Tuy ta không đành lòng, nhưng vẫn nói tiếp: "Chúng ta đã nghĩ sẽ như vậy vĩnh viễn, thế nhưng... sau đó nàng bị bệnh nan y, ta cảm thấy tim mình sắp vỡ ra, nàng lại an ủi ta, vẫn sống vui vẻ, có đôi khi bị đau đớn hành hạ không thể động được, nhưng vẫn có thể cười với ta... Sau này, bởi một số chuyện bất ngờ, ta và nàng xa nhau. Sau khi ly biệt, ta mới phát hiện mình tưởng nhớ nàng cỡ nào... Nhưng ta vẫn luôn lẩn tránh, cho rằng mình luôn xem nàng là muội muội. Thế nhưng hiện giờ ta biết, ta đã sai, sai rất lớn, không biết từ lúc nào ta đã không coi nàng là muội muội nữa, chỉ là ta vẫn không phát hiện mà thôi... Thẳng đến ngày hôm qua, Phi Long nói với ta vài lời, mới khiến ta chân chính tỉnh ngộ, ta biết mình không thể cứ trốn tránh nữa, không thể lừa dối tình cảm của mình, cũng không thể lừa dối tình cảm của ngươi..."
"Anh bây giờ vẫn nhớ tới nàng, phải không?" Thủy Hương Vân nói khẽ, giọng run nhè nhẹ.
Ta cắn răng gật đầu nói: "Phải! Ta không muốn gạt nàng, nàng ta là người trọng yếu nhất đời ta! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên nàng!"
Từng giọt từng giọt nước mắt ấm nóng rơi trên lưng bàn tay ta, giọng Thủy Hương Vân run run: "Anh vì sao phải nói với em những lời này? Anh có biết như vậy đối với em thật không công bằng không? Anh có lẽ rất thẳng thắng, nhưng anh có nghĩ tới cảm thụ của em không?"
Ta im lặng, nhìn Thủy Hương Vân nghẹn ngào, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác tội lỗi.
Ta khẽ nói: "Xin lỗi... Ta chỉ không muốn lừa gạt nàng, cảm tình là chuyện giữa hai người, ta hy vọng cả hai đều có cơ hội lựa chọn, mà không phải chỉ là quyết định của một người, như vậy đối với nàng sẽ không công bằng."
Thủy Hương Vân ngẩng đầu, mặt đầy lệ, nhìn thấy trong lòng ta lại đau xót.
Nàng hỏi: "Vậy anh lựa chọn thế nào?"
Ta lấy tay lau đi nước mắt của nàng, nàng cũng không tránh né, để ta thầm thở phào, chuyện này nói lên có lẽ cũng không tồi tệ như ta nghĩ.
Ta nhìn nàng, chân thành nói: "Lựa chọn của ta không phải đã nói cho nàng rồi sao? Từ nay về sau, ta sẽ dùng sinh mạng mình để yêu nàng! Ai muốn cướp ngươi từ trên tay ta, vậy phải bước qua thi thể của ta trước!"
Thủy Hương Vân quay mặt đi, thấp giọng nói: "Anh vì sao lại chọn như vậy, trong lòng anh không phải vẫn thích nhất là nàng sao?" Trong giọng nói không che giấu được u oán.
Ta nắm chặt lấy tay Thủy Hương Vân, ôn nhu: "Trong lòng ta thật sự thích nàng ấy như trước, thế nhưng người không phải là cây cỏ, sao có thể vô tình? Nàng đối với ta thật tốt, ta vẫn nhìn trong mắt, ghi trong lòng, ta làm sao không động tâm được? Ta từng nghe chuyện xưa về con nhện, hiểu rõ một đạo lý, thế gian quý giá nhất không phải là không có được và đã mất đi, mà là nắm chặt hạnh phúc hiện tại... Ta và muội muội vì một số nguyên nhân, có khả năng vĩnh viễn không thể gặp lại nàng nữa, ta nếu cứ mãi chìm trong quá khứ mà không để ý tới hy vọng, coi tình yêu của nàng như không thấy, đợi đến khi mất đi một lần nũa, ta sợ mình hối hận không kịp...Cho tới nay vì nguyên nhân của muội muội, ta đều vô thức không tiếp nhận nàng, cho nên để nàng chịu không ít ủy khuất, là ta sai, sau này ta sẽ sửa đổi, ta sẽ thật sự yêu nàng, hiểu nàng, quan tâm nàng, nàng có thể cho ta cơ hội này không?"
Thấy Thủy Hương Vân trầm mặc không lời, trong lòng ta khẽ thở dài, buông tay nàng ra, nói: "Lời nên nói ta đã nói, ta biết trước đây ta xin lỗi nàng, coi như hiện giờ, đối với nàng vẫn không công bằng, chỉ là ta lại chỉ có thể làm như vậy... Đây là lựa chọn của ta, hiện giờ tới lượt nàng, mặc kệ nàng quyết định thế nào, ta sẽ không trách nàng."
"Nếu như tương lai anh tìm được nàng, anh sẽ đặt ta nơi nào?" Một lúc lâu sau, Thủy Hương Vân cũng lên tiếng, sắc mặt nàng lúc này thật bình tĩnh.
Ta vạn lần không ngờ rằng nàng lại đặt ra vấn đề như thế, miệng há to, nhưng cuối cùng không nghĩ ra đáp án. Đúng vậy, tuy khả năng cực nhỏ, nhưng nếu thật sự tìm lại được muội muội, ta sẽ xử trí nàng thế nào? Bỏ rơi nàng đi cùng muội muội sao? Hay lại là...
Thoáng như nghe Thủy Hương Vân khẽ thở dài một tiếng, nàng nói tiếp: "Có thể để em suy nghĩ một thời gian không?"
Ta còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể "ân" một tiếng.
Nhìn Thủy Hương Vân bước đi, ta ngã mình trên giường, trong lòng mất mác.
Nghĩ tới vấn đề Thủy Hương Vân đặt ra, ta cười tự giễu, nam nhân mà, luôn có lòng tham như vậy, không muốn bỏ thứ này, lại không chịu buông tha cái kia... Dương Đào ơi Dương Đào, mẹ nó ngươi thật là thằng khốn mà! Không lẽ trước đây coi quá nhiều tiểu thuyết hậu cung, hiện giờ muốn thử mùi vị làm hoàng đế phải không?
Có điều... nghĩ tới có thể một tay ôm ấp muội muội, một tay lại lôi kéo Thủy Hương Vân, hưởng hết phúc phận nhân gian, nam nhân nào mà không động tâm được chứ.
Thế nhưng, ta cũng biết chuyện này hầu như không thể, Thủy Hương Vân nhìn bề ngoài nhu nhược, kỳ thật nội tâm lại có một mặt kiên cường, nhất là thế giới tương lai này, quan niệm một vợ một chồng đã ăn sâu vào lòng người, muốn nàng nhị nữ nhất phu, sợ còn khó hơn lên trời. Về phần muội muội, lại là đại danh đỉnh đỉnh Lan Vọng Ca, cường giả đệ nhất nhân tộc, trước đây có lẽ rất nhu nhược, nhưng hiện giờ không biết đang ở nơi nào, nếu biết ta có ý tưởng phi pháp như vậy, không chừng còn tát ta một cái bay tới tận sao Hỏa! Huống chi, bên muội muội khó chắc còn giữ tương tư đơn phương ngàn năm, hay là con cháu đã đầy sảnh đường rồi...
Than nhẹ một tiếng, có lẽ ta nghĩ quá lý tưởng rồi, giống như lúc này, Thủy Hương Vân có thể ở lại bên cạnh ta hay không cũng là một vấn đề. Đổi một góc nhìn khác, nếu tình huống của ta đặt ở trên người Thủy Hương Vân, nếu như ta biết được trong lòng Thủy Hương Vân kỳ thật còn có một người khác, hơn nữa còn là một nam nhân khiến nàng cả đời cũng không quên... Vì tôn nghiêm nam nhân, hoặc vì tình yêu thuần khiết, ta có thể sẽ không ở lại cạnh nàng. Chính là núi cao nơi nào không có cây cối? Cùng lắm thì làm quang côn cả đời.
Cho nên Thủy Hương Vân thích thế nào, trong lòng ta cũng chưa từng nghĩ tới. Giống như Dương Đào ta cũng không phải mạo như Phan An, Thủy Hương Vân dung mạo xinh đẹp, tính cách tốt, gia thế lớn, cần gì phải trói lại trên người ta? Không lẽ nam nhân tốt trên đời đều chết hết rồi sao? Nói tới tên Hoàng Phủ Phi lãnh khốc đẹp trai kia cũng không tệ mà... Suy nghĩ miên man một phen, ta lại càng ngày không có lòng tin vào mình nữa.
Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên là được! Cái của mình luôn là của mình, ta muốn cưỡng cầu cũng vô dụng!
Nghĩ như thế, nguyên bản tâm tình phiền muộn liền bình thản lại.
Ngày hôm nay là ngày tân Minh thủ Liên bang nhậm chức, ta cùng Thủy Kiếm Phi và Thủy Thanh Hoa ngồi phi năng tới Khai Long.
Hơn 5 giờ sau, phi năng dừng lại trước Đại hội đường Liên bang đặt tại Khai Long.
Lúc này xung quanh Đại hội đường cùng quảng trường bên ngoài đều đề phòng nghiêm mật, quân đội Liên bang vũ trang hạng nặng vẻ mặt đều nghiêm túc, đủ loại khách mời thành phần cao quý từ khắp nơi Đông đại lục đều tụ hội.
Đoàn người chúng ta vừa xuất hiện, lập tức liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, trong đó tuyệt đại ánh mắt đều tập trung vào mái tóc bạc trên người ta.
Hết cách, bởi vì ta đã trở thành nhân vật nổi trội nhất đương thời... Ách, nói cho đúng ra, danh tiếng của ta hình như chưa từng lắng xuống.
Những ký giả có giấy phép đặc biệt tiến hành đưa tin toàn bộ quá trình, từ lâu đã luyện được thần thông tai nghe 8 hướng mắt nhìn 6 phương, phi năng chúng ta vừa hạ xuống lập tức có hơn trăm ký giả xông tới, bắt đầu oanh tạc câu hỏi.
"Dương Đào, gần 1 tháng qua vẫn luôn truyền lưu ngài là tông chủ Lâm Phượng các, đối với chuyện này ngài nói sao?"
"Ngài lấy thân phận Kim Phi Tích đánh bại Hoàng trở thành Võ Hoàng đệ tam, xin hỏi ngài có cảm tưởng gì?"
"Nghe đồn tu vi của ngài đã đạt đến thiên giai thượng phẩm, không biết có phải là thật?"
...
Lúc này ta thấy đám ký giả này hai mắt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi hô hấp gấp gáp, hình dáng cả đám như khao khát đã lâu, làm như ta không trả lời sẽ liều mạng với ta vậy. Mà bọn họ giống như sợ ta bỏ trốn, trên dưới trái phải bốn phương tám hướng đều phong kín đường lui, đem ta cùng bọn Thủy Thanh Hoa ba người vây chặt bên trong, may là ta ngoại phóng chân khí, tạo ra một vòng tròn phòng hộ, mới khỏi bị bọn họ đè chết.
Thủy Thanh Hoa cười khổ một tiếng, truyền âm: "Dương lão đệ, ta xem ngươi nên trả lời vài câu đi, không thì sợ rằng chúng ta không thể vào quảng trường được nữa."
Hết cách rồi, ta vội ho khan một tiếng, nói: "Mọi người bình tĩnh một chút, có vấn đề gì từng cái trả lời, như quy củ, ta chỉ người nào, người đó hỏi! Bắt đầu từ vị tiểu thư này đi!"
Nói xong, ta chỉ một nữ tử dung mạo tươi trẻ hơn nữa ba đào mãnh liệt rung động.
Các nữ ký giả khác đều đố kỵ, nhưng nhìn lại sân bay của mình, tự hiểu không thể so sánh được, không khỏi tự ti, tất cả chỉ còn ngậm miệng lại, thầm mắng một tiếng đồ heo mẹ, đồng thời hạ quyết tâm trở về nhất định phải độn nó lên!
Các nam ký giả đều để mặt mũi cho mỹ nữ, ngừng lời ngay, đồng thời thầm hô một tiếng lợi hại: cao thủ quả nhiên là cao thủ, Dương Đào này không chỉ võ công lợi hại, nhãn lực cũng ác độc khác thường, liếc mắt liền chọn ra người lớn nhất, kỳ thật ta đã quan sát nàng ta rất lâu rồi...
Nữ tử mỹ lệ cố ưỡn trái đào vĩ đại của mình, lộ một vẻ tươi cười quyến rũ, đưa ra vấn đề mọi người quan tâm nhất: "Dương Đào, luôn nghe đồn nói ngài là tông chủ Lâm Phượng các, không biết có phải thật không?"
"Là thật." Ta rất thẳng thắn thừa nhận.
Các phóng viên tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe ta chính miệng thừa nhận cũng không nhịn được hít một hơi lạnh.
Lâm Phượng các là chỗ nào? Đó chính là địa phương thần bí nhất nhân loại ngoại trừ Di Hồn điện ra, mà hiện giờ Di Hồn điện biến mất, trên đời nơi thần bí nhất chỉ còn lại có Lâm Phượng các! Lúc này, thiếu niên tóc bạc đã từng nhấc lên mấy lần phong ba ở Tân liên bang, chính là tông chủ Lâm Phượng các siêu việt khỏi tưởng tượng người đời, thật là khó tin.
"Như vậy, xin hỏi ngài làm sao trở thành tông chủ Lâm Phượng các? Theo ta được biết, trước khi rời khỏi Ngũ Đạo học viện, ngài có phải đã là tông chủ Lâm Phượng các rồi không, lúc ở thành phố Thanh Lan, ngài lấy tư cách hắc nhân nhập tịch, trong này có nguyên nhân gì sao? Có lẽ nói ngài vốn là rời khỏi Lâm Phượng các tiến hành lịch lãm phải không? Cùng ngài biến mất có một học viên Ngũ Đạo học viện gọi là Tiểu Lan, có phải cũng là người trong Lâm Phượng các?" Nữ ký giả kia lập tức truy vấn, oành đùng thảy ra một chuỗi vấn đề.
Dựa vào! Mỹ nữ thật là không chịu nổi! Một chút xíu hỏi nhiều vấn đề như vậy? Nhưng mà nữ nhân này lực tưởng tượng hơi phong phú một chút, lại nói ta vốn là người trong Lâm Phượng các đi ra?
Ta mỉm cười nói: "Xin lỗi, không thể trả lời, kế tiếp!" Ta tiện tay chỉ một mỹ nữ sóng ba đào mãnh liệt thứ hai.
14-05-2010, 03:06 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Danh Sách Chương: