Mục lục
Cực Phẩm Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Thật sự, lão Đại ta có thể lừa ngươi sao? Muốn nói trong lục cấp không gian của Cực đạo chiến võng, ta chính là “Phi Long Tại Thiên” nổi danh đỉnh đỉnh!” Hoàng Phủ Phi Long hừ hừ nói, ngữ khí tràn đầy đắc ý.



Ta mỉm cười, nói: “Có đúng không? Ta tham gia Cực đạo chiến võng thời gian không lâu, quả thật không có nghe nói qua danh hào của ngươi, chỉ biết gần đây nhất có một người tên “Kim Phi Tích” như cơn gió lốc, nghe nói hắn quét ngang lục cấp không gian, không biết ngươi có bị hắn đảo qua không?”



Hoàng Phủ Phi Long sắc mặc lập tức mất tự nhiên, vội ho một tiếng, tiếp theo thẹn quá hóa giận nói: “Vậy không tính, tiểu tử nọ thật âm hiểm, trơn tuột như cá, mặc kệ công phu chân chính nào vào tay hắn cũng đều trở nên cổ quái, như thế nào cũng không thể đánh bại hắn, đánh nhau với hắn chỉ có hai chữ buồn bực. Ta gặp qua hắn một lần, thua không minh bạch, hơn nữa không phục, lại không ngờ tiểu tử nọ lại không chịu ứng chiến, còn kiêu ngạo nói đã nhìn thấu chiêu số của ta, đấu lại cũng không có ý nghĩa, thật là buồn bực *** hắn!”



Nhìn bộ dáng tức giận không thôi của hắn, ta ngầm bật cười, nhưng lại không nhớ rõ ta cùng hắn đánh qua lúc nào. Khi đó ta liên tiếp khiêu chiến, căn bản không có nhìn đến tên, chỉ xem cấp bậc của đối thủ. Mà tại danh mục của mỗi người, đều có một cột ghi nhận tự động kỷ lục đối chiến đối thủ cùng số lần đánh, một khi người nọ cùng ta đối chiến qua, hơn nữa để ta thắng, cơ bản ta sẽ không cùng họ đánh lại nữa, bởi vì lúc ta gặp bọn họ, ta cũng đã rõ đại khái lộ số chiêu thức của họ, đánh lại cũng như cũ, đối với sự đề cao của ta không có trợ giúp lớn. Lại không nghĩ tới, Hoàng Phủ Phi Long cũng là một trong những gã hy sinh giả.



“Đi thôi đi thôi, ta đói bụng rồi, phải dùng cơm chứ!” Ta dời lực chú ý của Hoàng Phủ Phi Long đi. Vừa nghe ăn cái gì, Hoàng Phủ Phi Long lập tức đem buồn bực quẳng sang một bên, hì hì cười gian: “Đào Nhiên cư?”




Ta tươi cười một chút, nhưng nghe ba chữ Đào Nhiên cư, liền không tự chủ nhớ tới Thủy Hương Vân, vừa lúc tâm trạng ấm ức lại trỗi dậy, lắc đầu, bình tĩnh nói: “Hay là đổi chỗ khác đi, ngẫu nhiên ăn một lần là được rồi, chúng ta không phải hay đi ăn nhờ người khác.”



Hoàng Phủ Phi Long nhìn ra ta có chút không đúng, nhưng cũng không nói gì, cười hì hì nói: “Cũng đúng, đi, ta biết một chỗ tốt, cũng không xa hoa!”



Hoàng Phủ Phi Long nói chỗ tốt đó là ở bên trong học viện, chính là một chỗ do những đệ tử nghèo tự mở, được học viện đồng ý mở tại một khu buôn bán cố định. Hoặc là vật phẩm thường ngày, hoặc là trang phục, nhiều nhất chính là quán ăn. Ở chỗ này buôn bán, không cần đóng tiền mặt bằng, chỉ cần mỗi tháng giao ra ba phần trăm tiền lời là được.



Hoàng Phủ Phi Long kéo ta trực tiếp vào một tiểu đi3m nhỏ, tiểu đi3m không lớn, nhưng khách nhân rất đông, lúc chúng ta tới vừa lúc đầy khách. Hoàng Phủ Phi Long nhanh chóng cùng ta chen lấn tìm một bàn trống ngồi xuống.



Một cô gái có khuôn mặt tú lệ nhìn qua rất thanh thuần cầm thực đơn điện tử đi tới, mỉm cười với Hoàng Phủ Phi Long nói: “Bàn ca, hôm nay dùng gì? Hay vẫn như thường lệ?”



Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha nói: “Hôm nay là ngày tốt, đây là Dương Đào, cũng là lão Đại mới nhận của ta!”



Cô gái quay đầu nhìn về phía ta, bẽn lẽn cười: “Ngươi hảo, ta là Dương Lệ.”



Ta mỉm cười, nói: “Ngươi hảo. Không biết năm trăm năm trước chúng ta có phải cùng một nhà.”



Hoàng Phủ Phi Long cười nói: “Đương nhiên chính là một nhà, ngươi là lão Đại ta, nàng là tiểu muội ta, chúng ta vốn chính là người một nhà mà! Ha ha, tiểu Lệ, ngươi yên tâm, lão Đại này của ta bản lĩnh cao cường, sau này nếu có người nào trong quán của ngươi đảo loạn, cứ giao cho lão Đại ta, lão Đại nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết có đúng không, lão Đại?”




Ta không rõ Hoàng Phủ Phi Long tại sao đối với cô gái này đánh giá cao như vậy, nhưng nếu hắn mở miệng, huống chi không phải sự việc gì khó, dễ dàng gật đầu: “Không sai” Hoàng Phủ Phi Long nhất thời mừng rỡ, nói với Dương Lệ: “Còn không mau cám ơn lão Đại?”



“Cám ơn Đại ca!” Dương Lệ đỏ mặt khe khẽ kêu một tiếng. Ta sờ sờ cái mũi, cảm thấy như thế nào mình lại biến thành xã hội đen? Rất nhanh chọn món, Dương Lệ rời đi. Ta truyền âm cho Hoàng Phủ Phi Long: “Ngươi thích cô gái này?”



Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt lập tức đỏ ửng, ho khan hai tiếng. Ta lúc này sáng tỏ, chợt gật đầu. Hoàng Phủ Phi Long nhìn thân ảnh của Dương Lệ, hạ thấp giọng nói:



“Ngươi đừng tưởng đệ bởi vì cô ấy xinh đẹp nên mới đối tốt với nàng, kỳ thật tiểu Lệ rất đáng thương, mặc dù vũ kỹ không sai, thành tích học tập cũng tốt, nhưng trong nhà rất nghèo, từ nhỏ đã là cô nhi. Năm đó nàng ngay cả học phí Ngũ Đạo học viện cũng không có, nếu không bới một chút ngẫu nhiên, làm cho đệ hiểu rõ tình huống của nàng, giúp nàng một tay, chỉ sợ là nàng ngay cả cánh cửa của Ngũ Đạo học viện cũng không vào được. Đệ là thật tâm tương trợ nàng. Nơi này tương đối hỗn loạn, luôn có một ít đệ tử ỷ vào vũ lực, hướng đến những cửa hàng kinh doanh của bần dân đệ tử thu phí bảo vệ, người hậu thuẫn cho bọn họ chính là Lục Tử Khiêm.Đệ thường xuyên tới nơi này ăn cơm, chính là muốn dùng uy danh Hoàng Phủ gia để chấn nhiếp những người đó. Bất quá đệ không có vũ kỹ, cũng không được gia tộc trọng thị, cho nên Lục Tử Khiêm cũng không để ta vào mắt quá mức, luôn thừa dịp đệ vắng mặt để tới thu phí bảo vệ.”



Ta gật đầu truyền âm: “Ngươi là thấy ta cùng Lục Tử Khiêm xung đột, cũng không sợ đắc tội thêm với hắn, cho nên mới xin ta đứng ra bảo vệ Dương Lệ cùng cửa hàng của nàng?”



Hoàng Phủ Phi Long bị ta đánh trúng tâm tư, có chút đỏ mặt lại có chút xấu hổ gật đầu. Ta vỗ vai Hoàng Phủ Phi Long, chánh sắc nói:



“Ngươi như vậy là không đúng. Dương Đào ta mặc dù không dám nói mình là cái gì người tốt, trước kia cũng từng thâu kê mạc cẩu (trộm gà bắt chó), nhưng cũng khinh thường hướng đệ tử nghèo khổ xuống tay! Giống chuyện Dương lệ vậy, ta không biết thì thôi, nếu đã để cho ta biết, ta lại có năng lực này, quản đối phương là ai, ta cũng đều mặc kệ? Ngươi dùng loại phương thức này mời ta hỗ trợ, cũng là quá coi thường Dương Đào ta! Ngươi yên tâm, chuyện này ta lo chắc, lát nữa ngươi nói lại với nàng, nếu có người đảo loạn cứ đánh cho ta.”



“Cám ơn lão Đại!” Hoàng Phủ Phi Long cảm kích nói.



“Ngươi là huynh đệ ta, có cái gì mà cảm ơn, huống chi tiểu Lệ cũng không phải ngoại nhân, có thể sau này trở thành đệ muội, chuyện của đệ muội, ta sao có thể mặc kệ?” ta nở nụ cười.




Hoàng Phủ Phi Long gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói: “Bất quá nói lại, lão Đại, cái gì là thâu kê mạc cẩu?”



Ta sửng sốt, lập tức ha ha cười trừ nói: “Tốt hơn không đề cập tới năm đó nữa, yêu, thức ăn tới!”



Thức ăn đưa lên rất nhanh, mùi cũng không tệ lắm, mặc dù thức ăn không tinh xảo bằng Đào Nhiên cư, nhưng hơn tại cảm giác, đối với ăn uống mà nói, loại quán ăn nhỏ giống của Dương Lệ này thật đúng khẩu vị của ta.



Cơm nước xong, Hoàng Phủ Phi Long thân là tiểu đệ trả tiền thêm thưởng, bất đắc dĩ Dương Lệ như thế nào cũng không chịu thu, hai người cứ đưa đưa đẩy đẩy ngươi thôi ta nhượng, mọi người cảm thấy buồn cười.



Cũng là Hoàng Phủ Phi Long da mặt dày còn hơn tường thành, không buông tha cơ hội thân cận cùng Dương Lệ nắm tay, thẳng đến khi Dương Lệ bị cười đến đỏ hết cả mặt, nhận lấy tiền, mới luyến tiếc thu hồi phì trảo. Ta âm thầm đối với Hoàng Phủ Phi Long nhếch ngón cái lên, Hoàng Phủ Phi Long càng thấy đắc ý.



Trở về lầu túc xá, ta đeo kính TT, tiến vào “Huy hoàng văn học võng”, vừa mới làm thao tác đăng nhập vào mục tác gia, lập tức âm thanh liên lạc không ngừng truyền đến. Nhìn thoáng qua người gọi – “Huy hoàng Biên tập số 13”.



30-08-2009, 11:59 AM


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK