Tào thị nhào qua như điên kịp thời bị ngăn cản.
Kỷ Minh Tranh và Trịnh Nghị tuy cách khá xa, nhưng hai người biết võ nghệ, gần như đồng thời với Hoắc Chỉ Đồng, Kỷ Minh Tranh che trước mặt thê tử và muội muội, thân hình cao lớn hữu lực che chở hai nữ kín mít.
Hắn rất muốn một chân đá qua, nhưng tốt xấu gì vẫn còn lý trí, nhịn rồi lại nhịn, mới miễn cưỡng kiềm chế.
Trịnh Nghị liền không có cố kỵ, hắn trực tiếp bắt lấy cánh tay Tào thị, nảy sinh ác độc hung hăng vung.
Hắn lực cánh tay hơn người, thân hình Tào thị bay đi, trực tiếp đụng vào ghế hoa hồng bên kia, quăng ngã lăn lộn mấy vòng, bà ta nằm trên mặt đất cuộn tròn thành một đoàn, nửa ngày không thể động đậy, cũng không kêu gọi đau gào.
Biến hóa xảy ra vô cùng đột ngột, chính đường nhất thời đại loạn, lúc này, hai người Kỷ Minh Tranh, Trịnh Nghị không rảnh lo mặt khác, vội xoay người nhìn Kỷ Uyển Tương.
“Tương Nhi, không sao chứ.”
“Muội không có việc gì, hai người đừng lo lắng.”
Mới vừa rồi trong nháy mắt xác thật rất hù người, sắc mặt Kỷ Uyển Tương hơi trắng bệch, nhanh chóng nghiêm túc cảm nhận, may mắn thân thể cũng không có gì khác thường, nàng vội bày ra gương mặt tươi cười: “Muội thật không có việc gì.”
Kỷ Uyển Tương không thấy vẻ thống khổ, hiển nhiên cho dù bị kinh hách cũng không trở ngại, mọi người miễn cưỡng an tâm.
“Vậy thì tốt.”
Hoắc Chỉ Đồng nhẹ nhàng thở ra, nếu thai phụ bị đụng phải, sợ là thực bất ổn.
Trải qua chuyện này, cảm tình chị dâu em chồng càng tiến thêm một bước, Kỷ Uyển Tương lập tức quan tâm hỏi: “Đại tẩu, mới vừa rồi tẩu đứng dậy gấp, có va chạm gì không?”
Kỷ Minh Tranh cũng quan tâm nhìn nàng, Hoắc Chỉ Đồng cười lắc lắc đầu: “Không sao, thiếp……” không có việc gì.
Nàng khi còn nhỏ từng tập võ, đối mặt loại tình huống này mạnh hơn các phu nhân bình thường nhiều.
Hoắc Chỉ Đồng vừa định nói chính mình không bị va chạm, cũng không có chuyện gì, nhưng ai ngờ lời nói vừa được một nửa, lại không lý do gì bị một trận choáng váng đánh úp, làm nàng dừng một chút.
“Thiếp……”
Ánh mắt Kỷ Minh Tranh trở nên ngưng trọng, nàng nhịn xuống không khoẻ, muốn cười cười trấn an hắn, không ngờ, lại một trận choáng váng lớn hơn nữa đánh úp.
Trước mắt Hoắc Chỉ Đồng tối đen, thân hình mềm nhũn, thế nhưng vô lực quơ quơ, suýt nữa té ngã.
Kỷ Minh Tranh đại kinh thất sắc, nhanh chóng đỡ lấy nàng.
“Người tới! Nhanh chóng mời đại phu!”
Giọng hắn lạnh như hàn băng, chặn ngang bế thê tử bước nhanh ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, hắn lạnh lùng quét một vòng trong chính đường.
“Vinh thúc, đuổi hai người này ra ngoài, vĩnh viễn không được đặt chân vào cửa lớn Tĩnh Quốc công phủ.”
Đại phu thực mau được mời tới, đáp án là khả quan, Hoắc Chỉ Đồng đã mang thai hơn một tháng.
Thân thể nàng vô cùng khoẻ mạnh, nàng và hài tử đều thực khỏe, đại phu nói, có lẽ là đứng dậy quá gấp nên mới bị choáng váng.
Phu thê đại hỉ.
Chờ tiễn đi đại phu, Kỷ Minh Tranh nắm tay thê tử, áy náy nói: “Là ta sơ xuất.” Hắn không bảo vệ tốt vợ con.
“Nào có?”
Chuyện xảy ra đột nhiên, không ai ngờ đến, Hoắc Chỉ Đồng cẩn thận trấn an phu quân: “Chàng và thiếp đều không biết, nếu thật muốn trách, chỉ có thể trách người làm mẹ như thiếp thô tâm đại ý, có thai cũng không biết.”
Nàng nhớ lại mà sợ, cũng âm thầm may mắn, nếu không phải phu quân và muội phu kịp đuổi tới, chỉ sợ nàng và muội muội đều phải tao ương.
Nàng nghiến răng nói: “Đều do Tào thị không tốt, nếu không phải thế, thiếp và muội muội cũng không bị kinh hách.”
Nhị phòng tất cả đều không tốt, già thì vô dụng, nhỏ thì gây chuyện thị phi, chẳng lẽ Tĩnh Quốc công phủ có nghĩa vụ che chở bọn họ cả đời?
Trước mặt rất nhiều nhân chứng giết người, người bị hại vẫn là một cử nhân, còn muốn lông tóc không tổn hại gì được miễn tội thả ra, thật là nằm mơ.
“Nàng yên tâm, bọn họ sẽ không được bước vào cửa lớn quốc công phủ một bước.”
Nói đến bọn người này, sắc mặt Kỷ Minh Tranh lạnh lẽo, phu thê Kỷ Tông Hiền đã bị đuổi ra khỏi nhà, tin Hoắc Chỉ Đồng mang thai được truyền ra, Hà thái phu nhân cũng không dám lại làm ầm ĩ.
Nhưng, lão thái thái kiên trì muốn cứu cháu trai, phái mấy người thủ ở chủ viện, nói là thái phu nhân mời công gia qua nói chuyện.
“Phu quân, chàng đi một chuyến đi, chưa nói tới có đáp ứng hay không, tổ mẫu mời nhiều lần, không đi sẽ tổn hại danh tiếng.”
Đại Chu triều lấy hiếu trị thiên hạ, tuy chuyện trong phủ chính mình tin tưởng mười phần có thể che lại, nhưng cũng không cần thiết không phải sao?
Biện pháp tốt nhất vẫn là không làm, dù sao đi một chuyến không ảnh hưởng toàn cục.
Đạo lý Kỷ Minh Tranh đều hiểu, hắn cẩn thận đánh giá thê tử, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, cử chỉ tự nhiên, đúng như lời đại phu nói không có trở ngại, lúc này mới gật đầu: “Được, nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi một chuyến.”
Hắn đỡ thê tử nằm xuống, dịch dịch chăn gấm, dặn dò hạ phó một phen, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Hoắc Chỉ Đồng cũng không buồn ngủ, nằm nửa ngày, gọi nhũ mẫu Hoàng ma ma đến: “Ma ma, muội muội như thế nào?”
“Nhị cô nãi nãi cũng không có gì lo ngại, nhưng đại phu vẫn cho thuốc dưỡng thai, nói uống xong nghỉ một chút.”
Hoàng ma ma mặt mang vui mừng, cô nương nhà bà rốt cuộc có thai, nếu có thể thai đầu được con trai, vậy không thể tốt hơn.
Bởi vì con nối dõi rất quan trọng đối với các quý phụ, cho nên xưa nay đại phu luôn thực cẩn thận, giống như Kỷ Uyển Tương, tuy không quá đáng ngại vẫn uống thuốc dưỡng thai.
Tiểu thư nhà bà ngay cả thuốc dưỡng thai cũng không cần, có thể thấy thân cường thể kiện, thai nhi cũng vô cùng an ổn.
Bởi vậy Hoàng ma ma vui rạo rực.
Hoắc Chỉ Đồng hoàn toàn yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
“Phu nhân, muốn lão nô nói, công gia chúng ta không đáp ứng nhị phòng mới là lẽ phải,” Hoàng ma ma tức giận, sau đó bà hạ giọng nói thầm: “Nhưng, chỉ sợ Duyên Thọ Đường không chịu thiện bãi cam hưu.”
“Không thiện bãi cam hưu, bà ta lại có thể như thế nào?”
Hoắc Chỉ Đồng cười lạnh một tiếng, thành hôn nửa năm, nàng rất có hiểu biết chính mình phu quân, nàng dám khẳng định, Kỷ Minh Tranh tuyệt đối sẽ không ra tay.
“Duyên Thọ Đường đương nhiên không thể làm gì công gia.”
Hoàng ma ma nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: “Chỉ là, chỉ sợ sẽ làm khó phu nhân.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Chỉ Đồng trầm trầm, lời nhũ mẫu nói chính là lo lắng âm thầm trong lòng nàng.
Thời điểm tầm thường nàng không sợ chút nào, nửa năm qua không phải vẫn luôn như vậy sao?
Nhưng vấn đề là, hiện tại nàng mang thai.
Chủ tớ hai người liếc nhau, trong lòng sáng tỏ, đây là sợ Duyên Thọ Đường mượn cơ hội nhét người.
Nhét người nào?
Tự nhiên là thiếp thất thông phòng.
Bên người Kỷ Minh Tranh thực sạch sẽ, trước khi thành hôn không có nửa cái gọi là người trong phòng, sau khi thành hôn cũng chỉ có thê tử.
Này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường trong nhà huân quý, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, hắn không phải ẩn núp Thát Đát mấy năm, mới vừa trở về không lâu sao?
Nhưng thê tử mang thai, lúc này nên thêm người.
Hà lão phu nhân đã sớm nhìn cháu dâu không vừa mắt, hơn nữa bị suy sụp lớn, bà ta không thể làm gì cháu trai, một lòng phẫn hận chỉ có thể xả vào Hoắc Chỉ Đồng.
Nữ nhân hiểu biết nữ nhân nhất, có gì còn có thể đau lòng hơn thiếp thất thông phòng phân sủng.
Trưởng bối ban tặng, luôn quý trọng hơn vài phần, thiếp thất mỹ mạo có tự tin, thậm chí sinh con, có thể cách ứng chủ mẫu cả đời.
Sắc mặt Hoắc Chỉ Đồng nặng nề, ngậm miệng không nói, Hoàng ma ma thở dài một tiếng, cô gia thực tốt thực tốt, tiểu thư luyến tiếc cũng bình thường, nhưng thói đời chính là như thế, nữ nhân luôn không có cách nào.
“Phu nhân, hay là chúng ta chọn hai người trong số các thị tỳ, se mặt đặt trong phòng?” Trước tiên chiếm vị trí, mới có tự tin cự tuyệt lão thái thái thưởng người.
Đây là biện pháp tốt nhất, xưa nay phu nhân quý tộc đều làm như vậy, khế bán thân của thị tỳ nắm trong tay mình, không lăn lộn ra chuyện xấu, chờ chủ mẫu sinh con trai đủ rồi, lại xem tâm tình mới cho các nàng một đứa con.
Dùng thị tỳ yên tâm hơn người ngoài nhiều, vừa không bị dính tội ghen tỵ, vừa qua loa lấy lệ trưởng bối.
Xác thật thói đời như thế, nữ tử khó sống hơn nam nhân, bản thân Triệu thị làm như vậy, cũng dạy dỗ cháu gái như vậy.
Hoắc Chỉ Đồng mưa dầm thấm đất mười mấy năm, bá mẫu lại kỹ càng tỉ mỉ phân tích lợi và hại, trước khi thành hôn nàng đã có chuẩn bị tâm lý.
Nàng vẫn luôn tính toán sau khi thành thân làm như vậy.
Nhưng giờ phút này Hoàng ma ma nói, nàng hơi há miệng lại không có cách nào lên tiếng.
Nam nhân kia quá tốt, không biết từ lúc nào đã đi vào trái tim nàng, nàng không muốn san sẻ hắn cho người ngoài, càng không muốn hắn cùng nữ nhân khác chung chăn chung gối.
Chỉ tưởng tượng, trái tim nàng đã bị bóp đau đến khó chịu.
Bên tai truyền đến tiếng Hoàng ma ma thở dài hiểu rõ, Hoắc Chỉ Đồng lẩm bẩm nói: “Ma ma, chờ đến ngày ấy lại nói.”
Nếu hắn đáp ứng, có lẽ nàng sẽ có thể tiêu tan, trong lòng cũng không đau như vậy.
Mà ngày này có lẽ cũng không xa.
Kỷ Minh Tranh không ngoài dự kiến cự tuyệt tổ mẫu, cũng xả một tràng trung quân ái quốc vào đầy mặt đối phương, Hà thái phu nhân không phản bác được, vừa tức vừa cấp, màn đêm buông xuống liền ngã bệnh.
Tĩnh Quốc công phủ truyền ra tin tức, Hà thái phu nhân bị con cháu nhị phòng bất hiếu làm cho tức giận đến mức bị bệnh.
Kỷ Minh Tranh chẳng những không có duỗi tay cứu người, ngược lại sai Kỷ Vinh đến Thuận Thiên Phủ, nhắn với Trần đại nhân cứ xử lý theo lẽ công bằng.
Một là biểu thị công khai thái độ chính mình, hai là phòng ngừa phu thê nhị phòng lấy tên tuổi Tĩnh Quốc công phủ, làm ra hành vi ỷ thế hiếp người.
Nhị phòng tới cửa bị cự thấy, Hà thái phu nhân bệnh tình rào rạt có tâm không lực, Kỷ Tông Hiền Tào thị chạy chọt khắp nơi, tiền bạc chảy như nước ra ngoài, đáng tiếc cũng không có tác dụng.
Thời gian nửa tháng, kết quả phán quyết liền ra.
Kỷ Minh Khâm và người chết tranh chấp xô đẩy, là lỡ tay giết người, nhưng người bị hại cũng có sai lầm, xét thấy thế, chỉ xử lý nhẹ. Hắn bị cách đi tất cả công danh, từ nay về sau không được tham tuyển, lưu đày Tây Nam một ngàn dặm.
Kỷ Minh Khâm xem như bị phế đi, vài năm sau cho dù trở về, công danh không còn, sau này cũng không thể lại khảo.
Nhị phòng đút lót rất nhiều bạc, thương gân động cốt, cũng không thể lại vào cửa lớn Tĩnh Quốc công phủ.
Trải qua một chuyện này, toàn bộ kinh thành đều biết, con cháu nhị phòng gặp rắc rối, phu thê Kỷ Tông Hiền đại náo Duyên Thọ Đường, khiến lão thái thái tức giận đến mức bị bệnh, Kỷ quốc cữu giận dữ, cuối cùng trở mặt hoàn toàn, cùng nhị phòng đường ai nấy đi.
Về tình về lý với thói đời, dư luận đều đứng về phe Kỷ Minh Tranh, hắn ẩn nhẫn đã lâu, cuối cùng tìm được cơ hội hoàn toàn thoát khỏi đàn sâu mọt này.
Bệnh tình của Hà thái phu nhân thoáng chuyển biến tốt đẹp, liền được biết tin dữ này, bà ta nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Xong việc bà ta tỉnh lại, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Lão thái thái rốt cuộc coi trọng nhất là chính mình, bà ta không thể trở mặt với cháu trai trưởng, chỉ có thể âm thầm chịu khổ.
Nhẫn nhịn cũng vất vả, một khang lửa giận cháy phừng phừng, vì thế, quả nhiên xả lên đầu Hoắc Chỉ Đồng.
Thai phụ không thể lăn lộn được, không phải có thể thưởng thiếp thất sao?
Nữ nhân hiểu biết nữ nhân nhất, dao cùn cắt đầu quả tim, có thể làm người đau đến muốn chết. Hà thái phu nhân một hơi thưởng hai thiếp thất, hai thông phòng, bốn mỹ nhân như hoa như ngọc được đưa đến chủ viện.
Mặt khác, còn truyền lời làm Hoắc Chỉ Đồng chọn hai thị tỳ, cùng hầu hạ cháu trai.
Bà ta nói rất có đạo lý lớn, Kỷ gia con nối dõi đơn bạc, nên sinh con nhiều hơn. Ngụ ý, Hoắc Thị đã có thai, liền không nên bá chiếm phu quân.
Hoắc Chỉ Đồng cho rằng chính mình chuẩn bị tâm lý sung túc, nhưng thực tế, thật thấy được dàn thiếp thất thông phòng được chọn lựa kỹ càng, ngực nàng như cũ buồn đến phát đau.
Lúc ấy nàng nhìn như trấn định, thực tế về phòng liền không nhịn được rơi nước mắt.
Nàng nói cho nhũ mẫu chính mình thực tức giận, Hoàng ma ma thở dài một tiếng.
“Đây là làm sao vậy?”
Kỷ Minh Tranh mắt sắc, vừa về phòng liền thấy khóe mắt thê tử ửng đỏ, hắn nhăn mày, trầm giọng hỏi: “Chính là trong nhà lại gây chuyện sao?”
Hắn thoáng suy đoán, chỉ nghĩ tới Hà thái phu nhân, ấn đường nhăn càng chặt.
“Không phải đã dặn, nàng cứ nói là thời gian mang thai không khoẻ, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, không cần phải đi thỉnh an sao?”
“Còn nếu có truyền lời, nàng không cần để ý tới.”
Thê tử vốn rộng rãi, nhưng thái y nói thời gian mang thai, cảm xúc của phụ nhân sẽ có biến hóa lớn, Kỷ Minh Tranh tinh tế trấn an: “Nàng là chủ mẫu, không cần để ý người khác.”
Hoắc Chỉ Đồng dùng khăn lạnh đắp đôi mắt, không nghĩ tới hôm nay hắn trở về nhà sớm hơn thường ngày, lại phát hiện chính mình khóc, nàng bình tĩnh nhìn hắn, nhịn rồi lại nhịn, mới giống như bình tĩnh ứng.
Phu quân hỏi han ân cần, quan tâm thê tử và hài tử trong bụng, nàng tâm loạn như ma, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Phu quân, hôm nay tổ mẫu thưởng người hầu hạ chàng, thiếp an bài ở Tây Khóa Viện, chàng thấy thích hợp sao?”
Trưởng giả ban, không thể từ, Hà thái phu nhân thưởng người như nghẹn ở yết hầu, nhưng nàng lại chỉ có thể tiếp, an bài chỗ ở.
“Thưởng người?”
Kỷ Minh Tranh chưa bao giờ nghĩ tới việc này, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, “người” này là người nào.
Hắn không vui nhíu mày: “Đều tống cổ trở về.”
Tâm tình phập phồng lợi hại, vừa vặn có chênh lệch lớn, nháy mắt thăng đến đỉnh, Hoắc Chỉ Đồng chợt hỉ chợt ưu, đầu óc kêu loạn: “Phu quân không thích người tổ mẫu thưởng sao?”
“Tổ mẫu còn kêu thiếp chọn hai người từ thị tỳ hồi môn, se mặt đặt trong phòng, thiếp……” gọi các nàng tới cho chàng nhìn.
Đề tài này nếu đã mở đầu liền không thu lại được, hơn nữa nàng cũng ngăn cản không được, đưa người trở về, lão thái bà kia ngày khác nhắc tới cũng giống nhau.
Phu quân có lẽ là không thích người tổ mẫu đưa tới.
Trong lòng Hoắc Chỉ Đồng vừa khổ vừa sáp, từ trái tim lan tràn đến khoang miệng, làm nàng nói chuyện cũng không trôi chảy, nói một nửa liền nặn không ra.
Vốn dĩ Kỷ Minh Tranh muốn trả lời “Không cần để ý tới”, nhưng lóa mắt thấy vẻ mặt thê tử, hắn đột nhiên nhanh trí, lập tức hiểu ra.
Ánh mắt hắn mềm mại, thấp giọng nói: “Đồng nhi đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không có ý này.”
Đúng vậy, có phụ thân làm tấm gương, Kỷ Minh Tranh khát khao tình cảm sinh cùng khâm, chết cùng huyệt. Thê tử thực tốt, cảm tình hai người ngày càng sâu, hắn chưa bao giờ từng có tâm tư khác.
“Từ trước không có, hiện tại cũng không có, tương lai sẽ càng không có.”
Giờ khắc này, hình như có pháo hoa nổ vang, Hoắc Chỉ Đồng không thể tin được, nàng bỗng chốc giương mắt nhìn phu quân.
Trước mắt nam tử hơi hơi mỉm cười, mắt mang ánh sáng nhu hòa: “Nàng an tâm dưỡng thai, chuyện còn lại cứ giao cho ta xử trí.”
“Được.”
Nàng lệ nóng doanh tròng.
Kỷ Minh Tranh không đưa người trở về, mà cho bốn nữ tử kia lựa chọn, có thể gả cho một người không tệ, nếu chết sống ăn vạ, vậy…
Hắn xưa nay sấm rền gió cuốn, đại quản sự Kỷ Vinh đến truyền lời sắc mặt lạnh lùng, những nữ tử kia giãy giụa một trận, tuy không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn gả người khác.
Kỷ Minh Tranh vốn phỏng đoán lão thái thái như thế nào cũng sẽ lăn lộn vài lần, không nghĩ tới Hà thái phu nhân lại có tâm vô lực.
Lại một bị tập kích, lão phu nhân tuổi già sức yếu chưa lành bệnh lại lần nữa ngã xuống, lần này bị bệnh bà ta không gượng dậy nổi.
Cuối tháng chạp, chạng vạng một ngày tuyết lớn như lông ngỗng bay tán loạn, Hà thái phu nhân nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Tết năm nay, Tĩnh Quốc công phủ cờ trắng đầy trời, Hoắc Chỉ Đồng có thai, mỗi ngày ra khóc nửa ngày, đã được đỡ trở về.
Lao lao lực lực, lễ tang rốt cuộc xử lý xong, Kỷ gia khôi phục bình tĩnh.
Mười tháng hoài thai, dưa chín rụng cuống, Hoắc Chỉ Đồng vì Kỷ gia thêm đích trưởng tử, một tiểu tử đỏ rực bụ bẫm.
Tiểu tử này giọng ầm ĩ rất lớn, nàng nhìn Kỷ Minh Tranh ôm con trai dạo bước, khuôn mặt tuấn tú khó nén nôn nóng, không ngừng cúi đầu dỗ dành.
Anh hùng thiết cốt tranh tranh, nhu tình đầy cõi lòng.
Nàng mỉm cười.
Hoạn nạn nâng đỡ, ân ái bạc đầu, nàng dữ dội may mắn mới có thể gả cho hắn.