Mục lục
Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Tiêu Chưởng Giáo chuyển qua chuyện khác, tùy ý trào phúng "Thị Huyết Lãnh Tụ", nhưng lại để lộ ra một tin tức kinh người. Hắn hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, lập tức chuyển qua nói chuyện khác:

- Cái chết của ba mươi chân truyền đệ tử chẳng qua chỉ là bắt đầu. Cứ thế mãi, tất sẽ gây ra đại họa. Khu trục một gã đệ tử thiên tài tiềm lực cực lớn, đối với tông môn quả thực là tổn thất thật lớn; nhưng nếu như không khu trục hắn, tất định là họa trong tông, hai tướng hại, hắn là kẻ yếu. Cho nên cũng không phải vì ngươi mới nhắm vào hắn!

- Huống hồ, hắn giết hại đồng môn, giết chết hơn ba mươi tên chân truyền đệ tử chính là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, theo như tông quy giới luật của bổn môn thì khu trục hắn đã là nhẹ rồi, cũng không tính ủy khuất hắn.

...

Dăm ba câu nói ra tự định giá và cân nhắc của vị Chưởng Môn Nhân này, mọi người lúc này mới chợt hiểu, chỉ cho Lâm Hi là vì chuyện của Tiết Đạo Quang mới bị khu trục, nhưng giờ nghe ra tất nhiên có nguyên nhân sâu xa hơn.

Thân phận quyết định lập trường!

Nghe được lời của Chưởng Môn Nhân, mọi người không biết nói gì, nhưng mà suy nghĩ sâu xa ra cũng có đạo lý riêng, chỉ có thể im lặng.

Lâm Hi và Thần Tử ở Thần Tiêu Tông mọi người đều biết, cũng không phải bí mật gì.

Bọn người Tiết Đạo Quang tuy nói vì bắt người cướp của, nhốt bọn người Thượng Quan Dao Tuyết, nhưng nếu nghĩ kỹ ra, há không phải là do xung đột giữa hai người chứ.

Phàm là loại này, Chưởng Môn Nhân lo lắng cũng tất cả đạo lý riêng, không có lửa sao có khói chứ.

Nhưng lý do thoái thác của Chưởng Môn Nhân rơi vào tai "Thị Huyết Lãnh Tụ" chỉ đổi lấy một hồi cười ha ha.

- Ha ha ha, nói rất hay, nói hay lắm, tốt cho một lý do đường hoàng!

Thị Huyết Lãnh Tụ cười to:

- Để ta giúp ngươi nói ra nguyên nhân chân chính a, ngươi sở dĩ áp chế kẻ này, toàn lực giúp đỡ Thần Tử thượng vị, nguyên nhân rất đơn giản, vì Thần Tử là quan môn đệ tử của ngươi thôi! -- không đỡ đồ đệ của mình, chẳng lẽ còn đỡ kẻ này sao!

- Cái gì!

- Thần Tử là đệ tử của Chưởng Giáo?

......

Tựa như một quả boom rơi vào hồ, mãnh liệt nổ tung lên. Ở trong Thần Tiêu Tông lâu như vậy, còn chưa từng nghe qua sư phụ của "Thần Tử" là ai.

Mỗi người đều cho rằng "Thần Tử" vô sự tự thông, thật không ngờ, hắn lại là "Quan môn đệ tử" của Chưởng Môn Nhân!

Thần Tiêu Chưởng Giáo từ khi chấp chưởng tông môn đến nay, chưa từng thu qua đệ tử. Trước kia cũng từng có nghe đồn, nói Chưởng Môn Nhân muốn thu đồ đệ, kết quả vẫn không giải quyết được gì.

Đến nỗi về sau mọi người đều biết, Chưởng Môn Nhân sẽ không thu đệ tử.

Nghe được Chưởng Môn Nhân là sư phụ của "Thần Tử", cảm thấy chấn động nhất chính là các trưởng lão trong tông. Phải biết rằng, dùng địa vị của bọn hắn, rõ ràng cũng không biết được bất cứ chuyện gì!

Chấp Pháp trưởng lão càng không thể tin được lỗ tai của mình!

- Làm sao có thể!

Trên Bạch Ngọc Trường Kiều, Lâm Hi trong nội tâm chấn động, phản ứng đầu tiên chính là không thể nào. Nhưng mà giương mắt nhìn lên, Thần Tiêu Chưởng Giáo bình thản ung dung, không chút nào phủ nhận, căn bản chính là chấp nhận.

Mà ở một bên khác, "Thần Tử" thần sắc lãnh tuấn, vẫn không nhúc nhích, cũng không phản bác.

Phản ứng của hai người đã tương đương với gián tiếp cam chịu lời của "Thị Huyết Lãnh Tụ" rồi.

- Thần Tử lại là quan môn đệ tử của Thần Tiêu Chưởng Giáo!

Lâm Hi trong nội tâm một mảnh sóng to gió lớn, thật lâu không thể dẹp loạn.

Vốn dùng cố gắng và thực lực của mình, có khả năng sẽ được tông phái tán thành, nhưng lại không biết, mình muốn khiêu chiến lại là đệ tử của Chưởng Giáo!

Trận "Bức vua thoái vị" này ngay từ đầu đã định sẽ thua rồi, thật sự buồn cười ah!

Lâm Hi tự giễu cười, lần bại này cũng không oan uổng!

Tin tức này ở trong đám ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử và chân truyền trong còn gây ra chấn động hơn cả đối với Lâm Hi. Cho tới giờ cũng không ai biết được bí mật này.

Phẫn nộ nhất chính là một ít "Chân truyền đệ tử" hi vọng tương lai kéo "Thần Tử" xuống ngựa, leo lên chưởng môn đại vị, cảm thụ trong lòng quả thực cực kỳ phẫn nộ.

Một người là Chưởng Giáo tông phái, một người là đệ tử kiệt xuất nhất trong tông, hai người là "Thầy trò" cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận, loại đạo lý rõ ràng này vốn rất dễ dàng đoán được.

Chỉ là công phu giữ bí mật của hai người thật sự quá tốt, ấn tượng một người lưu cho ngoại giới là chưa từng tuyển nhận đồ đệ, cũng sẽ không tuyển nhận đồ đệ; mà người khác thì tuyệt đối không nhắc tới chuyện bái sư.

Lúc hai người đường hoàng đi cùng một chỗ, mỗi người đều tưởng rằng "Thần Tử" chỉ đi gặp Chưởng Giáo, chưa từng có người nào nghĩ theo hướng khác.

Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không có ai biết chuyện này.

......

- Thần Tử quả thực là đệ tử của ta.

Thần Tiêu Chưởng Giáo thản nhiên nói, trên mặt không chút gợn sóng, không hề có ý phủ nhận.

- Bất quá, ta lựa chọn hắn, là vì hắn đủ ưu tú. Chỉ có ở trên tay hắn, Thần Tiêu Tông mới có thể phát dương quang đại, mà không phải vì hắn là đệ tử của ta.... Ngươi không hiểu những điều này, cho nên ngươi chỉ là Lãnh Tụ của Thị Huyết Tổ Chức, mà ta lại là chưởng môn Thần Tiêu Tông! Đây là nguyên nhân năm đó các ngươi thất bại – đã nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn nhìn không thấu ah!

Một hồi sinh tử ước hẹn, lại có thể biến thành thẩm phán với Lâm Hi, cuối cùng lại nhấc lên quan hệ với "Thị Huyết Tổ Chức", càng liên lụy tới bí ẩn năm đó, chuyện này không ai ngờ tới được.

- Đã đủ rồi!

Lâm Hi cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng lên từ Bạch Ngọc Trường Kiều, hắn lúc này mới mở miệng, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, ngay cả Thần Tiêu Chưởng Giáo cũng không khỏi nhìn qua.

- Cái gì đủ ưu tú? Mạnh được yếu thua, người thắng làm vua mà thôi, cần gì nói đường hoàng như vậy. Ta không biết một người đủ cường đại nhất định có thể phát dương quang đại tông phái không. Nhưng một tông phái vô tình vô nghĩa, mọi sự đều lấy lợi ích làm đầu, cho dù phát dương quang đại thì có thể vinh dự bao nhiêu chứ?

Lời này đột nhiên nói ra, không ai ngờ rằng Lâm Hi lại có thể chống đối Chưởng Môn Nhân, trong lúc nhất thời mọi âm thanh đều im tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Thị Huyết Lãnh Tụ cũng giật mình nhìn về phía Lâm Hi, lập tức cao hứng cười ha hả:

- Ha ha, tốt, nói hay lắm. Một tông phái vô tình vô nghĩa, lợi ích chí thượng cho dù cường đại thì có thể cường đại cỡ nào? Trương Huyền Lãm, ngay cả đệ tử ngươi cũng rõ ràng hơn ngươi đấy!

Thần Tiêu Chưởng Giáo nhíu nhíu mày, lại không nói gì thêm. Dùng thân phận của hắn, mặc kệ Lâm Hi nói gì thì hắn cũng đã rơi xuống hạ phong.

- Trương Huyền Lãm, đệ tử này các ngươi không cần, ta cần. Lâm Hi, ngươi yên tâm, hôm nay rời khỏi đây, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Xem thử Thần Tử gì đó lợi hại, hay là chúng ta lợi hại hơn!

Thị Huyết Lãnh Tụ cười to nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK