Nói xong, ta đem máy quay trả lại cho tên ký giả đang trợn mắt há mồm trên khán đài.
Từ lúc tuôn ra ta là thiên giai tử sắc thần bí, các đại hình thị tần TT bắt đầu truyền bá tình trạng hiện thời ở đấu tràng Ngũ Đạo học viện đã vượt quá sáu mươi phần trăm tổng số, vốn đang truyền ảnh các trận đào thải ở các học viện khác cũng chuyển hết kênh sang bên này, chú ý quá trình phát triển.
Mà trải qua một đoạn thời gian, người chú ý tràng chiến này càng ngày càng nhiều, nhất là Ngân tổ liên bang xuất hiện, làm cho số lượt xem tăng vọt tới đỉnh điểm kỷ lục chưa từng có trong lịch sử, ước đoán sơ bộ, đã vượt quá năm mươi ức nhân loại thông qua các hình ảnh công cộng mà theo dõi sự phát triển.
Mà bây giờ, đoạn hội thoại này của ta, thông qua TT và thiên tấn truyền khắp thế giới nhân loại, các kênh đang có năm mươi ức khán giả, toàn bộ đều rung động, tiếp theo đó, dẫn phát một màn sóng gió.
Lời ta nói, mặc dù ngắn gọn, không thể nói là đã tiết lộ mấy điểm thiên cơ!
Một, cái chết Lục Tử Khiêm con của Lục Đỉnh cùng ta có liên quan!
Hai, Lục Đỉnh từng phái người ám sát Dương Đào!
Ba, thân là chính trị gia Lục Đỉnh cũng có tu vi thiên giai!
Bốn, chính phủ liên bang tựa hồ đang nhằm vào Ngũ đại thế gia?
Năm, Lục Đỉnh muốn thay thế Minh thủ?
Vô luận một điểm nào, đưa lên trang báo đầu, một khi bạo phát, tuyệt đối gây ra phong ba bão táp, càng huống chi cả năm tin nắm tay nhảy nhót cùng lúc?
Giờ khắc này, cả nhân loại trên thế giới đều điên cuồng rồi! Tất cả mọi người đều thảo luận tính chân thực của những lời nói này của ta!
Về cái chết của Lục Tử Khiêm, đã thông qua các ngõ ngách mà lộ ra ngoài. Dù sao ngày đó Lục Tử Khiêm và Hoàng Phủ Phi Long quyết đấu, trước khi bắt đầu đã huyên náo một trận xôn xao dư luận. Mặc dù tác dụng của chính phủ liên bang, tạm thời còn chưa đưa tin này ra mặt báo. Phải chờ qua vài ngày, tin tức mới bị đào ra ngoài – bây giờ là thời đại dân chủ, cho dù là chính phủ liên bang cũng không thể một tay che trời.
Nhưng mà, đoạn giao thủ ngắn ngủi của ta và Lục Đỉnh, không được chính thức tung ra, chỉ trong dân gian mà truyền miệng cho nhau, rất nhiều người đã ôm thái độ hoài nghi Lục Đỉnh cũng có thể là thiên giai cao thủ.
Mà giờ nghe ta nói vậy, liền có thể cam đoan tin đồn: Lục Đỉnh quả nhiên có tu vi thiên giai! Chuyện ngày đó, cũng có xảy ra! Bởi Dương Đào ngăn cản, mới dẫn tới Lục Tử Khiêm thân tử. Nói như vậy, cái chết của Lục Tử Khiêm có thể nói có phần liên quan tới Dương Đào!
Mà theo như lời nói nhắm vào Ngũ đại thế gia của ta, kẻ linh hoạt một chút, lập tức sẽ liên tưởng tới những quy định liên tục xuất hiện gần đây, cẩn thận suy nghĩ, phát hiện quả nhiên tăng mạnh sự áp chế phương diện kinh tế của Ngũ đại thế gia, liền động tâm tư: Chẳng lẽ thật như Dương Đào nói, chính phủ liên bang muốn đối phó với Ngũ đại thế gia? Mà hết thảy việc này đều là do Lục Đỉnh đứng sau lưng thao túng?
Nếu từng điểm cũng có thể tin ở một mức nhất định, vậy, ta tiết lộ liền mấy cái, đã khiến người khác không kìm lòng ôm thái độ “rất có thể” mà chờ đợi.
Lục Đỉnh từng phái người ám sát Dương Đào? Lục Đỉnh muốn thay thế Minh thủ? Cả hai điều này, điều đầu người tin tưởng rất nhiều, dù sao vì con báo thù, Lục Đỉnh làm ra chuyện như vậy có thể tưởng tượng. Nhưng mà một cái sau, làm mọi người rung động kèm cảm giác không thể tin nổi.
Thay thế minh thủ! Cái này không phải giỡn chơi chứ! Tân liên bang thành lập hơn bảy ngàn năm, Minh thủ không chỉ đại biểu là người lãnh đạo cao nhất của liên bang, hơn nữa còn thăng hoa thành một loại tín ngưỡng tinh thần!
Mà bây giờ, lại có người dám nói muốn thay thế Minh thủ? Chuyện như vậy, trong lịch sử chính trị xảy ra mấy lần biến động cũng không xuất hiện qua! Nếu Lục Đỉnh thật có ý nghĩ này, vậy tuyệt đối biểu thị Tân liên sẽ sinh ra một lần đại chấn động!
Từ xưa thay triều hoán vị, đều đạp lên vô số máu tươi và tính mạng, nếu thật sự sinh ra động loạn, cũng không biết bao nhiêu người sẽ chết trong đó? Vô số người trong lòng phát lạnh, cảm giác như không khí xung quanh đầy áp lực...
Mà cũng đồng thời, mấy gia chủ của Ngũ đại thế gia cơ hồ cũng muốn phát cuồng. Ta nói trước ngôn luận như vậy, khác gì đem ám đấu hoàn toàn bại lộ trước mặt công chúng, biến thành minh đấu trắng trợn, đến lúc đó, loài người toàn thế giới đều chú ý tranh đấu của Ngũ đại thế gia và Tân liên bang...
Tràng diện như vậy, vô luận Ngũ đại thế gia hay chính phủ Tân liên bang, đều không hy vọng chứng kiến, cũng cảm thấy hết sức xấu hổ. Sau này nhiều ánh mắt nhìn như vậy, để họ đấu cũng không phải, không đấu cũng không được!
Trò chơi gì cũng có quy tắc, bởi một câu nói của ta, hoàn toàn trở thành trò cười.
“Hỗn trướng! Dương Đào này, chuyện như vậy sao có thể tùy tiện nói ra?” Vừa thành lập đường thông thoại ảo, năm gia chủ cùng tề tựu một đường, Mộc Thanh mắng.
Các gia chủ khác cũng không có phản ứng mạnh như hắn vậy, Hoàng Phủ Đường vẫn một bộ dáng cười híp mắt như trước, mà Kim Đao vẻ mặt thẫn thờ, chỉ ánh mắt hơi chớp động, biểu hiện hắn đang tự hỏi.
Thủy Kiếm Phi nhắm mắt không nói, cứ như hết thảy đều không có quan hệ đến mình, nghe xong chậm rãi nói: “Còn phiền Mộc gia chủ chú ý ngôn từ, Dương Đào có như thế nào, cũng là khách quý của Thủy gia!” Trong giọng nói đã mang theo hàn ý.
Mộc Thanh hừ lạnh nói: “Đến lúc đó chờ hắn liên lụy đến Thủy gia các ngươi, ngươi còn có thể nói ra được những lời này hay không?”
Thủy Kiếm Phi chỉ cười nhạt. Hỏa Vân Bất Phàm lại cười ha ha nói: “Thật ra ta lại càng thưởng thức tiểu tử Dương Đào này, đủ ngạo, đủ cuồng! Suất tính lắm! Dù là Lục Đỉnh cũng không để vào mắt, so sánh lại, chúng ta còn đứng dưới cả hắn!”
Thấy không ai phụ họa, Hỏa Vân Bất Phàm cũng lơ đễnh, cười nói tiếp: “Ta nghĩ thật ra như vậy cũng có gì không tốt, một khi chuyện đã công khái hóa, cũng như chuyện tình dừng một thời gian, liên bang trong thời gian ngắn cũng sẽ không để ý tới Ngũ đại thế gia chúng ta. Mà binh lực hải tộc vẫn không ngừng tập kết như trước, ta cho rằng, đây không phải thời cơ tốt để nhân loại nội đấu nữa!”
Hắn vừa nói xong, các gia chủ khác đều thầm chấp nhận, không sai, còn hơn đấu tranh giữa các chủng tộc, đấu tranh giữa loài người, quả thật không đáng nhắc tới.
Mộc Thanh cười lạnh lùng, nói: “Cho dù ngươi nói có lý, còn tiểu tử kia giờ làm sao đây? Không phải cứ để hắn nói điên nói càn như vậy chứ? Hơn nữa, Chu lão nói các ngươi cũng nghe, hắn rất có thể đã thành Ma luyện giả, một ma luyện giả thiên giai trung phẩm có ý nghĩa gì, ta không nói các ngươi cũng rõ ràng! Đến lúc đó không đợi Hải tộc khó dễ, loài người chúng ta cũng đã bị tiểu tử đó cấp cho một màn tinh phong huyết vũ rồi!”
Lời Mộc Thanh nói làm mấy tên gia chủ đều trầm mặc. Ma luyện giả, từ một trình độ nào đó mà nói, đó là một danh từ cấm kỵ.
Một lúc lâu, Hoàng Phủ Đường khẽ thở dài, nói: “Xem tiếp đi, ma luyện giả, cũng không nhất định thật sự thành ma, huống hồ... ta xem tiểu nha đầu kia cũng không đơn giản.”
Kim Đao thần sắc vừa động, nói: “Ý của ngươi là...”
Thủy Kiếm Phi gật đầu, như có suy tư nói: “Nếu là địa phương kia, chắc là có biện pháp trợ giúp Dương Đào khu trừ ma tính...”
.......
Ở bên kia, Lục Đỉnh sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm hình ảnh ba chiều của ta, trên người chân khí màu bạc phun ra thu vào không ngừng, biểu lộ tâm tình của hắn cực kỳ không yên định. Dù là lão mưu thâm toán như hắn, cũng tuyệt không nghĩ tới ta có thể đột nhiên nói ra phiên thoại này. Cứ như vậy, còn không khác gì đẩy Lục Đỉnh hắn hoàn toàn ra ánh đèn sân khấu, điều này làm cho Lục Đỉnh có thói quen đứng sau tấm màn nắm trong tay hết thảy có một loại cảm giác bị ta chụp mũ.
Hơn nữa mấy lời ta nói, đều bất lợi đối với hắn! Phái người ám sát Dương Đào! Đối phó Ngũ đại thế gia! Ý đồ thay thế Minh thủ! Đổi người khác nói những lời này có thể không sao, bởi ai mà tin chứ. Nhưng hết lần này tới lần khác, thân phận ta bây giờ bất phàm, là nhân vật được chú ý nhất Tân liên bang, lời nói ra, cho dù trong mười người chỉ có một tin, vậy cũng đã là một con số kinh khủng rồi! Làm sao mà Lục Đỉnh không tức giận cho được?
Ba điều này, làm cho hắn trong nghị hội liên bang chịu đủ mọi nghi vấn trói buộc, cũng làm cho địa vị vững chắc của hắn trong Nghị hội, chịu uy hiếp nghiêm trọng!
“Tốt! Tốt!” Lục Đỉnh mặt trầm như nước, trong mắt hàn quang chớp động, “Dương Đào, ta thừa nhận, trước đó xem thường ngươi...”
.....
Trong Minh thủ phủ, một nam nhân trung niên mỉm cười nhìn hình ảnh của ta, lẩm bẩm: “Dương Đào này, nguyên cứ tưởng hắn chỉ là một mao đầu tiểu tử, không ngờ hắn không án theo lẽ thường một giảng giải, ngươi lại đảo loạn cục diện, thật có chút ý tứ...”
......
Trong văn nghệ quán.
Tiểu Lan nhíu mày truyền âm trách: “Tại sao ngươi lại nói những lời này chứ? Nói như vậy, ngươi cùng Lục Đỉnh thật sự sẽ không chết không thôi.”
Ta cười nhạt, truyền âm lại: “Cứ như vậy, chuyện không phải càng trở nên thú vị sao? Huống hồ, ta vốn đã cùng hắn không chết không thôi rồi.”
Ta chán ghét âm mưu quỷ kế, hơn nữa ta cũng không am hiểu âm mưu quỷ kế gì hết. Cho nên, cứ đem mọi chuyện lộ ra hết đi, để cho tình thế minh bạch, đối với ta mà nói không thể nghi ngờ có lợi nhất. (@ cái này giống tính tui, quỷ mưu dài dòng, mệt)
Trong những lời ta nói , điều cuối cùng nói Lục Đỉnh muốn thay thế Minh thủ, cũng là ta hồ biên loạn tạo, nhưng mà, ai biết Lục Đỉnh có tâm tư đó hay không chứ?
Nói dối cảnh giới cao nhất chính là trong giả phải có thật, trong thật phải có giả, mười câu nói thật chen một câu nói dối, câu nói dối kia dưới tình huống này, sẽ bị người ta cho là lời nói thật. Có mấy lời nói thật ta dẫn phía trước, người hoài nghi còn lại bao nhiêu đây? Nói tới Lục Đỉnh bây giờ chắc cũng tức tới đầu tóc bốc khói rồi.
.....
Trên trời chợt phát ra một tiếng quát lớn: “Ranh con hôi sữa! Ở đây nói hưu nói vượn! Ngươi giết hậu nhân Lục gia ta, để Lục gia tuyệt đại, hôm nay, lão phu nhất định để ngươi sống không được chết không xong!”
Ba đạo thân ảnh màu bạc chợt xuất hiện tại bầu trời, chân khí trên người, chỉ khí thế tản mác, trực tiếp đem chiến thuyền vây trên bầu trời mở ra một lỗ hổng!
Chỉ thấy cả ba người đều là bạch phát đồng nhan, nhìn qua, không già hơn Thủy Thanh Hoa bao nhiêu, nhưng ta liếc một cái liền nhìn ra, tuổi của bọn họ so với Thủy Thanh Hoa ít nhất cũng phải hơn một nửa! (@ ai, sắp ‘phi thăng’ còn ra đánh đấm nữa >_
Danh Sách Chương: