Từ lúc đại quân chiến thắng trở về tới nay, biến cố liên tiếp làm người ta hoa cả mắt, nhưng cũng may cuối cùng kết thúc hài hòa.
Đối với chuyện nhường ngôi, độ tiếp thu của triều thần rất cao, có lẽ trong tiềm thức của bọn họ liền chờ đợi như vậy.
Hơn bốn tháng nghe có vẻ dài, nhưng bởi vì có một đại điển nhường ngôi, thời gian đặc biệt gấp gáp.
Lấy Lễ Bộ cầm đầu, toàn bộ triều đình cao tốc vận chuyển, quan viên sáu bộ bận rộn, nội các các thần càng bận, Hoàng Thái tử Cao Húc sắp bước lên đại bảo cũng không thể phân thân.
Bên ngoài khí thế ngất trời, hậu điện Thanh Ninh Cung nhưng thật ra thanh tĩnh.
Kỷ Uyển Thanh dưỡng con trai càng thêm hoạt bát, An nhi biết ngồi, hai tháng sau còn sẽ bò, lúc này rất khó lường, giường êm đều không đủ bé lăn lộn.
Gối mềm lớn nhỏ, món đồ chơi trong rổ mỗi ngày đều bị ném xuống đất rất nhiều lần, bé cọ cọ bò rất nhanh, hiện tại một khắc đều không thể không có người nhìn.
Bé thực cơ linh, ầm ĩ quá mức mẫu thân nghiêm mặt quát lớn, bé sẽ ôm ấp hôn hít dỗ dành, dỗ đến mức tim Kỷ Uyển Thanh như muốn tan ra.
Đương nhiên, Kỷ Uyển Thanh vẫn có hạn cuối, hài tử phải dạy dỗ từ nhỏ, An nhi ở vị trí này, không thể dưỡng sai lệch.
Làm nũng không hiệu quả, An nhi sẽ cáo trạng, có một lần mẫu thân đánh lòng bàn tay bé, bé giận dỗi, lại chờ phụ thân về phòng cáo trạng.
Bé vươn một bàn tay nhỏ mở ra, một tay khác vỗ vỗ lên trên đầu, nhào vào trong lòng phụ thân, nhìn mẫu thân.
Cao Húc bừng tỉnh hiểu ra, con trai là bị đánh.
Hắn đau lòng hỏng rồi, dỗ dành con trai, lại ngồi xuống gần thê tử, cầu tình nói: “An Nhi còn nhỏ, ngẫu nhiên bướng bỉnh, chúng ta không nên đánh hắn.”
Kỷ Uyển Thanh liếc tiểu tử này: “Điện hạ không biết, tiểu tử này rất có năng lực, hôm nay ăn canh trứng, suýt nữa liền nhào theo chén xuống đất.”
An nhi chín tháng, có thể ăn không ít món ăn phụ, mỗi ngày ngủ trưa dậy, theo thường lệ ăn một chén canh trứng nhỏ.
Hà ma ma rất bảo bối bé, vui tươi hớn hở đặt chén nhỏ trên bàn, muốn nghiêng người ôm bé đút ăn, An nhi mới vừa ầm ĩ, quơ chân múa tay xông tới, một cái tay quét qua chén canh trứng.
Chén nhỏ bị nghiêng rơi xuống đất, tiểu tử này còn hù chính mình nhảy dựng, suýt nữa cùng nhào xuống.
Cũng may người hầu hạ nhiều, bên cạnh nhuyễn tháp lúc nào cũng vây quanh vài người nhìn chằm chằm, kịp thời xông lên đỡ.
Kỷ Uyển Thanh xử lý xong nội vụ Thanh Ninh Cung, mới vừa vào nhà nhìn thấy một màn này, sợ tới mức tim đập đều ngừng một nhịp, ôm lấy con trai oa oa khóc lớn dỗ dành, liền dạy bé một tràng, lại đánh vài cái vào lòng bàn tay nhỏ.
An nhi còn nhớ kỹ, cha vừa trở về liền cáo trạng.
Cao Húc nghe xong, nghĩ nghĩ, cúi đầu nhẹ giọng nói đạo lý cho con trai, mặc kệ con trai có thể nghe hiểu hay không, hắn đều nói thực nghiêm túc.
An nhi vừa là đích vừa là trưởng, chính là người thừa kế đế vị, hắn thực để bụng thực thận trọng giáo dục đích trưởng tử.
Lời nói mềm nhẹ giải thích hai câu, cũng không biết An nhi nghe hiểu không, hắn hỏi đã hiểu sao? Bé liền gật gật đầu nhỏ.
Cao Húc thực vừa lòng, con trai nhà mình chính là thông minh, hắn không quên thương lượng với thê tử: “Con trai là đứa bé ngoan, nói nói liền hiểu, thực không cần đánh con.”
Hắn vẻ mặt đau lòng, An nhi ngưỡng đầu nhỏ, nhìn mẫu thân lại gật gật đầu.
Kỷ Uyển Thanh buồn cười: “Dạ, thiếp biết, con ngoan ngoãn thiếp cũng luyến tiếc đánh.” Nhìn hai cha con, giờ khắc này, tim nàng thật mềm mại.
Cuộc sống có tư có vị qua rất nhanh, đương nhiên, nàng cũng không phải không có phiền não.
Kỷ Uyển Thanh còn muốn nhọc lòng chung thân đại sự của ca ca.
Kỷ Minh Tranh được phong tước Tĩnh Quốc công, nếu nói đến tuổi trẻ đầy hứa hẹn, toàn bộ vương triều cơ bản không người có thể hơn được hắn, đáng tiếc bởi vì đủ loại nguyên nhân, đến nay vẫn chưa thành thân.
Năm nay hắn hai mươi hai tuổi, ở cổ đại mười lăm mười sáu thành hôn là chuyện thường, kỳ thật hắn đã xem như nam thừa lớn tuổi.
Nam thừa cũng không sao, không phải hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn có tước vị sao?
Hắn vẫn là bào huynh duy nhất của Thái tử phi, cậu ruột của Đông Cung đích trưởng tử, phải biết rằng Hoàng Thái tử lập tức sẽ bước lên đại bảo, hắn chính là quốc cữu gia, hơi lớn tuổi thì có sao?
Tìm một con cháu thế gia mười lăm mười sáu tuổi, phấn đấu sáu bảy năm, có thể tới trình độ này sao?
Vui đùa cái gì vậy, không có khả năng.
Kỷ Minh Tranh nghiễm nhiên thành bánh trái thơm nức, cho dù Tĩnh Quốc công phủ còn đang theo quy chế xây dựng thêm, vẫn như cũ không ngăn được huân quý thế gia nhiệt tình.
Hà thái phu nhân mừng rỡ cười không khép miệng được, nhưng Kỷ Uyển Thanh cũng không quá tín nhiệm bà ta.
Kỷ Minh Tranh là duy nhất cậy vào của thái phu nhân, bà ta khẳng định sẽ không hố cháu trai lớn, nhưng vấn đề là, ánh mắt bà ta phỏng chừng không quá tốt.
Cha mẹ đã không còn, Kỷ Uyển Thanh không tự mình trấn cửa ải không yên tâm, Hà thái phu nhân có thể đề nghị người được chọn, nhưng quyền lựa chọn là của nàng.
Tuy Kỷ Uyển Thanh là cháu gái của Hà thái phu nhân, muội muội của Kỷ Minh Tranh, chỉ là vãn bối, cũng không thể nói trưởng tỷ như mẹ, nhưng nàng là Thái tử phi.
Trời đất quân thân sư, nàng phải làm chủ, không ai dám không nghe.
Từ khi chiếu thư nhường ngôi bố cáo thiên hạ, đại cục đã định, Kỷ Uyển Thanh liền chuyên tâm việc này.
Hiện giờ khuê tú cùng lứa với nàng đều đã gả chồng, nhỏ hơn một lứa, nàng toàn bộ không quen thuộc. Nàng thực thận trọng, thậm chí mượn phu quân mấy ám vệ, hỗ trợ điều tra hỏi thăm.
Cao Húc tự nhiên đáp ứng, còn chủ động cung cấp tư liệu quan lại huân quý cao cấp ở kinh thành.
Nhiều năm qua, Đông Cung nắm giữ tư liệu quan viên thực đầy đủ, ngoài sáng trong tối, rất nhiều phẩm đức không muốn người biết đều tra ra, vừa lúc thê tử cần dùng tới.
Tuy nói trúc xấu ra măng tốt, nhưng hoàn cảnh gia đình hun đúc, tỷ lệ này luôn không lớn.
Quả nhiên rất phương tiện Kỷ Uyển Thanh, nàng vừa cầm danh sách khuê tú quý tộc ở kinh thành, vừa đối chiếu tư liệu, trước tiên loại bỏ những người không thích hợp.
Xong việc lại lại bài trừ người có gia tộc cây lớn rễ sâu, phụ huynh phá lệ ưu tú đắc lực.
Dệt hoa trên gấm, lửa cháy thêm dầu, chờ Cao Húc đăng cơ, Tĩnh Quốc công phủ có thể nói là ở đỉnh cao, thật sự không cần thiết cường cường liên thủ, sinh ra nhân tố không hài hòa.
Cao Húc tất nhiên lời nói ngàn vàng, Kỷ Minh Tranh cũng trung thành và tận tâm, nhưng vật trân ái không cần thiết khảo nghiệm.
Cuối cùng, căn cứ theo tuổi tác và bức họa, điều kiện khách quan vân vân, lại bài trừ một phen.
Kinh thành quý tộc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không phải mỗi nhà đều có đích nữ vừa độ tuổi, hung hăng tẩy xuyến như vậy, danh sách dư lại cũng chỉ có sáu, bảy người mà thôi.
Kế tiếp, ám vệ ra tay, cẩn thận kỹ càng tỉ mỉ điều tra sáu bảy khuê tú này.
Kỷ Uyển Thanh lại bài trừ mấy cái, chỉ còn ba người.
Nàng triệu kiến mẫu thân của ba thiên kim, các phu nhân ngầm hiểu, khi tiến cung cũng mang theo con gái nhà mình.
Gặp người, nói thật là ưu tú, đáng tiếc Kỷ Uyển Thanh vẫn có cảm giác có gì đó không hài lòng.
Nàng đau lòng huynh trưởng chịu khổ, hơn nữa trong cảm nhận của nàng, ca ca đáng giá người tốt nhất, như vậy, nàng liền do dự.
Lúc này, Kỷ Vinh truyền lời tiến cung, nói là Hoắc hầu đề ra hai câu, ông ấy có một cháu gái, sau khi tang mẫu dưỡng dưới gối phu nhân của ông, nhân phẩm tướng mạo không tệ, nếu Kỷ gia có ý, ông ấy nguyện làm bà mai.
Hoắc hầu, chính là Hoắc Xuyên, ông và Trương Vi Thắng lập công lớn ở Yến Sơn, về triều luận công ban thưởng, hai người đều được phong hầu.
Hoắc Xuyên thực quan tâm con trai độc nhất của bạn cũ, nếu ông có đích nữ, đã sớm nói ra. Chỉ tiếc ông chỉ có thứ nữ, tuy cháu gái là con vợ cả, cũng thực không tệ, nhưng dù sao thân phận kém một chút, gả làm quốc công phu nhân thực miễn cưỡng, ông liền đánh mất ý niệm.
Sau đó biết chiến thắng về đã nửa năm, hôn sự của Kỷ Minh Tranh còn chưa định ra, tuổi này cũng không nhỏ, ông nôn nóng, liền qua phủ hỏi hai câu.
Được đến đáp án là, Thái tử phi không quen thuộc mấy khuê tú này, cẩn thận chọn lựa, còn chưa thể chọn được cô nương thích hợp.
Điều này cũng đúng, không biết rõ gốc rễ, hẳn là thận trọng chút.
Nói đến hiểu tận gốc rễ, ý niệm trước đó Hoắc Xuyên kiềm chế lại nhảy ra, ông xuất thân võ tướng không dong dài, cũng quen thuộc Kỷ Minh Tranh, liền trực tiếp đề nghị.
Ông thực sảng khoái đề nghị nhân tuyển, thích hợp tất nhiên tốt, không thích hợp cũng không thành vấn đề.
Hà thái phu nhân không hài lòng, cho rằng cô nương này chỉ là cháu gái của hầu gia, tước vị này còn không phải tổ truyền, vinh quang đều do Hoắc Xuyên giành lấy, không liên quan huynh đệ, sao xứng với cháu trai quốc công của bà ta?
Bà ta nghe Kỷ Minh Tranh bẩm báo, trực tiếp phủ quyết.
Kỷ Vinh ngược lại không cho là vậy, hai nhà hiểu tận gốc rễ, bọn họ tín nhiệm nhân phẩm của Hoắc Xuyên, xưa nay nhà mình trọng phẩm đức hơn gia thế, cô nương nhân phẩm tốt tất nhiên mạnh hơn gia thế cao.
Kỷ Minh Tranh kỳ thật đang có ý này, chủ tớ tính toán, liền truyền lời vào Thanh Ninh Cung.
Kỷ Uyển Thanh trước mắt sáng ngời.
Hoắc Xuyên làm người tin được, nếu nhân phẩm tướng mạo của cháu gái ông ấy có vấn đề, ông tuyệt đối sẽ không đề nghị.
Hơn nữa hai nhà Hoắc, Kỷ giao tình vốn sâu đậm, cũng không tồn tại cường cường liên hợp. Tuy cháu gái xuất thân thấp chút, cũng không phải không thể tiếp thu.
Người không ai hoàn mỹ, nhân phẩm tốt quan trọng hơn gia thế.
Kỷ Uyển Thanh lập tức sai ám vệ tinh tế điều tra Hoắc cô nương.
Kết quả quả nhiên không tệ, người rất nhiều điểm ưu tú, cũng có sức sống hơn mấy khuê tú trước đó nhiều.
Nàng thực vừa lòng, Cao Húc cũng nói Hoắc Xuyên làm người rất đáng tin.
Người được chọn cơ bản đã định ra, lại triệu kiến vào cung gặp mặt, nếu không có gì ngoài ý muốn, việc hôn nhân hai nhà có thể tính tiếp.
Nhưng chuyện này gấp không được, Hoắc gia hiện chỉ có cha con Hoắc Xuyên ở đây, phần lớn mới chuẩn bị khởi hành đến kinh thành, bởi vì có người già đi không mau, muốn gặp Hoắc cô nương phải chờ hơn nửa tháng sau.
Thời gian này cũng khéo, bởi vì sắp đến đại điển nhường ngôi, Kỷ Uyển Thanh chẳng những dời đi lực chú ý, mấy ngày nay cũng không thích hợp triệu người tiến cung gặp mặt.
Thời gian nháy mắt đã qua, ngày tốt nhường ngôi đã tới.