• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Kí chủ đã trải nghiệm xong ký ức Cầu Hôn.]

Ngạn Huyền bừng tỉnh lại khỏi giấc mộng, đau óc còn hơi chút đau nhức.

Khung cảnh trước mặt lại quay trở về bầu trời xám xịt, vùng đất cằn cỗi của một thảo nguyên hoang tàn. Câu chuyện vừa qua khiến Ngạn Huyền suy nghĩ nhiều hơn về thế giới này, về những gì mình đang làm, về điện ngục, về tất cả mọi thứ.

"Đường An, cô nghĩ rằng điện ngục vì lý do gì mà xuất hiện trên thế giới này?" Ngạn Huyền đã có chút cảm ngộ về những thứ huyền diệu như vận mệnh, nên hắn sẽ không bao giờ chấp nhận việc "đột nhiên xuất hiện" như thông tin đại trà cho ra. Chưa kể đến nội dung mảnh vỡ ký ức vừa nãy, một câu chuyện lãng mạn, dễ thương và vô cùng chân thật. Dường như những đoạn ký ức này đều có mối liên kết vô cùng mật thiết với việc một điện ngục được tạo ra.

"Không biết." Đường An nhạt nhẽo đáp lời, nàng không biết hắn vừa trải qua chuyện gì, cũng sẽ không hỏi về vấn đề đó.

"Được rồi." Ngạn Huyền lúc này đã khôi phục lại tình thần khá nhiều nên đã có thể đi đứng trở lại bình thường. Hắn liếc nhìn xung quanh xem còn gì có thể khám phá không.

Ngạn Huyền thử mò tay đi về trước, được một khoảng thì bị chặn đứng lại bởi một bức tường vô hình.

"Có lẽ đây mới thật sự là ranh giới của điện ngục này." Hắn sẽ không thử việc dùng vận rủi chém thứ này ra nữa, mục đích đã đạt được rồi thì không cần phải mạo hiểm làm gì, chuyện đó không có ý nghĩa chút nào.

Ngạn Huyền dựa theo tư duy "tính cốt truyện" để suy đoán xem những manh mối bí ẩn.

"Ở đoạn cuối cùng của mảnh vỡ ký ức có nhắc đến sợi dây chuyền mà Diệu Ly đang đeo, tên nó là [Bình Yên] bắt nguồn cho tên gọi [Bức Tranh Vẽ Nên Những Bình Yên]." Không hiểu ra sao nhưng Ngạn Huyền cảm thấy thứ này sẽ là một cái mấu chốt để tiếp tục dõi theo cốt truyện phần tiếp theo. Vì hầu hết những vật phẩm có tên gọi cụ thể xuất hiện trong câu chuyện đều sẽ có mặt ở trong điện ngục, đây là một sợi xích lô gích rất quan trọng để dự đoán được những gì có thể xảy ra.

"Không mấy..."

"Bây giờ mình đi đào đất đi!" Ngạn Huyền nảy ra một ý nghĩ có vẻ ngu ngốc và mất thời gian, nhưng việc này cũng có căn cứ của nó. Bức tranh còn được chôn dưới đất được thì tại sao những thứ khác lại không cơ chứ?


Tiếp theo hắn bắt đầu xúc đất bằng cách diệt nhân quả, nghe có vẽ khá kỳ lạ nhưng lại vô cùng hữu dụng trong trường hợp không có xẻng, nhất là đối với những vùng đất thô cứng như này. Ít nhất thì Ngạn Huyền cũng là lần đầu tiên nghe qua phương pháp này, và vô cùng vinh dự khi trở thành một trong những người sử dụng nó.

"[Vận Rủi Hóa Hình]"

Trong tay hắn mọc ra một cái xẻng hư ảo đen huyền, về cơ bản thì nó biến thành vật gì cũng được, chỉ là Ngạn Huyền muốn có cảm giác đào đất hơn thôi. Hắn cắm xẻng xuống mặt đất, một nhát xuyên thẳng phần phía dưới.

Ngay sau đó khoảng đất bị đâm qua trở nên mềm nhũn, lúc này Ngạn Huyền hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đào lên như chơi cát công viên. Nguyên lý việc này đơn giản vô cùng, mọi sự vật đều có sinh cơ và nhân quả, dù khi sự vật đó chết đi thì nhân quả vẫn chưa tiêu tan, mà hắn hủy đi hết thảy những gì còn sót lại thì mống đất đó bây giờ chẳng khác nào không tồn tại, sự liên kết về năng lượng theo đó cũng biến mất khiến đất đai trở thành đống cát màu nâu.

"Không có gì cả, vậy đào tiếp chỗ khác vậy." Ngạn Huyền đào dọc theo một đường thẳng từ phía này sang phía khác. Nếu như người không biết nhìn vào thì còn tưởng hắn đang đào mộ của ai.

Một điều hiển nhiên chính là suy đoán của Ngạn Huyền đã đúng. Sau khi đào hết một lượt khu vực xung quanh thì hắn rốt cuộc tìm được một vật.

[Bình Yên (Trang bị/Vật phẩm đặc biệt)]

[Đánh giá: Không tệ]

[Loại hình: Dây chuyền]

[Yêu cầu trang bị: Thiên phú chức nghiệp pháp sư (Nếu không đáp ứng yêu cầu sẽ giảm 80% sức mạnh của trang bị)]

[Chỉ số tăng thêm: + 12 Pháp lực]

[Chú thích: Sợi dây chuyền mà Diệu Ly giữ bên người và vô cùng trân quý nó, tuy dây là chỉ là một món trang bị không tê nhưng lại có một ý nghĩa kỷ niệm vô cùng lớn đối với nàng. Nếu như ngươi đi đến hang động thủ lĩnh và sử dụng sợi dây chuyền này, thì có lẽ sẽ tìm được một thứ gì đó của năm xưa để lại.],



Đọc xong chú thích thì Ngạn Huyền biết chắc chắn rằng đây sẽ là một vật phẩm dùng để tìm được thêm mảnh vỡ ký ức. Còn dùng nó như một món trang bị? Hắn cần sao? Chưa kể chức nghiệp không phù hợp còn dẫn đến giảm thấp chỉ số, còn chưa kể đến việc hắn căn bản không có chỉ số pháp lực để cộng cho được.

"Hang đông thủ lĩnh sao..." Ngạn Huyền vô cùng đắn đo với danh từ này, đi đến đó ngay bây giờ chẳng khác gì tự sát cả. Khi đến đó mà gặp thêm một con Hổ Răng Kiếm phiên bản tăng cường nữa thì chết trăm mạng cũng không đủ, dù là nó có bị suy yếu đi nữa thì Ngạn Huyền còn chưa đủ sức để chống trả lại, cố hết mức có lẽ cũng chỉ dừng ở đồng quy vu tận thôi, không đáng tí nào.

"Được rồi, đi thì đi." Ngạn Huyền cắn chặt răng quyết định một lựa chon mang tính nguy hiểm cực cao. Nếu như chỗ đó mà gặp phải con thủ lĩnh nào thì cùng lắm là té nhanh mà thôi, còn không thì cứ dựa theo kế hoạch mà làm.

Ngạn Huyền như cũ để Đường An dẫn đường tới hang động. Mặc dù thông qua mảnh vỡ ký ức hắn cũng nhớ được vị trí của nó nhưng quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, lẫn lộn hai thứ này với nhau có thể dẫn đến chệch lộ trình và mất nhiều thời gian hơn rất nhiều.

Đi đường như thế vô cùng nhàm chán và không có chút thú vị gì cả, Ngạn Huyền có chút phát ngán với việc đó rồi. Thế nên thi thoảng hắn sẽ dùng [Vận Rủi Hóa Hình] tạo ra một quả bóng ném về đằng xa, lâu lâu sẽ trúng phải một con gì đó mà kinh nghiệm tự động thu về.

Cấp độ hiện giờ của Ngạn Huyền có thể được xem là rất cao so với đồng trang lứa, nhưng mà cấp cao hơn nữa thì chỉ số của hắn vẫn lẹt đẹt ở hàng đơn vị và chí còn chưa được một nửa của hàng chục. Điều này khiến hắn nhức nhói đầu óc không thôi, kỹ năng thì ngon mà phòng thủ thì chẳng khác nào con kiến, vô tình bị trúng chiêu cũng đủ đi đầu thai thêm một kiếp.

"Hệ thống, bây giờ có cách nào để tăng chỉ số của ta lên không?" Ngạn Huyền thẳng thắng hỏi hệ thống một lần, dù sao đây cũng là đại sự, không thể lơ là cho qua được.

Xong rồi hắn nghĩ thêm chút gì đó, rồi lại hỏi thêm một câu.

"Với lại hiệu ứng xấu [Vận Rủi Quanh Thân] rốt cuộc có phải là ngươi chế tạo ra sau đó đính trên người ta phải không?" Ngạn Huyền ban đầu cảm thấy cái hiệu ứng xấu này có chút không được bình thường cho lắm. Hầu hết những kỹ năng tương tác với vận rủi đều là hệ thống đưa cho hắn mà bản thân không cần phải nghĩ thêm điều gì, như vậy thì phải chăng [Vận Rủi Quanh Thân] cũng là như vậy?

Hắn từng lật lại lịch sử thông báo và nhìn kỹ lại nguyên văn mà hệ thống đưa ra.

"[Chúc mừng kí chủ nhận được một hiệu ứng xấu [Vận Rủi Quanh Thân] kéo dài vĩnh viễn.]"


Ngạn Huyền ban đầu chỉ nghĩ là hệ thống chúc mừng chỉ là muốn khịa hắn mà thôi, nhưng đến lúc này thì hắn lại không cảm thấy như vậy.

[Tăng lên chỉ số còn rất nhiều cách, đối với kí chủ thì có lẽ cần phải mang thêm trang bị để có thể tăng cường, hoặc khi tiến hóa cũng có thể xảy ra biến chất về mặt chỉ số.]

[Còn đối với hiệu Vận Rủi Quanh Thân, nó là...]

[...]

[...]

[...]

"Ngươi chấm cái gì? Bị hỏng chỗ nào rồi à?" Ngạn Huyền cảm thấy hệ thống này vô cùng thất thường. Nhiệm vụ đưa ra để thăng tiến sức mạnh thì ít, mà sự bài xích đối với hắn thì lại nhiều không kể được. Bây giờ còn nói những thứ vô dụng mà hắn đã biết cả rồi.

[******************************************************************************** (Đã bị ẩn giấu đi vì kí chủ không đủ quyền hạn để truy cập)]

[Thông tin này yêu cầu cá thể có cấp độ sinh mệnh cao hơn để biết, kí chủ vui lòng phải đạt đến tiến hóa nhất định để có được quyền hạn truy cập.]

Mẹ nó, ta chỉ muốn hỏi để khiếu nại thôi mà cũng đụng phải vấn đề cao cấp vậy.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK