Lúc này ở bên ngoài trời đang mưa nhỏ, ta phát hiện mình ở trong một trang viện rất lớn, cách bố trí căn phòng đơn lẻ, nhiều nhất không quá ba tầng, nhìn kỹ lại là một thể thống nhất. Đi ra khỏi phòng là tới vườn hoa. Trong vườn hoa có một số loài hoa cỏ, còn có một ít loài cây mà ta không biết tên. Ngay cả người ngoài như ta mà cũng nhìn ra cây cối ở đây được bố trí rất tỉ mỉ, ở trong cơn mưa nhỏ rơi tí tách, cả khu trang viện chìm trong sự yên lặng tao nhã.
Ta ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy xa xa có vài ngọn đồi xanh lá, cây cối xanh biếc tươi tốt bao trùm xung quanh trang viện, ta không khỏi trong lòng rùng mình, biết gia đình này có bối cảnh không bình thường.
Ở thế giới tương lai sống vài ngày, ta cũng có biết một chút tình huống trên trái đất, ở nơi nào có núi có cây cối thì được Tân Liên Bang quy vào khu đặc biệt cần bảo vệ, không cho phép săn bắn thú, ở trong trăm cây số bên trong không cho bất luận kẻ nào xây dựng công trình, nếu không chính là tội chết. Mà những người này lại có thể ở nơi hẻo lánh này mà kiến tạo ra một khu trang viện lớn như vậy, hơn nữa bốn phía đều sử dụng gỗ, có thể thấy được gia đình này không phải bình thường.
Đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ta cẩn thận suy nghĩ lại, chợt nhiên tỉnh ngộ, mới vừa nãy nhìn ngọn núi kia cách đây khoảng một trăm kilomet, nhưng ta lại có thể thấy cây cối ở trên ngọn núi này vô cùng rõ ràng, thậm chí ngay cả bộ dáng và màu sắc con chim đang đậu trên nhánh cây kia đều thấy rất rõ! Thị lực như vậy, không thể nghi ngờ đã vượt qua cực hạn của loài người.
Lúc tỉnh ngộ ta nhất thời kinh hãi, ngưng trụ tâm thần, nhìn ngọn núi kia một lần nữa, lần này tự nhiên ngay cả đường gân trên lá cây đều thấy rõ ràng, phảng phất như dùng kính hiển vi phóng đại để quan sát.
Chẳng lẽ cái lúc cùng tao lão đầu kia đánh nhau lại được chỗ tốt như vậy? Ta chỉ có thể giải thích như vậy. Lập tức ngưng thần cảm giác tình huống trong cơ thể.
Ta lâp tức cảm giác được, vị trí đan điền xuất hiện một hạt màu trắng phát ra tia điện li ti, mà những tia điện quang đó vặn xẹo xoay tròn quanh chân khí, từ đó mà bắt đầu di chuyển khắp kinh mạch. Khó trách vừa nhìn giống như một bánh quẩy số tám thật dài. Mà chân khí trong cơ thể vận hành một loại quỹ tích cố định rồi trở về đan điền mà cái bánh quẩy điện quang kia cũng lớn hơn một chút.
Ta mở to hai mắt mà nhìn, nghĩ thầm khó khăn lắm mới luyện ra thần công quái lạ như vậy? Mà hạt màu trắng sữa kia không biết có phải là nội đan trong truyền thuyết không nữa? Mẹ nó, vận khí cũng thật sự tốt như vậy sao?
Cảm thấy luồng không khí yếu ớt đang lưu động phía trước tắc lại, ta đang vô cùng hưng phấn và rung động thì giật mình tỉnh lại, thấy Liên nhi ở phía trước đột nhiên dừng lại, vội vàng dừng chân, lúc này mới phát hiện không biết lúc nào ta theo Liên nhi đi qua bao nhiêu căn phòng, hơn nữa đã đi xuyên qua đại sảnh, đi tới bên trong một cái luyện võ trường ngoài trời.
Luyện võ trường này rộng bằng nửa sân bóng đá, toàn bộ mặt sàn đều là từ một kim loại nào đó, mà tao lão đầu kia vẫn mặc một bộ quần áo cũ, đứng trung tâm luyện võ trường, nét mặt bình tĩnh, hai tay, chầm chậm ổn định đẩy tay, nhìn qua có chút giống chiêu thức Thái Cực. Mà nước mưa hoàn toàn không thể rơi xuống người hắn, cách hắn khoảng năm tấc rồi từ đó tản ra ngoài.
Lúc ta còn chưa đi đến thế giới này, vừa mới lên được trung học, bởi vì thường xuyên tới trễ cho nên rất thân thích với lão đầu canh gác cổng. Lão nhân kia đúng là cao thủ đánh Thái Cực, mà lúc ấy phim trên TV những cao thủ Thái Cực quyền rất oai phong lẫm liệt, cho nên trong lòng muốn trở thành cao thủ nổi danh tứ phương cho nên ta theo lão nhân kia học Thái Cực quyền một năm, cho đến lúc thôi học thì vẫn còn luyện. Mặc dù chiêu thức không giống như lão đầu gác cửa luyện nước chảy mây bay như vậy, nhưng ít nhất đi biểu diễn thì vẫn còn tạm được.
Bộ Thái Cực quyền kia ta đánh không dưới hai ngàn lần, một chiêu một thức đều hiểu rõ như lòng bàn tay, cho nên lúc xem tao lão đầu luyện võ, hoàn toàn không có giống như vậy, càng xem lại càng khó chịu, rất nhiều chỗ không đúng đạo lý, chiêu thức rất nhiều chỗ không đúng chuẩn mực, hoàn toàn không có có giống cảnh giới phản phác quy chân hóa phức tạp thành đơn giản, nghĩ thầm đúng là tao lão đầu căn bản không phải luyện Thái Cực quyền.
Liên nhi đưa một ngón tay bên miệng, ý bảo ta im lặng không nên nói gì. Ta gật đầu, chuyển ánh mắt qua, thấy cách tao lão đầu không xa có một cô gái xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu trắng đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của tao lão đầu.
Ngay cái nhìn đầu tiên về cô gái, tâm thần ta chấn động mạnh, “Muội muội” hai chữ thiếu chút nữa thì bật thốt ra, nhìn kỹ lại thì mới phát hiện nàng không phải muội muội, tối thiểu nàng so với muội muội còn đẹp hơn rất nhiều, vẻ đẹp có thể so sánh với Mộc Y Linh, chỉ là luồng khí chất điềm tĩnh thanh nhã kia lại vô cùng giống với muội muội, trong khoảng thời gian ngắn đó mới khiến ta nhận sai thành muội muội.
Ta thất thần nhìn cô gái này, trong lòng thở dài, nếu như muội muội ở chỗ này, hẳn là sẽ rất dễ dàng cùng nàng trở thành một đôi bạn tốt…..
Trong lòng cảm giác được cái gì đó, cô gái đang chuyên tâm nhìn tao lão đầu luyện Thái Cực một cách cổ quái kia đột nhiên hướng về phía ta nhìn lại, đối diện với ánh mắt ta, thấy bộ dáng ta thất thần khi nhìn nàng, lông mày có chút nhíu lại. Bất quá nàng đã gặp qua vô số nam nhân đối với nàng thần hồn điên đảo cho nên cũng không có để ý quá, quay đầu tiếp tục nhìn tao lão đầu luyện quyền, bất quá trong lòng nàng cảm giác có chút kỳ quái, cảm giác ánh mắt tên thiếu niên kia nhìn nàng rất kỳ lạ, hình như đã nhận biết nàng rồi, nhưng trong ấn tượng của nàng lại không có người này.
Phục hồi lại tinh thần, ta lại nhìn tao lão đầu luyện hơn mười thức, càng xem càng thấy khó chịu, còn có chút muốn cười ra nước mắt, bây giờ ta đã khẳng định rồi, này không phải là Thái Cực quyền gì, nói thẳng ra là chẳng đâu vào đâu, trong lòng càng đoan chắc bộ quyền pháp quá nhiều hoa mỹ này tuyệt đối không bác đại uyên thâm như Thái Cực Quyền, uổng công cho tao lão đầu này đánh cho khí định thần nhàn như vậy, một bộ dáng nghiêm túc. Liên tưởng cái lúc trước hắn gọi ta là “Hỏa Vân lảo quỷ”, bộ dáng rất giống con khỉ đột, hưng phấn la hét liều mạng xông lên. Càng xem lại càng cảm giác lão nhân này như con khỉ luyện quyền, rốt cục ta không thể nhịn được nữa, phát ra tiếng cười khúc khích.
Cái tiếng cười này khá lớn, mà cô gãi đang nhìn mê mẩn tao lão đầu đang luyện quyền một cách nhập tâm, thì đột nhiên quay lại nhìn ta.
Cô gái phát hiện người phát ra tiếng cười là ta, nhịn không được nhíu mày lại, nghĩ thầm người này sao không có lễ phép gì hết? Đánh giá ta lại càng thấp thêm vài phần.
Mà tao lão đầu quay lại trừng mắt ta một cái rồi tiếp tục luyện quyền. Bất quá lúc này tốc độ hắn ra quyền nhanh hơn rất nhiều, trong chốc lát đã đánh xong mấy thức, quay lại nói với cô gái kia:”Vân nhi, thấy rõ rồi chứ?”
Cô gái gọi là Vân nhi gật đầu, nghi hoặc hỏi:”Thái gia gia, bộ quyền này ngài đánh rất chậm, trên tay lại không cảm thấy kình lực gì hết, tại sao ngài lại nói là tuyệt học có một không hai mới sáng tạo ra?”
Lúc này ta mới chợt hiểu, nguyên lại bộ Thái Cực quyền quái dị này là do tao lão đầu sáng tạo ra, khó trách kém cõi như vậy. Đồng thời lại có chút nhiều kỳ quái, Thái Cực quyền còn phải sáng tạo ra sao? Học trực tiếp không được hay sao?
“Hừ! Chẳng lẻ ngươi không tin thái gia gia sao? “ Tao lão đầu thấy cháu gái không tin mình, râu mép nhất thời dựng lên, có chút nổi giận lại có chút nhiều đắc ý nói:”Đây chính là do thái gia gia ngươi căn cứ theo đạo lý chí cương tắc nhu, phối hơp thêm Ngưng Thủy chân khí độc môn của Thủy gia chúng ta, nghiên cứu hơn mười năm mới sáng tạo ra tuyệt thế thần công này, ngươi không thể lĩnh ngộ thì chỉ có thể nói cảnh giới ngươi không đủ! Bây giờ ngươi chỉ cần nhớ kỹ là tốt rồi, nghiền ngẫm thật kỹ, chỉ cần ngươi lĩnh ngộ ba bốn phần trong đó là có thể được lợi rất nhiều.
Vân nhi chợt hiểu ra, chăm chú gật đầu nói:”Thái gia gia, ta tuyệt đối không để ngài thất vọng đâu.”
“Ừh!” Tao lão đầu không nói gì thêm, đôi mắt nhỏ linh hoạt chuyển động, nghênh ngang đi tới trước mặt ta, ngẩng đầu ưởn ngực nhìn ta, nói một cách rất đắc ý:”Hỏa Vân lão quỷ, ngươi thấy bộ quyền pháp mà ta vừa sáng tạo ra thế nào?”