Mục lục
Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chẳng lẽ chưởng môn cũng cho rằng chúng ta làm sai lầm rồi sao? Chẳng lẽ người cũng nghĩ rằng chúng ta hẳn là bỏ mặc, hy sinh những người này sao? Chẳng lẽ chúng ta hẳn là đưa hai tên đệ tử kia cho Thái Nguyên, Đâu Suất sao? Nếu như ngày đó chúng ta nhượng bộ, chẳng lẽ Phó chưởng môn ngươi cho rằng kết quả hôm nay sẽ tốt hơn rất nhiều sao?

Âm thanh của Lâm Hi có chút kích động, trong hốc mắt có hơi đỏ vằn lên.

Thân làm đệ tử môn phái, đối mặt Phó chưởng môn quyền cao chức trọng nhất phái mà dám nói ra những lời như thế. Đó cũng đã xấp xỉ với hơi liều lĩnh, thậm chí còn là không tôn trọng.

Nhưng Lâm Hi đã không thèm để ý những điều này nữa.

Câu chuyện Phong Bạo Chi Môn, cũng không chỉ là một mình bản thân hắn. Còn có các đồng môn khác như Hải Thánh Vương, Vương Nghĩa Phu, Chu Nhân Lễ, Lưu Hân, Đông Phương Nghi, Mạnh Thanh, Mạnh Long..., và có lẽ rất nhiều đệ tử Thần Tiêu Tông.

Nhưng vào lúc đó, mọi người kỳ thật có khả năng rất lớn không thể trở về nổi. Khi mà mọi người đánh bạc với tính mạng của chính mình để giữ gìn vinh dự của môn phái, chẳng lẽ tông phái đáp lại chính là một câu Các ngươi đã dẫn đến đại họa ngập trời?

Nếu như Lý Trọng Đạo có loại thái độ này, Lâm Hi cũng không kỳ quái. Nhưng nếu như ngay cả Phó chưởng môn mà từ trước tới nay hắn kính trọng cũng giữ loại thái độ này, vậy thì có phần rất khiến người khác khinh bỉ chê cười mà trái tim băng giá.

Trong lòng Lâm Hi không phục, càng còn phẫn uất nhiều hơn!

- Ai! Tiểu tử này...

Thấy loại dáng vẻ kích động này của Lâm Hi, Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông trong lòng cũng không khỏi có chút đau đầu. Lúc trước chỉ là muốn hù dọa làm cho hắn sợ, để hắn cúi đầu nhận ra cái sai mà thôi. Thật sự là khó như vậy sao?

- Thật là một tính cách cực kỳ bướng bỉnh a...

Mặc dù trong lòng hơi có chút tức giận đối với việc Lâm Hi dám mở miệng ra cãi lại, nhưng về phương diện khác thì trong lòng Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông lại có thêm vài phần tán thưởng đối với Lâm Hi:

- Tiểu tử này, mặc dù tính tình có hơi đáng ghét, nhưng mà hắn lại là nhân tài có thể bồi dưỡng. Cái khác không nói, ít nhất đối với tông phái thì hắn vẫn có cảm tình. Sau này, cũng không phải lo lắng hắn sẽ làm phản từ bỏ tông phái, gây bất lợi đối với Thần Tiêu Tông.

Đao càng dễ sử dụng, càng giết được nhiều kẻ địch. Mặc dù sử dụng tốt, nhưng gây tổn thương cho người của mình cũng phi thường dễ dàng.

Đối với tông phái mà nói, đệ tử có tư chất tốt như vậy sẽ rất được coi trọng. Nhưng nếu như mất công bồi dưỡng, lại nuôi một kẻ vô tình vô nghĩa, điều đó đối với tông phái tuyệt đối là một loại bị tổn thương nặng, là điều mà cũng không ai muốn thấy.

Tại Tiên Đạo Đại Thế Giới, bởi vì đủ loại nguyên nhân, mỗi tông phái cơ hồ cũng có đệ tử phản loạn bị trục xuất ra khỏi môn phái. Điều này đã trở thành tình trạng bình thường ở trong giới tông phái.

Đệ tử bình thường thì cũng thôi, nhưng đệ tử trọng yếu lại không thể không coi trọng!

- Được rồi, tiểu tử nhà ngươi này, nếu như ta nhận thức cho là các ngươi đã sai lầm thì cũng không nói hộ cho các ngươi ở trong hội nghị trưởng lão. Càng không có khả năng đến bây giờ còn không ban hành bất cứ trừng phạt nào cho các ngươi...

Phó chưởng môn trôi nổi ở trên không trung, hai tay khoanh lại, thản nhiên nói.

Âm thanh của lão bình thản không ít, thế này đã là nhượng bộ lớn nhất mà lão có thể làm được. Thân là Phó chưởng môn, cho dù có khen ngợi đến đâu đối với đệ tử thì cũng không có khả năng nhận lỗi với đệ tử.

Nói chuyện có rất nhiều nghệ thuật, đây là một loại trong đó.

Lâm Hi ngây ngốc, hắn nhìn Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông mà như có điều suy nghĩ. Phó chưởng môn nói ra những lời này, kỳ thật đã là biểu lộ thái độ của chính mình.

Nỗi tức giận trong lòng Lâm Hi lập tức tiêu đi không ít.

- Để xử lý vấn đề, vẫn có rất nhiều phương pháp. Cũng không phải chỉ có con đường đối kháng cứng đối cứng. Mà các ngươi lựa chọn, hoàn toàn là một loại kịch liệt nhất. Điểm này, ngươi thừa nhận sao?

Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông thản nhiên nói, trong âm thanh có một loại lực lượng vô hình khiến người khác không thể không tự giác lắng nghe, hơn nữa còn phải suy nghĩ.

- Đệ tử biết sai.

Lâm Hi cúi đầu.

Nếu phó chưởng môn đã nhượng bộ, hắn cũng sẽ không lấn lướt người khác từng li từng tí.

Không nên ép lão phải công nhận, tại Phong Bạo Chi Môn bọn họ hoàn toàn làm đúng.

- Ngươi biết là tốt rồi.

Phó chưởng môn gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm, âm thanh cũng càng thêm hòa hoãn.

Về tính nguyên tắc gì đó, nửa bước không nhường, cứng đầu như tảng đá. Nhưng một chút chi tiết, thì biết chuyển biến là tốt rồi, hiểu được tiến thoái. Đây là một đặc điểm khác mà Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông tán thưởng đối với Lâm Hi.

Nếu như chỉ biết cãi cố thì dẫu có là người có lòng bao dung đi chăng nữa, thì cũng khó mà chịu được. Không ai có thể dễ dàng tha thứ cho một con Ngựa hoang hoàn toàn không bị khống chế.

- Lâm Hi, lần đầu tiên vào lúc chúng ta gặp mặt, ta đã dạy ngươi một câu nói, Chỉ cần thực lực cũng đủ cường đại, ngươi liền có thể giẫm đạp và không thèm nhìn đến tất cả qui luật của Tiên Đạo Giới. Hiện tại, ta sẽ dạy ngươi thêm một câu, Trước khi ngươi cũng đủ cường đại, bất cứ chuyện gì đều cũng phải trả giá!

Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông trầm giọng nói, âm thanh nói năng có khí phách.

- !!!

Trong lòng Lâm Hi rung động mạnh mẽ một cái.

Phó chưởng môn nói những lời này, tuyệt không có gì khác thường. Nhưng mà Lâm Hi xem ra, cái này càng giống như lời tuyên bố đầy kinh nghiệm của một vị trưởng giả, là một loại cảnh báo đối với vãn bối.

Thời gian Lâm Hi tiếp xúc với Tiên Đạo Đại Thế Giới vẫn còn quá ngắn, trình tự cũng còn rất thấp. Hắn còn lâu mới đạt tới loại cấp bậc trên cao như Phó chưởng môn. Mà cũng không có trải qua cái loại lừa gạt khắp nơi ở Tiên Đạo Đại Thế Giới.

Cho nên, phó chưởng môn nói ra những lời này, đối với Lâm Hi mà nói, liền đặc biệt có thâm ý.

Lâm Hi vẫn không nhúc nhích, như có điều suy nghĩ.

Giữa không trung, phó chưởng môn Thần Tiêu Tông im lặng không nói, ánh mắt của lão nhìn Lâm Hi, đang quan sát phản ứng của hắn.

Một lúc lâu, Lâm Hi gật đầu, cung kính nói:

- Đa tạ phó chưởng môn chỉ điểm, đệ tử sẽ ghi nhớ trong lòng.

- Ừ.

Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông trên mặt vẫn gữ vẻ thản nhiên bất động, nhưng trong bụng vừa lòng gật đầu. Gương mặt có hơi nhăn lại cũng đã giãn ra ít nhiều.

Dạng đệ tử Tiên Đạo giống như Lâm Hi bởi vì thiên tư tuyệt vời, tài năng bẩm sinh khác thường. Đối với người bình thường mà nói, chính là thiên tài đích thực. Bọn họ có tốc độ tu luyện cũng nhanh vô cùng, tuổi còn trẻ liền có được thành tựu hơn xa bạn cùng lứa tuổi. Cho nên cũng bởi vậy mà tự cho mình ở rất cao, rồi nuôi dưỡng thành tính cách cực kỳ cao ngạo.

Đối với tông phái mà nói, bọn họ có thiên phú bẩm sinh vô cùng cao, chỉnh bởi như vậy nên rất được tông phái coi trọng. Nhưng mà cái loại tính cách kiêu ngạo này, cũng là nguyên nhân của mối họa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK