• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh rầm rộ ngày càng tiến đến gần hơn, tiếng bước chân gần như đạt đến tốc độ cực thanh. Hiện tại Ngạn Huyền không còn rõ ràng chính mình nên thi triển [Thần Nguyền] lên đối tượng nào nữa.

Sắp ập tới chính là một con thủ lĩnh cấp 100, nhưng ngay sát bên hông đã có một quả bom hẹn giờ còn đang đếm ngược. Dù là cái nào đi nữa thì vẫn là một lựa chọn vô cùng khó khăn.

“Được, tin cô một lần.” Ngạn Huyền cắn răng làm ra quyết định, thời gian không còn quá nhiều để hắn suy nghĩ nữa.

Đằng sau những chiếc cây cao lớn như chọc trời, một bóng hình dần dần xuất hiện. Đôi mắt vẫn như đỏ ngòm đầy sát khí, tiếng gầm gừ theo từng hơi thở mà phát ra. Bộ hàm lòi ra hai cái răng nanh vừa dài vừa sắc như lưỡi kiếm bén nhọn.

Cũng là lúc này, Yến Nguyệt bắt đầu nhúc nhích. Sự sâu thẳm trong đôi mắt nàng như đang muốn nuốt trọn cả hình ảnh của Hổ Răng Kiếm. Nàng mở miệng, một loại âm thanh như tổ hợp đủ tần số chồng chất lên nhau, khàn khàn phát ra.

“10 giây.”

Tốt, nàng có thể trụ được 10 giây. Thời gian này đủ để hắn tìm góc để tham gia chiến đấu.

Ngạn Huyền có thể chờ, nhưng Hổ Răng Kiếm thì không. Ánh mắt của nó nhất nhất hướng về Ngạn Huyền, dường như cảm nhận được một loại năng lượng nào đó đến từ hắn. Cảm giác vô cùng quen thuộc, khiến nó muốn nhào tới rồi phanh thây và tìm cho bằng được “thứ đó”.

Gào!

Tiếng gầm vang lên, mở đầu cho một cuộc chiến kịch liệt.

Hổ Răng Kiếm trực tiếp chạy về hướng Ngạn Huyền. Bởi vì thứ nó hằng khao khát đã ở ngay trước mặt, nó không muốn chậm trễ thêm lúc nào nữa. Nhưng cũng vì vậy mà nó hoàn toàn lơ đi một chiến thần ngay sát bên người.

Yến Nguyệt rút cây trượng khỏi mặt đất, một luồng ánh sáng thần thánh lóe lên. Cây trượng phát sáng chói lóa như quỳnh quang trong bóng đêm.

“[Tế Thần Thuật (Khống)].”

Vô số dây xích vàng óng từ hư không hiển hiện, phóng ra trói chặt Hổ Răng Kiếm lại. Những sợi xích này dường như còn sắc hơn cả đao kiếm, nhiều luồng còn xuyên thủng cả cơ thể nó. Nó giãy dụa không ngừng cố gắng để thoát ra.

- 2204 (Thuộc tính thần thánh)
- 1950 (Thuộc tính thần thánh)
- 1532 (Thuộc tính thần thánh)
- 2069 (Thuộc tính thần thánh)



[Hổ Răng Kiếm – Thủ Lĩnh (Bị nguyền rủa)]

[Máu: 192245/200000]

Một chiêu mang tính chất khống chế lại nhảy ra những con số sát thương khủng bố đến như thế. Dù vậy đi chăng nữa thì nhiêu đó cũng không thấm vào lượng máu ngất ngưỡng của một thủ lĩnh bị nguyền rủa.

Hổ Răng Kiếm gào rú một tiếng lớn, sóng âm như ngưng thành hình. Những sợi xiềng xích nổ ra từng mảnh, nó giận dữ hướng nhãn thần về Yến Nguyệt.

Nhưng Yến Nguyệt không hề sợ hãi, vì đây vốn dĩ chính là mục đích của nàng.

“[Tế Thần Thuật (Kỹ)] .”

Yến Nguyệt vung mạnh quyền trượng hướng về trước. Trên bầu trời xuất hiện một vòng tròn ma pháp diện tích vô cùng rộng lớn, giáng xuống lít nhít những cột sáng hủy diệt mọi thứ trước mắt.

Từng cột sáng xuyên thủng cơ thể Hổ Răng Kiếm đều là tổn thương chí mạng. Máu tuôn ra như suối, chăng mấy chốc đã nhiễm đỏ một khoảng đất trống.

- 15902 (Thuộc tính thần thánh)
- 22340 (Thuộc tính thần thánh)
- 21204 (Thuộc tính thần thánh)
- 17405 (Thuộc tính thần thánh)

...

[Hổ Răng Kiếm – Thủ Lĩnh (Bị nguyền rủa)]

[Máu: 100000/200000]

Thanh máu trực tiếp rút còn một nửa. Nhưng ngay sau đó màu đỏ trong mắt của nó ngày càng đục ngầu, thân xác vốn đã to lại càng to thêm nữa, tiếng gầm gừ như hòa thành một khúc nhạc tàn bạo. Hổ Răng Kiếm đã tiến vào trạng thái cuồng loạn.

Giờ phút này tưởng như thắng lợi đã nằm trong tầm tay thì đột nhiên Yến Nguyệt biểu hiện có chút khác thường. Con ngươi nàng trở nên sâu hoắm, đồng tử kể cả tròng mắt đều hóa thành một màu đen như mực, nhìn không rõ lại tưởng ở đó chỉ là hai hốc mắt trống rỗng mà không có sự vật gì bên trong.



Rất rõ ràng, thời gian 10 giây đã hết. Nàng đã không còn khống chế được bản thân nữa.

“[Tế Thần Thuật (Sát)]---”

Đột nhiên từ đằng sau một bàn tay đưa ra nắm cổ Yến Nguyệt, khóa chặt tay chân nàng lại, không cho nàng tiếp tục thi triển kỹ năng.

“Mẹ nó, suýt chút nữa là cô giết tôi rồi.”

“[Thần Nguyền].”

Ngạn Huyền trở thành ngư ông đắc lợi, đợi thời cơ chín muồi liền lập tức sử dụng kỹ năng lên Hổ Răng Kiếm. Hắn không thèm nhìn thông báo nguyền rủa là gì, người không biết sẽ không sợ, sau đó nhanh chóng kéo theo Yến Nguyệt phóng về lại điện thờ.

Ngay lúc Ngạn Huyền chuẩn bị để chiếc nhẫn vào trong điện thờ thì một cơn đau tim khủng khiếp xuất hiện trong lồng ngực. Hắn không muốn lỡ mất cơ hội này mà ném [Ma Linh] thẳng vào bên trong, hai chân bất lực khuỵu xuống ôm ngực, ho ra từng ngụm máu tươi.

[Kí chủ đã sử dụng [Ma Linh] như một vật phẩm đặc biệt.]

[Triển khai “Thảo Nguyên Trùng Phùng” sang độ khó ác mộng.]

[Bắt đầu dịch chuyển.]

Phan Nguyên, Cường Quách, Đường An, Yến Nguyệt kể cả Ngạn Huyền đều biến mất vào trong hư vô. Một vết tích cũng chưa từng lưu lại.

Bọn họ đã đi, nhưng Hổ Răng Kiếm vẫn chưa chết. Nếu như lúc này Ngạn Huyền còn ở đây thì hắn sẽ thấy được lượng sát thương hắn gây ra bá đạo đến nhường nào.

- 27000 (Thuộc tính thủy).
- 18000 (Thuộc tính hư vô).
...

Khi sát thương được đề cao lên thì sự khác biệt của “+ 50% sát thương thuộc tính” càng biểu lộ rõ ràng hơn. Chỉ trong một chốc lát thôi máu của nó đã mất đi một lượng rất lớn.


Hổ Răng Kiếm cũng cảm nhận được sinh mệnh chính mình đang dần tàn lụi, nó tranh thủ chút thời gian ít ỏi của mình để chạy nhanh về điện thờ. Từng bước đi đều nhanh như gió, không để lỡ một giây nào.

[Ma Linh] vẫn còn ở đó chưa hề biến mất, ánh sáng xanh dịu hiền dường như có thể làm nhạt đi màu đỏ ngầu trong mắt của nó. Hổ Răng Kiếm nhẹ nhàng lấy móng vuốt khều chiếc nhẫn ra bên ngoài, nâng niu nó trong lòng giống như một thứ gì rất quý giá vậy.

Nếu như trước đó hình tượng của nó là hung bạo thi bây giờ lại hoàn toàn trái ngược. Nó giống như một người mẹ đang ru con ngủ... à không, phải là một người đàn ông đang ôm người con gái mà hắn yêu đang ngủ say trong lòng, cảm giác ấm áp bất chợt nổi lên trong tiềm thức.

Tiếng gầm tàn bạo của trước đã không còn, mà tiếng gầm bây giờ đây như một khúc nhạc du dương chữa trị vết thương tâm hồn. Trong khoảnh khắc ấy, điều ước của hắn đã trở thành sự thật.

Đó không phải ước muốn của một thủ lĩnh điện ngục, với tư cách là Hổ Răng Kiếm rằng sẽ xé xác bất cứ ai dám bén mảng tới hang động của nó. Mà đó là nguyện cầu với tư cách là Quách Huyên, một điều nhỏ nhoi rằng hắn sẽ được gặp lại Diệu Ly.

Giữa rừng rậm, từ những chiếc cây bắt đầu hạ xuống vài sợi dây leo xanh mơn mớn. Chúng nó bắt đầu tiến lại gần bên điện thờ tìm kiếm con mồi của mình.

Cảm giác áp bách đến từ [Tế Thần Thuật] của Yến Nguyệt đã tan biến, bây giờ đã không còn gì có thể ngăn cản được chúng nữa.

Những sợi dây leo tiến gần tới Hổ Răng Kiếm, mong muốn nghiền nát nó thành chất dinh dưỡng của mình.

Nhưng Hổ Răng Kiếm dẫu gì cũng là một thủ lĩnh điện ngục, ngạo cốt chắc chắn phải có trong người. Nó phản kháng lại, xé từng sợi dây leo ra. Cơ mà điều này lại không hề có chút hiệu quả nào, bởi vì chúng ngày càng mọc ra thêm vô số sợi dây leo nữa.

Khi biển dây leo được hình thành, Hổ Răng Kiếm hoàn toàn bị nhấn chìm trong đó. Vài âm thanh nhốn nháo kì lạ được phát ra, dần rồi đống dây leo bắt đầu thu lại. Chỉ là tại nơi từng có Hổ Răng Kiếm, ở đó chẳng còn gì nữa. Nó biến mất không còn một dấu vết nào, tựa như đội của Ngạn Huyền vậy.

Khi những sợi dây leo quay trở lại thân cây, trở thành những sợi dây leo bình thường thì đột ngột một chiếc nhẫn rơi ra ngoài.

Nó phát ra ánh sáng xanh lạnh giá, thậm chí là có chút u thương.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK