• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường An liên tục bắn ra những mũi tên vào những mục tiêu đến gần xung quanh. Sát thương nhảy dao động từ 100 đến 200, lượng này tuy vẫn chưa đủ để kết liễu một con Hoa Ăn Thịt nhưng tốc độ bắn lại vô cùng cao. Tần suất nàng lấy mũi tên, bắn cung rơi vào khoảng 2 phát trên một giây, vì vậy khả năng bào máu vẫn vô cùng khủng khiếp.

Nhưng có một nhược điểm là đối với những loại thực vật tái sinh như Dưa Leo và Cỏ Dại thì lại không ăn thua. Càng giết bao nhiêu thì chúng lại phục sinh bấy nhiêu nên nàng phải rất cẩn thận trong việc chọn mục tiêu để tấn công.

Từ điều này Ngạn Huyền và Đường An đã thành lập một sự phối hợp vô cùng ăn ý, kẻ lo thứ này, người lo cái kia dẫn đến những con quái khác không thể tiến đến gần được. Ánh bạc trên chiến trường trông như đang bay loạn xạ nhưng thực ra lại trúng đích một cách rất chuẩn xác, đây chính là kĩ năng bị động [Bách Phát Bách Trúng] , tăng tỉ lệ chính xác của đòn đánh lên một mức độ gần kề với trăm phần trăm

Đối với Ngạn Huyền, khi trong trường hợp có người bảo kê thế này thì càng không lo lắng. Hắn chỉ cần đứng yên một chỗ và liên tục thi triển [Thần Nguyền] nhồi vào từng con quái một cách rất vô nhân tính, như vậy là đủ để hoàn thành vai trò hiện tại rồi. Việc di chuyển là không cần
thiết phải diễn ra, vì tâm trí bây giờ chỉ hướng đến chuyện đếm từng giây nguyền rủa tan biến rồi lại tiếp tục đếm trong vòng lặp vô tận, điều này chán ngán chẳng khác gì ngồi đếm số liên tục mỗi khi lên bảng cả.

Nguyền rủa hành hạ Ngạn Huyền suốt quá trình chiến đấu khiến tinh thần hắn vô cùng uể oải, kể cả Đường An cũng giảm tốc độ đi vài phần. Việc liên tục sử dụng kỹ năng với cường độ cao thế này hoàn toàn có thể tạo nên những ảnh hưởng rõ rệt đối với từng bó cơ trong người, tuy thế nàng không dám lơ là mất tập trung. Mức độ nguy hiểm của điện ngục hiện giờ đã kéo lên một khoảng vô cùng cao, điều này ép Đường An phải tiến vào trạng thái đột phá giới hạn để chống trả lại.

Thử hỏi xem Ngạn Huyền có hối hận khi làm như vậy không?

Hắn nhất định sẽ trả lời là không, bởi vì tình trạng như thế này đã là tốt đẹp hơn những gì đã dự tính rồi. Dù cho Ngạn Huyền có muốn điều gì thoải mái hơn nữa thì cũng khó có thể thành hiện thực được., ít nhất trong tình cảnh trước mắt thì hoàn toàn không cho phép có điều đó xảy ra.

Thiêu rụi xong vận mệnh của một cây Cỏ Dại cuối cùng, nhiệm vụ Dọn Vườn chính thức hoàn thành.

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ Dọn Vườn.]

[Kí chủ nhận được kỹ năng Vận Rủi Hóa Hình.]

[Kí chủ nhận được Vận Rủi Trích Xuất, phần thưởng đã được đưa vào kho lưu trữ.]

[Vận Rủi Hóa Hình]

[Cấp bậc: X]

[Ngưng tụ vận rủi thành một vật thể mà người thi triển muốn, nó có thể triệt tiêu hết thảy chỉ bằng một cú chạm. Sức bền của vật thể tùy thuộc vào lượng vận rủi sử dụng, khi năng lượng cạn kiệt thì vật thể sẽ tự động tan biến.]

[Trích Xuất Vận Rủi (Vật phẩm tiêu hao)]


[Loại hình: Ống nghiệm.]

[Đánh giá: Độc nhất vô nhị.]

[Chú thích: Công dụng của nó muôn hình vạn trạng, mọi thứ chỉ có thể phụ thuộc vào khả năng sáng tạo của người sử dụng, nhắc nhở nhẹ rằng một lọ như thế cũng đủ để một con người bình thường mất phước mười đời rồi. Ngoài ra ống nghiệm chứa đựng trích xuất cũng không phải là thứ tầm thường đâu, cứ chậm rãi nghiên cứu đi.]

Ngạn Huyền lướt sơ toàn bộ thông tin, trong đầu bắt đầu nghĩ giải pháp cho tình huống trước mắt.

"Ngưng tụ vận rủi thành một vật thể mà mình muốn cơ à..." Ngạn Huyền cảm thấy thứ này hoàn toàn đủ tư cách để trở thành một thanh đao sắc bén nếu biết cách sử dụng, đó không chỉ là cách nói ví von mà chính là sự thật!

Quan trọng hơn hết, kỹ năng này không có tác dụng phụ! Có kỹ năng này trong tay rồi thì hắn không cần nhất thiết phải dùng [Thần Nguyền] nữa.

"[Vận Rủi Hóa Hình]"

Các hạt năng lượng đen bắt đàu tập trung tại lòng bàn tay của Ngạn Huyền, sau đó chúng áp lên nhau, bù vào trong những khoảng trống. Các hạt năng lượng đen ấy liên kết lại, rồi dần tạo thành một loại vật chất trông như thể rắn. Chúng cứ thế mà lặp lại cách thức này như một quá trình rèn đúc vũ khí thành hình, vật thể mà Ngạn Huyền muốn tạo cứ thế mà dài thêm, khoảng vài giây sau thì rốt cuộc nó đã có dáng vẻ của riêng mình.

Một thanh kiếm!

Thanh kiếm đen huyền vừa hư ảo lại vừa rất chân thật, trông như nó đang tồn tại và được cầm bởi Ngạn Huyền nhưng về mặt lý thuyết thì nó chưa bao giờ được sinh ra và có mặt ở đây. Đấy chính là sự kỳ diệu mà không phải ai cũng hiểu rõ được bản chất, một sự kỳ diệu mà chỉ có tạo vật của vũ trụ mới có được.

Ngạn Huyền thử nghiệm tra cứu thông tin cây kiếm xem có thể nhìn được một chút ít gì không. Thật bất ngờ rằng hắn thực sự có thể xem "chi tiết trang bị" của thứ này.

[Vận Rủi]

[Loại hình: Không.]

[Đánh giá: Không.]

[Độ bền: 20/20.]


[Chú thích: Nó không tồn tại, nhưng bởi vì điều này mà nhiều cá thể sinh mệnh phải sợ hãi.]

Hệ thống không chỉ rõ sức mạnh thực sự của nó mà nói một cách vô cùng mơ hồ, cứ liên tục phải nhắc đi nhắc lại rằng "nó không tồn tại". Ngạn Huyền cảm thấy hệ thống làm bất cứ điều gì cũng nó lý do riêng của nó nên không buồn quan tâm nữa.

"Thử xem mới biết được." Ngạn Huyền vung kiếm lướt qua một con Hoa Ăn Thịt gần đây.

Hắn cảm giác thanh kiếm cắt vô cùng ngọt, bởi vì nó trực tiếp chém xuyên qua cơ thể mà không có bất kỳ cản trở nào. Còn mặt khác là nó căn bản không thể gây sát thương hay để lại dấu vết đã từng có một thanh kiếm chém ngang qua, cũng như việc con quái không hề hấn chút nào!

- 0

"..."

Hệ thống này do tư bản thiết kế ra phải không?

Thế nhưng ngay sau đó Ngạn Huyền lại không dám nói như vậy nữa. Bởi vì chuyện kế tiếp khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, Hoa Ăn Thịt như thể gặp phải điều gì đó mà trực tiếp héo mòn, cánh hoa rũ xuống rồi sau đó xụi lơ trên mặt đất. Mọi thứ diễn ra một cách huyền huyễn hơn cả huyền huyễn, Ngạn Huyền có chút không theo kịp tư duy để biết được chuyện kì quái nào vừa diễn ra.

[Chúc mừng kí chủ tiêu diệt được Hoa Ăn Thịt, nhân về được 40 kinh nghiệm.]


Hắn vô thức liếc nhìn thanh độ bền của cây kiếm trên tay.

[Độ bền: 15/20.]

Nó đã giảm xuống.

Ngạn Huyền đột nhiên hiểu được cơ chế của thứ này. Nếu như hắn cứ dựa theo lối suy nghĩ "chỉ bàn nhân quả không bàn vật chất" thì mọi thứ tự nhiên sẽ được hơp lý hóa hơn rất nhiều. Còn việc "diệt nhân quả" như thế nào thì Ngạn Huyền vẫn rất mơ hồ.

"Không có vấn đề gì, chuyện đó đợi về sau là biết ngay thôi mà."

Dù gì mục đích đã đạt thành, hắn không nhất thiết phải đứng yên ở một chỗ nữa. Đối với đích đến tiếp theo thì hắn vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà đó nhất định phải hướng đến mục tiêu tìm kiếm những người thất lạc trong đội.



Ngạn Huyền giữ thanh kiếm trong tay, hít một hơi thật sâu.

"Đường An, cô có nhớ bản đồ điện ngục này không?"

"Có." Đường An không ngoái nhìn lại nhưng vẫn cho ra một câu trả lời chắc chắn.

"Vậy sau đây tôi tiên phong, cô ở phía sau chỉ đường đến khu rừng."

"Hiểu." Nàng không chút nghi ngờ hay phản kháng nào nữa, giờ phút này không phải là thời gian để lựa chọn.

Phần đằng sau chính là thời khắc mà Ngạn Huyền thể hiện sức mạnh mới của mình.

Từng vết kiếm như khói mờ tước đoạt đi sinh mệnh của hàng loạt những con quái trước mặt,

Một kiếm vừa ra, nhân quả tận diệt.

Tốc độ không cao nhưng mỗi lần chém chính là đòn chí tử. Mỗi lần thanh kiếm tan đi thì luôn sẽ có một thanh kiếm khác ngưng tụ ra và thay thế vào. Hắn càng dùng [Vận Rủi Hóa Hình] nhiều thì độ thuần thục càng cao, đến mức hắn đã biết cách bọc chúng vào những bộ phận khác trên người. Nếu bọc vào tay thì sẽ dễ dàng nghiền chết một Hoa Ăn Thịt, còn khi bọc vào bàn chân thì hoàn toàn đủ đễ giẫm chết tươi Cỏ Dại hay Dây Leo.

Lúc này Ngạn Huyền trông như một tử thần tung hoành thế gian, phán quyết khả năng sống còn của mọi sự vật.

Đương nhiên, chỉ có người không biết mới nghĩ nông cạn như thế. Còn trong góc nhìn của những con quái vật thì hắn chẳng khác nào một tồn tại đáng sợ hơn cả thần linh này kia, là một thứ gì đó đang điên cuồng cắn nuốt vận mệnh vốn đã ngắn ngủi của bọn chúng.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK