Trước khi Cao Húc ra cửa đã nói với Kỷ Uyển Thanh, hai ngày nay hắn có rất nhiều chuyện phải làm, tối nay đại khái khuya lắm mới trở về, kêu nàng đi nghỉ sớm, không cần chờ hắn.
Hiện giờ nàng tinh thần gấp trăm lần, khẳng định ngủ không được, giương giọng phân phó Hà ma ma ngoài cửa, không cho bất luận kẻ nào tự tiện xông vào, liền chuyên tâm xử lý bí sự trước mắt.
Kỷ Uyển Thanh trước tiên mang giấy bút tới, sao chép lại nội dung trên miếng vàng lá.
Sao chép đến chỗ cuối cùng, còn có mười mấy người không nằm trong cung Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu phủ hay hai vương phủ.
Trong đó có một người là bà tử thô sử trong Thanh Ninh Cung, họ Lưu.
Kỷ Uyển Thanh ngẩn ra, nàng biết rõ Thanh Ninh Cung canh giữ chặt chẽ cỡ nào, muốn xếp người vào quả thực gian nan đến cực điểm.
Chẳng lẽ phụ thân đoán trước về sau đoạt đích kịch liệt, khẳng định sẽ cần thống soái tay cầm binh quyền, cho nên an bài trước?
Trên thực tế nàng nghĩ hơi nhiều, Kỷ Tông Khánh khâm phục Hoàng Thái tử, căn bản không nghĩ tới hướng này. Mười mấy người này trên thực tế là chuyên môn phụ trách truyền tin tức ra cung, rốt cuộc hoàng cung đại nội cũng không thể dùng bồ câu đưa thư.
Mà lúc trước Lưu bà tử cũng phụ trách truyền lại tin tức, chỉ là trùng hợp bị điều phái vào Thanh Ninh Cung. Lúc ấy Kỷ Tông Khánh nghĩ để đó cũng thế, rốt cuộc nhân thủ truyền lại tin tức khá nhiều, thiếu một người cũng không sao.
Một khi để đó chính là mấy năm, ông trăm triệu không nghĩ tới, con gái chính mình thế nhưng gả vào Đông Cung, vừa lúc có thể sử dụng.
Đúng vậy, hiện giờ Kỷ Uyển Thanh nghĩ, Lưu bà tử ở gần nhất, nên lựa chọn tiếp xúc đầu tiên.
Kỷ Uyển Thanh sao chép hoàn thành, cẩn thận nhét lá vàng trở lại bìa binh thư.
Bìa sách hiển nhiên là đặc chế, ngụy trang rất khéo, mới vừa rồi nàng cẩn thận rọc ra một đường, rút lá vàng ra, chỗ khác cũng không hư hao, chính là muốn về sau có thể giấu trở về.
Mấy miếng vàng lá cực mỏng nhưng lại phi thường cứng, Kỷ Uyển Thanh thực dễ dàng nhét vào, ngày khác dán lại một lần nữa liền không có dấu vết.
Để lại trâm bạc và binh thư vào rương nhỏ bằng gỗ hoàng dương, cất vào tầng dưới chót rương lớn bọc da trong góc tường, nàng trở lại trên giường, một lần nữa cầm lấy danh sách vừa sao chép tinh tế xem xét.
Vừa rồi lúc sao chép, Kỷ Uyển Thanh liền phát hiện một vấn đề.
Trong Lâm Giang Hầu phủ mật thám đặc biệt nhiều, chiếm hơn một nửa tổng số lượng, phân đủ các bộ phận, có nhiều người vẫn là quản sự. Bọn họ ẩn nấp rất sâu, thậm chí là hạ nhân nhiều đời, ba đời đều là nhãn tuyến.
Đây khẳng định không phải bút tích của phụ thân, tất nhiên là tổ phụ nàng đã sớm an bài.
Nàng suy đoán không sai.
Kỷ tổ phụ lập công huân có thể phong hầu, cũng rất hòa hợp với đích huynh, nhưng ông xuất thân con vợ lẽ, một người có khả năng như vậy không thể nào không phòng bị tí gì với Lâm Giang Hầu phủ.
Ông trưởng thành trong Lâm Giang Hầu phủ, mấy chục năm, tâm phúc khẳng định có, một bộ phận ông không mang đi khi tách phủ, mà tiếp tục ẩn nấp, thám thính các loại tin tức.
Biết người biết ta, mới có thể càng an tâm không phải sao?
Những nhân thủ này, sau khi Kỷ tổ phụ qua đời do Kỷ Tông Khánh tiếp nhận.
Sau đó, Kỷ Hoàng hậu được phong làm trung cung, Kỷ Tông Khánh thực mau biết được dã tâm của bà.
Kỷ Tông Khánh hoàn toàn ủng hộ Hoàng Thái tử nguyên hậu lưu lại, Thái tử điện hạ vừa là đích vừa là trưởng, tuy tuổi nhỏ nhưng thông minh hiếu học, Kỷ Hoàng hậu không nên có ý tưởng không an phận.
Tĩnh Bắc Hầu phủ và Lâm Giang Hầu phủ quan niệm khác biệt, càng lúc càng xa. Kỷ Tông Khánh là đường huynh của kế Hoàng hậu, về sau thị phi tất nhiên không phải ít, bởi vậy, ông bắt đầu cài nhãn tuyến bên cạnh mẹ con Hoàng hậu, chuẩn bị ngày sau dùng.
Chuyện này cũng không khó, bởi vì lúc ấy người bên cạnh Hoàng hậu đều là từ Lâm Giang Hầu phủ đưa vào, ông có không ít tâm phúc ẩn nấp ở hầu phủ, mấy hạ nhân lâu năm không có gì đáng ngờ, ra sức một chút liền được việc.
Mấy nhãn tuyến này vẫn luôn ở Khôn Ninh Cung, sau đó nhị hoàng tử, tam hoàng tử dưới gối Hoàng hậu đến tuổi dời đến cư trú trong hoàng tử sở. Vì thế, một bộ phận nhỏ trong đó cũng cùng đi qua, sau này trở thành những thành viên đầu tiên trong Ngụy Vương phủ, Trần Vương phủ.
Nhóm người này cho dù ở hoàng tử sở không được xem trọng lắm, nhưng hai vị hoàng tử phong vương khai phủ, bọn họ vẫn được chức quản sự.
Đây là quá trình cấu thành tổ chức, vẫn luôn do Kỷ Tông Khánh bí mật nắm giữ.
Chờ đến sau đó, Hoàng Thái tử trưởng thành, vào triều tham chính, quả nhiên hiền năng cung khiêm, có đại tài. Kỷ Tông Khánh khâm phục tán thưởng, cho rằng chỉ cần Thái tử điện hạ đăng cơ, vương triều tất nhiên lần thứ hai toả sáng sinh cơ.
Kỳ thật trong lòng ông hiểu rõ, Xương Bình Đế cũng không anh minh, may mắn còn có đảng bảo hoàng trung tâm có khả năng chống đỡ, vương triều mới không suy tàn.
Mà lúc này, Tĩnh Bắc Hầu phủ và Lâm Giang Hầu phủ hoàn toàn tách ra, Kỷ Tông Khánh là đảng bảo hoàng trung lập, cự tuyệt tham dự đoạt đích, mọi người đều biết.
Ông là đường huynh của Kỷ Hoàng hậu, không duy trì bà, kỳ thật đã là ẩn ẩn ủng hộ Thái tử.
Việc này rất có lợi với Kỷ Uyển Thanh, nhờ ân huệ của phụ thân, nàng mang thân phận mẫn cảm vào Đông Cung, Hoàng Thái tử còn có thể ôn hoà với nàng, cho nàng một vị trí nhỏ.
Nàng xoa xoa giấy, có chút ảm đạm.
Những người này vốn nên truyền cho huynh trưởng nàng. Đáng tiếc huynh trưởng tuổi xuân chết sớm, thúc phụ vô năng, phụ thân không thể phó thác cho ai, cuối cùng chỉ phải tới tay nàng.
Lúc trước chỉ là luyến tiếc tâm huyết hai đời, hiện giờ tới tay Kỷ Uyển Thanh lại phát huy công dụng.
Đây là điểm duy nhất nàng có thể cậy vào.
Nhưng việc cấp bách chính là trước tiên liên lạc những nhân thủ này, lại suy xét các vấn đề khác.
Kỷ Uyển Thanh trước nhớ kỹ trong lòng ám hiệu liên lạc, sau đó lại tinh tế nhìn danh sách mấy lần, nhớ kỹ đầu lĩnh lớn nhỏ cùng với bọn họ cụ thể chức vụ.
Chuyện tuyệt mật, nàng không muốn lưu lại dấu vết, đi đến giá cắm nến, đốt bản sao chép danh sách.
Danh sách bị thiêu đốt hầu như không còn, Kỷ Uyển Thanh giương giọng gọi Hà ma ma vào cửa, chủ tớ hai người ghé vào cùng nhau, thấp giọng nói chuyện.
Nàng dạy Hà ma ma một ám hiệu liên lạc trong đó, sai bà trước tiên lặng lẽ tiếp xúc Lưu bà tử trong Thanh Ninh Cung.
Hiện giờ Thái tử phi tiếp nhận nội vụ Thanh Ninh Cung, là tâm phúc nhất đẳng của nàng, mỗi ngày Hà ma ma đều sẽ đi khắp nơi một chút, thay thế chủ tử tuần tra, bà thực dễ dàng liên hệ Lưu bà tử.
Chắp đầu thực thuận lợi, Lưu bà tử lập tức báo cáo, thủ lĩnh mật thám trước tiên đáp lại, tỏ vẻ rất vui mừng vì tiểu chủ tử tiếp chưởng.
Thủ lĩnh mật thám không ở Khôn Ninh Cung, mà là một thái giám vẩy nước quét nhà ở ngự hoa viên, kiêm nhiệm truyền lại tin tức. Ông đồng thời tỏ vẻ, nếu tiểu chủ tử thuận tiện, ông hy vọng tự mình bái kiến.
Việc này rất hợp ý Kỷ Uyển Thanh, nàng cũng thực hy vọng gặp một lần.
Chẳng qua hiện tại nàng đang bệnh, bên ngoài cũng gió lớn tuyết đại, rõ ràng không thích hợp gặp mặt, chỉ có thể hẹn lại.
Bệnh của Kỷ Uyển Thanh không nặng, hai ngày liền tốt hơn phân nửa, vừa vặn ông trời giúp đỡ, ngày hôm sau khi chắp đầu thành công, gió tuyết rốt cuộc ngừng lại.
Bầu trời trong xanh, Hà ma ma khuyên chủ tử vẫn luôn ở trong phòng “suy tư” ra cửa đi dạo một chút, để đầu óc thảnh thơi.
Kỷ Uyển Thanh đáp ứng.
Nàng bước lên kiệu đi về phía ngự hoa viên, sau khi hạ kiệu tùy ý đi tới phía trước. Thái giám nâng kiệu ở tại chỗ, bên người nàng đều là cung nhân hồi môn.
Kỷ Uyển Thanh đi nửa canh giờ, thấy nơi xa vườn mai không tệ, liền bước vào thưởng mai.
Vườn hoa mai ở phía tây ngự hoa viên, diện tích không nhỏ, càng đi càng hẻo lánh. Nàng xuyên qua từng cây mai già cỗi, đi thêm một đoạn liền thấy phía trước có một đình lục giác.
Chính là nơi này.
Xa xa nhìn qua, trong đình lục giác có một bóng người mặc quần áo thái giám, đang cầm chổi quét tước.
Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh hơi hơi chợt lóe, là ông ấy sao?
Hà ma ma là người hiểu biết chân tướng, thấy thế lập tức nói: “Nương nương, đi hồi lâu, ngài cũng mệt mỏi, hay là đến đình bên kia nghỉ chân một chút.”
Kỷ Uyển Thanh gật gật đầu.
Trong đình có một bàn đá nhỏ, bên cạnh có bốn ghế đá, nàng nhìn lướt qua, quả nhiên thấy trong đó có một mặt ghế bị thiếu một góc.
Hà ma ma chỉ huy người tiến lên, lót thêm đệm mềm bằng gấm lên cái ghế thiếu góc kia, Kỷ Uyển Thanh ngồi xuống, cung nhân lại lấy nước trà điểm tâm từ hộp đồ ăn giữ ấm, đặt lên bàn đá.
Bên này bận rộn, thái giám kia sớm đã buông chổi, quỳ xuống đất thỉnh an. Ông đặt chổi bên trái mình, cúi đầu, hai tay tự nhiên rũ xuống đặt bên người, một bàn tay thả lỏng, một bàn tay nắm lại.
“Nô tài thỉnh an Thái tử phi nương nương, nương nương vạn phúc.”
“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
Động tác giống với trước đó ước định, Kỷ Uyển Thanh nháy mắt ra dấu, Hà ma ma ngầm hiểu, lập tức phân phó các cung nhân tách ra, canh giữ ở vị trí mấu chốt.
Gần đình cây mai mọc cũng không tươi tốt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra xa, lại phái người phụ trách trông chừng, có thể xác định xung quanh không người nhìn trộm nghe lén.
“Quách Định An?” Đây là tên thủ lĩnh mật thám trên lá vàng, cũng là đối phương thông qua Lưu bà tử, truyền tới tên thật.
“Đúng là thuộc hạ.”
Hoạn quan trong cung không có chức vị cao thì không thể xưng tên họ phức tạp như vậy, Quách Định An còn gọi là Tiểu An Tử, là một thái giám chừng ba mươi tuổi làm công việc vẩy nước quét nhà.
Chủ tớ nhận thức, ông cũng không xưng nô tài, đổi thành thuộc hạ.
Quách Định An mặt to mắt dài, ngũ quan rất cứng rắn, đặc biệt là hai hàng mày kiếm, sắc bén mà mang anh khí, giọng nói cũng không bén nhọn giống hoạn quan tầm thường, mà thiên về trầm thấp.
Ông ấy cũng không phải ngay từ đầu đã làm nhãn tuyến, mà là cận vệ tâm phúc của Kỷ Tông Khánh năm đó, bởi vì trên chiến trường bị thương, làm cho chỗ nam tính bị tổn hại.
Bị thương chỗ này còn bất đắc dĩ hơn so với đứt tay đứt chân. Quân doanh là nơi nam tử ở chung, người thân cận không thèm để ý, nhưng luôn có người khe khẽ nói nhỏ, cũng may ông là người rộng rãi, tư tưởng cũng không bị lệch.
Lúc ấy, Kỷ Tông Khánh vừa vặn muốn bố trí nhãn tuyến trong hoàng cung, nhu cầu cấp bách một thống lĩnh có khả năng, dò hỏi Quách Định An, xem đối phương có nguyện ý hay không.
Cả ngày có chút nhàn ngôn toái ngữ, thực làm người ta không thoải mái, Quách Định An có một con đường khác, lập tức đáp ứng.
Phải biết rằng, vốn dĩ ông cũng thích công tác ẩn nấp.
Ở hoàng cung hơn mười năm, Quách Định An trung thành và tận tâm, năng lực xuất chúng, trù tính công tác mật thám rất khá.
Chính bởi vì có tâm phúc này, hơn nữa có thể làm mật thám đều trải qua Kỷ Tông Khánh cẩn thận sàng chọn, cho nên ông mới nói với con gái, trong vòng năm năm bảy năm, mấy nhãn tuyến thám tử này đều có thể bảo đảm trung tâm.
Quách Định An sợ tiểu chủ tử có băn khoăn, cho nên trước tiên nói rõ việc này, âm thầm đánh mất lo lắng rất nhỏ của Kỷ Uyển Thanh.
Kỳ thật, nàng chủ yếu bởi vì tin tưởng chính mình phụ thân, nếu phụ thân nói với nàng như vậy, khẳng định không giả.
Trước mắt Quách Định An tan mất ngụy trang, ánh mắt thanh minh, phi thường chính khí, mười năm kiếp sống hoạn quan không tổn hao mảy may tín niệm của ông.
“Quách thúc, về sau nhờ thúc vất vả nhiều hơn.”
“Cống hiến vì tiểu chủ tử là bổn phận của thuộc hạ.” Quách Định An lưu loát.
Trên thực tế, Kỷ Uyển Thanh gả vào Đông Cung, ông vẫn luôn muốn nghĩ cách liên lạc. Chỉ tiếc Thanh Ninh Cung gác cổng quá nghiêm, Lưu bà tử là cung nhân thô sử, căn bản không thể tiếp cận Thái tử phi.
Mà Kỷ Uyển Thanh ốc còn không mang nổi mình ốc, thời tiết lại lạnh, ngoại trừ đi Khôn Ninh Cung, nàng căn bản không đi đâu.
Khôn Ninh Cung là địa bàn của Kỷ Hoàng hậu, Quách Định An không dám động, mà thời gian quá ngắn, ông cũng không tìm được cơ hội khác.
Nhưng Quách Định An cũng không chủ động nói ra việc này kể công, trong mắt ông, đây là bổn phận.
Chủ tớ hai người lần đầu tiên gặp mặt thực vui sướng, hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình huống mật thám, trong lòng Kỷ Uyển Thanh cơ bản có kết cấu.
“Quách thúc, thân phận của ta mẫn cảm, sợ là không thể thường chạm mặt, sau này chúng ta liên lạc thông qua Lưu bà tử nhé?”
Quách Định An gật đầu: “Lưu bà tử trung tâm không nghi ngờ, tiểu chủ tử có thể yên tâm để bà ấy truyền lời.”
Hai người thương lượng thỏa đáng, mật thám ở các vị trí lưu ý các loại tin tức, sau đó thông qua Lưu bà tử và Hà ma ma, kịp thời truyền tới tai Kỷ Uyển Thanh.
“Mọi người trăm triệu phải cẩn thận, nếu lực bất tòng tâm, không cần cố gắng tìm hiểu.” Mật thám trung thành và tận tâm thực khó tìm, cũng thực trân quý, Kỷ Uyển Thanh không hy vọng bọn họ mạo hiểm mạng sống.
Đối với cấp dưới trung tâm, chủ tử quan tâm để ý thực làm người kích động. Tuy Kỷ Uyển Thanh chỉ là thiếu nữ, nhưng không giống khuê tú bình thường, đại khí, ánh mắt trống trải, Quách Định An lớn tiếng ứng.
Cuối cùng, ông lại quan tâm tiểu chủ tử hai câu, rốt cuộc Khôn Ninh Cung có thuộc hạ của ông, Kỷ Uyển Thanh bị làm khó dễ, ông đã sớm thu được tin tức.
Trên mặt Quách Định An ẩn ẩn khó chịu, Kỷ Uyển Thanh cười cười, chỉ nói không có việc gì.
Chủ tớ hai người trải qua ngắn ngủi gặp mặt, thực mau liền tan, rốt cuộc ngự hoa viên này không an toàn lắm, có thể tránh xảy ra sự cố, vẫn nên tận lực tránh.
Quách Định An khôi phục bộ dáng ngụy trang ngày thường cúi đầu rũ mắt, lắc mình vào vườn hoa mai, ông quen thuộc đường đi nước bước, thực mau từ bên kia vòng ra ngoài.
Kỷ Uyển Thanh nhìn theo ông rời đi, đứng lên, tiếp tục đi dạo một đoạn thời gian mới về Thanh Ninh Cung.
“Nương nương, lão nô cho rằng, nữ tử trên đời cần giữ lại cậy vào của chính mình, rốt cuộc thời gian mấy chục năm có thể biến hóa rất nhiều.”
Nếu đã thuận lợi tiếp nhận thế lực mật thám, kế tiếp, nhất định phải nghĩ kỹ bên Cao Húc nên xử lý như thế nào.
Trực tiếp nói cho hắn? Hay là không nói?
Hà ma ma lăn lộn trong nội trạch mấy chục năm, biết rõ nam nhân tính xấu, đời này ngoại trừ Kỷ Tông Khánh, bà chưa từng thấy nam tử thế gia nào chung thủy trước sau như một.
Bà cho rằng, tiểu thư nhà mình cần lưu lại chính mình cậy vào.
“Nương nương, tốt với mình một chốc một lát, chưa chắc có thể cả đời không thay đổi.” kỳ thật Hà ma ma muốn nói, rất khó không thay đổi.
“Ma ma, con biết.”
Kỷ Uyển Thanh trấn an nhũ mẫu, cuối cùng, nàng lại nói: “Chỉ là việc này sớm muộn gì điện hạ cũng sẽ phát hiện, nếu giấu diếm tất cả cũng không thỏa đáng.”
Ấn đường Hà ma ma nhíu chặt, Sao bà có thể không biết hiện giờ tình thế khó xử?
“Ma ma đừng lo lắng, hai ngày nay con sớm đã suy nghĩ thỏa đáng.” hai ngày qua Kỷ Uyển Thanh đều suy nghĩ chuyện này, cẩn thận cân nhắc, cuối cùng có quyết định.