tư lại lựa chọn của mình rằng liệu đó có phải việc đúng đắn hay không.]

Một loạt dài những thông tin nở rộ ngay trong đầu của hắn.

Ngạn Huyền thẫn thờ một lúc lâu, rõ ràng còn chưa nhận thức được những gì xảy ra. Và rồi, hắn bắt đầu phản ứng lại với giọng nói kì bí này.

“Rốt cuộc đang có chuyện gì đang xảy ra thế... nhưng mà không quan trọng.”

“Quan trọng là hiệu ứng [Vận Rủi Quanh Thân] là cái quái quỷ gì vậy?”


Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK