Mục lục
Con đường vinh hoa của thái tử phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vy Vy 1505

Cao Húc ngay sau đó đi về chính phòng hậu viện, giao tin báo trên tay cho thê tử.

Kỷ Uyển Thanh nhìn kỹ, người viết thư tìm từ thực nghiêm khắc, mặc dù đối phương là siêu phẩm hầu chiến công hiển hách, kẻ này vẫn không khách khí chút nào, nói thẳng quát lớn.

Nhưng, nàng cũng đặt trọng điểm lên ấn đỏ bốn chữ kia.

“Lang Hoàn chủ nhân?”

Cao Húc nhàn nhạt liếc một cái, đáy mắt cũng không gợn sóng, hắn cười lạnh một tiếng: “Lang Hoàn chủ nhân, tên này cũng xứng?”

Lang Hoàn thuộc về tiên cảnh, là nơi Thiên Đế cất giữ sách trong truyền thuyết.

Nếu là cao nhân ẩn sĩ dùng cũng thôi đi, nhưng đối phương là kẻ hãm hại trung lương, làm cho một thành quân dân tử thương hầu như không còn, cũng dám tự xưng tiên nhân?

Đương nhiên không xứng.

“Điện hạ, không biết Lang Hoàn chủ nhân đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

Trên thư viết phi thường mịt mờ, nếu không kết hợp Tùng Bảo dịch, căn bản xem không hiểu. Quan trọng nhất chính là, trên thư không đề cập chút nào thân phận hai bên, không thể biết kẻ truyền tin cho Vương Trạch Đức đến tột cùng là người phương nào, căn bản không thể xuống tay.

Mặc dù “Lang Hoàn chủ nhân” cũng không phải chủ mưu phía sau màn, nhưng là cấp trên của Vương Trạch Đức, bước tiếp theo thiết yếu phải tìm ra tên này.

Vương Trạch Đức khẳng định biết, nhưng hiện giờ lại chưa thể động ông ta.

Thứ nhất, để tránh rút dây động rừng; thứ hai, nếu không có bằng chứng như núi muốn động một thế tập siêu phẩm hầu là không thể nào.

Một phong thư mặt ngoài không có gì khác thường căn bản không thành vấn đề, cho dù bị công bố, Vương Trạch Đức cũng chỉ bị người cười chê mất mặt thôi.

“Chúng ta tạm thời không thể động Đông Xuyên Hầu.”

Cao Húc trải qua nhiều chuyện lớn, tạm thời để yên cho kẻ thù cũng không sao, hắn cũng không để ý, nhưng hắn lo lắng thê tử nôn nóng, không quên thấp giọng trấn an: “Thanh Nhi, nàng đừng nôn nóng.”

“Điện hạ, thiếp biết.”

Kỷ Uyển Thanh cầm tay hắn, gật đầu, nàng cũng không phải là người không biết tốt xấu, cái gì nặng cái gì nhẹ, nàng vẫn rất rõ ràng.

Bọn họ muốn điều tra sự thật và tìm ra chứng cứ, báo thù rửa hận cho cha con Kỷ Tông Khánh, cũng vì rửa sạch oan khuất cho Sở Lập Tung.

Nhưng lại không thể giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Thê tử hiểu lý lẽ, Cao Húc vui vẻ, hắn nắm ngược lại tay nàng nói: “Lang Hoàn chủ nhân là mấu chốt, tuy tạm thời không thể động Vương Trạch Đức, nhưng có một người có thể động.”

Người này là Đông Xuyên Hầu phủ đại quản sự Vương Trung.

Vương Trung là tâm phúc của Vương Trạch Đức, giờ phút này đã có thể xác định, ông ta là một trong những người biết chuyện, nói không chừng, thư này là ông ta phụ trách truyền lại.

Một hạ nhân thôi, Cao Húc dễ dàng có thể động.

“Thanh Nhi, cô đã sai người ra tay với Vương Trung, ít ngày nữa sẽ có tin tức tốt truyền đến.”

Đúng vậy, trước khi lục soát Đông Xuyên Hầu, Hứa Trì đã phụng lệnh ra tay với Vương Trung.

Vào tháng tư, ánh mặt trời đột nhiên gay gắt hơn, nhiệt độ không khí tăng cao, không ít người thích ứng không kịp liền ngã bệnh.

Đông Xuyên Hầu phủ đại quản sự Vương Trung chủ quan xưa nay thân thể khoẻ mạnh, không nghĩ tới lần này cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Mới đầu ông ta có chút choáng váng nhức đầu, cũng không để trong lòng, chỉ tiếp tục làm việc. Không nghĩ tới qua nửa ngày, bệnh trạng liền nghiêm trọng hơn, còn bắt đầu sốt.

Nếu bị bệnh, vậy xin nghỉ, lại mời đại phu đến xem.

Vương Trung là hầu phủ đại quản sự, tuy là nô bộc, đãi ngộ lại gần bằng với chủ tử, mời đến chính là đại phu Hồi Xuân Đường nổi danh trong kinh.

Lão đại phu râu tóc bạc trắng bắt mạch, rung đùi đắc ý nói một hồi, đại ý chính là gió nóng gây ra, uống thuốc mấy ngày sẽ khỏe.

Lão đại phu viết phương thuốc, dặn dò sắc thuốc đúng giờ uống, cầm tiền khám bệnh trở về.

Mùa này người bệnh quá nhiều, mọi người bao gồm bản thân Vương Trung đều không thèm để ý, ông ta uống thuốc, liền mơ mơ màng màng ngủ.

Chỉ là qua mấy ngày, tình huống hình như có chút không thích hợp.

Vương trung vẫn uống thuốc đều, một ngày ba lần không thiếu cử nào, nhưng chẳng những bệnh không tốt lên, mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn.

Ông ta vẫn luôn sốt nhẹ, tiếp theo đổ mồ hôi trộm, mệt mỏi, sau đó còn bắt đầu ho khan, mắt thường có thể thấy được tốc độ gầy ốm rất nhanh.

Sau nữa, ông ta thế nhưng ho ra máu, ngực hơi hơi phát đau, hô hấp cũng khó khăn.

Nhìn chằm chằm vệt máu đỏ thắm trên khăn trắng, Vương Trung sửng sốt, gã sai vặt hầu hạ ông ta cũng ngốc lăng.

Lão đại phu lại đến, lúc này luống cuống vọng, văn, vấn, thiết một phen, ngay cả tiền khám bệnh cũng không lấy, bò lăn đi về.

Vương Trung bị ho lao.

Tin tức này chấn động toàn bộ Đông Xuyên Hầu phủ, ho lao là bệnh nan y, mấu chốt là nó còn dễ lây nhiễm.

Lúc này, mặc dù Vương Trung là tâm phúc nhất đẳng của hầu gia cũng vô dụng, Vương Trạch Đức không có khả năng mạo hiểm an nguy cả phủ để bảo toàn tình chủ tớ, phải biết rằng một nhà già trẻ của ông ta cũng ở bên trong.

Dùng số tiền lớn mời vài vị đại phu, chẩn đoán chính xác không sai, Vương Trung và cả mọi người trong tiểu viện đều bị chuyển ra ngoài, an trí ở thôn trang vùng ngoại ô.

Dưới ánh trăng, tiếng gió tiếng côn trùng kêu vang, một thôn trang nhỏ ở kinh giao lại tử khí trầm trầm.

Vương Trung đang đợi chết, gã sai vặt hầu hạ ông ta lo sợ bất an, e sợ chính mình cũng bị lây bệnh.

Nhưng bên ngoài thôn trang vẫn phòng thủ thực nghiêm mật, Vương Trung biết bí mật quá nhiều, trước khi ông ta tắt thở, Vương Trạch Đức sẽ không an tâm.

“Phi, sao lão tử xui quá vậy, tự nhiên bị phái tới canh giữ một tên ho lao.”

Một thủ vệ trong đó phỉ nhổ, chán ghét quay đầu lại, xa xa liếc mắt một phòng có ánh nến lập lòe trong thôn trang bên kia.

Hắn vừa nói ra, trong lòng mọi người đều xúc động.

Mọi người cũng không dám vào thôn trang, chỉ vây quanh một vòng xa xa, xây nhà ở thay phiên nghỉ ngơi, e sợ cho một khi không cẩn thận mất mạng nhỏ. Cũng may Vương Trạch Đức hiểu, phái thủ vệ cũng nhiều, vòng tuy lớn nhưng nhân thủ vẫn thực đầy đủ.

“Sao ông ta vẫn còn sống vậy chứ, ông ta khó chịu, còn liên lụy huynh đệ chúng ta.” Làm nhiệm vụ mà thôi, không ai muốn bỏ mạng, huống hồ bị lây ho lao ném mạng cũng uất ức đến cực điểm.

Một người khác nói: “Được rồi, oán giận cũng vô dụng, chúng ta vẫn nên đi xa một chút đi.”

Đề nghị này rất được tán đồng, mọi người lại dịch ra xa mười trượng.

Lời nói động tác của mấy thủ vệ này đều bị đám người Hứa Trì nấp kín một bên thấy rõ ràng. Hắn giơ tay đè đè, ý bảo thủ hạ tiếp tục ngủ đông, bản thân lại nhún mũi chân, xẹt qua ngọn cây, không tiếng động dừng trong thôn trang.

Trong tay hắn khiêng một chiếc túi phi thường lớn, khinh công lợi hại, vòng vây không người nào có thể phát hiện, vào thôn trang tĩnh mịch như cá gặp nước, nháy mắt đi đến trước cửa sổ phòng duy nhất có ánh nến.

Hứa Trì chọc thủng giấy cửa sổ, nhìn vào bên trong.

Nhà ở lâm thời thu thập thực cũ kỹ, không vứt đi được cảm giác mốc meo, trên bàn vuông tróc sơn đốt một ngọn nến, bên trong chỉ có một người.

Không ai muốn chết, dĩ vãng gã sai vặt vạn phần ân cần hiện giờ nếu không phải đưa thức ăn đưa thuốc thì sẽ không xuất hiện. Vương Trung nằm trên giường, đôi mắt mở nhưng đã mất sáng rọi.

Mấy ngày trước ông ta vẫn là đại quản sự nhất hô bá ứng, hiện giờ lại chỉ có thể nằm chờ chết.

Hứa Trì không tiếng động vào phòng, đi đến trước giường, điểm vài chỗ trên người Vương Trung, đối phương không phát ra một tiếng, liền nhắm mắt hôn mê.

Hắn cởi bỏ chiếc túi lớn mình mang theo, bên trong rõ ràng là một người.

Đây là một tử tù vừa mới tắt thở không lâu, tuổi tác dáng người xấp xỉ Vương Trung. Hứa Trì nhanh nhẹn trao đổi vị trí hai người, sau đó cầm giá cắm nến đốt màn trướng bàn ghế vân vân.

Thế lửa dần dần lớn, bắt đầu lan tràn đến xà nhà song cửa sổ, hắn nhìn quét trong phòng, xác định không có gì bại lộ, mới một lần nữa khiêng lên chiếc túi lớn, lắc mình ra phòng.

“Vương Trung” bị thiêu chết.

Đại quản sự Vương Trung bị ho lao, chuyển qua thôn trang chờ chết, nghĩ quẩn, đuổi đi tất cả gã sai vặt hầu hạ, nhóm lửa tự thiêu.

Trên thực tế, trận lửa lớn này cũng không ai đi cứu.

Mọi người ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, xa xa vây quanh đám cháy, chờ thiêu đốt hầu như không còn, phái những gã sai vặt qua nhặt tàn cốt, xác nhận Vương Trung đã chết, lập tức bỏ của chạy lấy người trở về phục mệnh.

Vương Trạch Đức thở dài, nhưng ông ta cũng không có cách nào, cẩn thận dò hỏi thủ lĩnh thủ vệ, xác nhận không sai, cảm khái một ít ngày liền bỏ qua.

Vương Trung là bị một gáo nước đá tưới tỉnh.

Ông ta mở mắt, không kịp đánh giá hoàn cảnh bốn phía lại trước tiên phát hiện, mình hết bệnh rồi.

Không nóng lên, không đau đầu, không ho khan. Cả người thoải mái có lực, không giống lúc trước ốm đau liệt giường, khó có thể nhúc nhích.

Không sai, Vương Trung cũng không có bệnh.

Sở dĩ ông ta như vậy là do Hứa Trì sai người dùng một loại thuốc.

Loại thuốc này do một dược sư của Đông Cung chế ra, dược sư này đam mê nghiên cứu thuốc hiếm lạ cổ quái, không màu không mùi, vào nước tan ngay, Vương Trung không thể nào phát hiện.

Tuy thuốc này hiếm lạ nhưng vẫn có một ít dấu vết để lại, nếu hoàng cung thái y tự thân ra tay, chỉ sợ không thể giấu diếm. Nhưng đại quản sự Vương Trung mặc dù có thể diện cỡ nào cũng không mời được thái y.

Hứa Trì bắt người về liền rót giải dược, giờ phút này Vương Trung tỉnh lại, đương nhiên bệnh trạng toàn tiêu.

Phát hiện chính mình khỏe rồi, Vương Trung mừng như điên, ngay sau đó nhìn quanh một vòng, lại nhận ra chính mình đang ở trong một thạch thất lạnh băng dưới mặt đất.

Dưới chân, vách tường đều là đá xanh được mài giũa bóng loáng, dưới ánh nến mờ nhạt lóe hơi hơi lạnh lẽo.

Số lượng nến có hạn, ông ta thấy không rõ thạch thất này lớn bao nhiêu, nhưng lại thấy hơn mười nam tử áo đen che mặt, người cầm đầu đang lạnh lùng nhìn ông ta.

Vương Trung có thể làm tâm phúc nhất đẳng của Đông Xuyên Hầu đương nhiên cũng có chỗ hơn người, trong đầu vừa chuyển liền hiểu ra.

“Đến tột cùng các ngươi là người phương nào?” Ông ta nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người nam tử cầm đầu: “Bệnh của ta là các ngươi động tay chân?”

Vẻ mặt ông ta lạnh băng, tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn.

Hứa Trì cười nhạo một tiếng, cũng không vô nghĩa, trực tiếp giơ một tờ giấy trước mặt ông ta: “Nói, đây là người nào gửi thư, hiện giờ đang ở đâu?”

“Nếu đã bị bắt vào nơi này, ông sẽ không thể nào sống sót đi ra ngoài. Nhưng chắc ông cũng biết, người có rất nhiều cách chết, có dứt khoát lưu loát tắt thở, cũng có muốn sống không được muốn chết không xong.”

Giọng Hứa Trì thực đạm, nói chuyện thực bình dị, lại làm người ta không thể nghi ngờ tính chân thật.

Đây là một người tàn nhẫn.

Trong lòng Vương Trung run lên, rũ mắt nhìn tờ giấy trước mặt.

Không xem không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, chỗ ký tên trên tờ giấy này là cái ấn đỏ tươi bốn chữ “Lang Hoàn chủ nhân”.

Vương Trung đại kinh thất sắc: “Này, sao lá thư này lại ở trong tay các ngươi?”

“Việc này ông không cần phải biết, cứ việc trả lời ta là được.”

Trên thực tế, thư này là giả tạo, bản gốc đã đưa đi Thừa Đức, nằm trong tay Cao Húc.

Trước khi đưa bản gốc đi, Hứa Trì vốn muốn sao một phong để đổi lá thư hắn bắt chước kia.

Nhưng bỗng hắn nhớ tới còn có Vương Trung, dứt khoát kêu người sao thêm một bản, chờ lúc này mang ra dùng, đỡ phải vô nghĩa hết bài này đến bài khác.

Thấy phong thư này, ý đồ của đám người Hứa Trì đã rõ như ban ngày, chẳng qua, Vương Trung lại không chịu tiết lộ ra mảy may.

Vương Trạch Đức để Vương Trung tham dự đến mức này, tất nhiên có một phần tín nhiệm tâm phúc, nhưng vì phòng có biến, ông ta không có khả năng không làm chút phòng bị thi thố nào.

Thê tử của Vương Trung mất sớm, không có tục huyền, nhưng ông ta còn có cha mẹ già và một trai một gái. Mặt ngoài người nhà của ông ta chuộc thân, quay về quê cũ làm tiểu địa chủ, trên thực tế không phải như thế.

“Người nhà” ở quê là giả, thật sự đã bị chủ tử an trí, vừa là bảo hộ, vừa là giám thị.

Bí mật này chỉ qua tay một mình ông ta, một khi gió thổi cỏ lay, dẫn người nghi ngờ, chỉ sợ cha mẹ con cái ông ta liền sống không được.

Vương Trung giả làm người câm, chết sống không lên tiếng.

Hứa Trì lại cười lạnh: “Thật là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”

Nếu hắn đã áp người đến đây, liền có nắm chắc làm đối phương mở miệng, vừa lúc hắn kiêm chưởng hình phạt, có rất nhiều thủ đoạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK