Trong đình viện một trận xôn xao, ngay sau đó có tiếng ồn ào.
Hai tấm cửa lớn sơn son của chính điện bị mạnh mẽ đẩy ra “phanh” một tiếng vang lớn, cánh cửa đập vào tấm bình phong, đột nhiên bắn ngược trở về.
Ấn đường Ngụy Vương phi mới nhíu lại, liền nghe thấy tiếng bước chân trầm trọng mà hỗn độn thẳng đến nội điện.
Nàng giận dữ, mặc dù mắt thấy chỗ dựa của nàng sụp đổ, nhưng tốt xấu gì hiện tại nàng vẫn là Ngụy Vương chính phi được thánh chỉ tứ hôn, người nào to gan như thế, dám tự tiện xông vào nội điện?
Lý ma ma bên cạnh lại đánh cái rùng mình, đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
“Nương nương,……”
Chỉ là không đợi chủ tớ hai người nói chuyện, tiếng bước chân kia đã tới trước cửa nội điện, rèm cửa màu tuyết bị nhấc lên, người tới vọt vào phòng ngủ của Ngụy Vương phi.
Ngụy Vương phi tập trung nhìn vào, cả kinh, nàng nhận ra người cầm đầu là Cừu thị, nhũ mẫu của Ngụy Vương điện hạ.
Nhũ mẫu chăm sóc hoàng tử đến lớn đều là người có công, hơn nữa bọn họ và tiểu chủ tử có cảm tình, chờ chủ tử khai phủ phong vương sẽ được cùng ra ngoài vinh dưỡng.
Cừu thị chính là như thế.
Nhưng bà ấy tuổi không lớn, hiện giờ mới hơn bốn mươi, tự giác có lòng có lực, liền hiệp trợ Ngụy Vương xử lý nội vụ vương phủ.
Cừu ma ma rất có thể diện, ngay cả Ngụy Vương phi cũng phải lễ nhượng vài phần. Nhưng, lễ nhượng cũng không tương đương có thể vượt qua chủ tớ có khác.
Ngụy Vương phi tâm tình vốn đang áp lực, giờ phút này cũng không vô nghĩa, chỉ mặt lạnh trầm giọng hỏi: “Cừu ma ma đây là ý gì?”
Cừu ma ma vẻ mặt lãnh túc, cũng không hé răng, chỉ vẫy vẫy.
Phía sau bà lập tức bước ra khoảng mười thái giám thô tráng, đuổi cung nhân trong phòng ra ngoài.
Nội điện nhất thời đại loạn, lúc này, ai cũng nhìn ra không thích hợp. Lý ma ma không muốn rời đi, bà chết sống túm ghế bành bên cạnh, thái giám tàn nhẫn đánh vào tay bà, bà đau hô một tiếng, không thể không bị kéo ra ngoài.
Ngụy Vương phi “xoát” một tiếng đứng lên, cảnh giác nhìn về phía Cừu ma ma, lạnh lùng nói: “Đến tột cùng bà muốn như thế nào?”
“Điện hạ đâu? Bản phi muốn gặp điện hạ!” Nàng vừa gấp vừa loạn, phẩy tay áo muốn chạy ra ngoài điện.
“Vương phi nương nương không cần phải đi, điện hạ sẽ không gặp ngài.”
Cừu ma ma thân hình to mọng đứng chắn trước cửa. Thực dễ dàng ngăn Ngụy Vương phi lại, ngay sau đó bà phất tay ý bảo một lão cung nhân ngoài điện vào, trong tay cầm cái khay.
Trên khay để một đoạn lụa trắng gấp chỉnh chỉnh tề tề.
Con ngươi Ngụy Vương phi co rụt lại, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Cừu ma ma: “Lão nô phụng lệnh, đến đưa nương nương đoạn đường.”
Kỷ Uyển Thanh thu được tin tức Ngụy Vương phi đã qua đời sớm một đêm so với báo tang chính thức.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền tin Ngụy Vương phi bệnh cấp tính, vương phủ sai người triệu thái y.
Tuy Kỷ Uyển Thanh được Cao Húc khuyên, nhưng trong lòng như cũ nặng trĩu, một đêm trằn trọc ngủ không ngon.
Nhưng mặc dù ngủ không ngon, hôm sau nàng như cũ thức dậy sớm. Lấy cớ Thái tử “không khỏe” cần người chăm sóc, vài ngày rồi nàng không đi Khôn Ninh Cung thỉnh an, hiện giờ lại kéo dài không thích hợp.
Kỷ Uyển Thanh nhăn lại mày đẹp, hiện tại từ đầu đến chân nàng đều cảm thấy chán ghét đi thỉnh an Hoàng hậu.
“Nương nương, cứ xem như một công việc thôi, chúng ta sẽ không ở lâu, thực mau sẽ trở lại.” Hà ma ma vừa hầu hạ chủ tử thay quần áo rửa mặt chải đầu, vừa khuyên giải.
“Ma ma, con biết.” Đạo lý nàng đều hiểu, nhưng cũng không trở ngại nàng ghét bỏ một phen.
Kỷ Uyển Thanh thay cung váy bằng gấm Tứ Xuyên màu hồng thêu trăm điệp xuyên hoa, ngồi trước bàn trang điểm, Hà ma ma chọn cho nàng một bộ trang sức vàng ròng khảm hồng ngọc, chờ vấn tóc xong mang lên cho nàng.
Tuy nói người cấp cao không cần để tang cho người cấp thấp, nhưng làm chị em dâu, Ngụy Vương phi qua đời, thực tế nàng không nên trang điểm rực rỡ như vậy. Nhưng vấn đề là, Ngụy Vương phủ còn chưa báo tang, mà Kỷ Uyển Thanh đại hôn không bao lâu, xưa nay đều trang điểm hoa lệ, hôm nay đột nhiên sửa phong cách, đó chính là lạy ông tôi ở bụi này.
Sửa sang lại thỏa đáng, Kỷ Uyển Thanh bước lên kiệu đi tới Khôn Ninh Cung.
Đi theo phía sau cung nhân dẫn đường, dọc theo đường nhỏ quen thuộc, qua hành lang gấp khúc đỏ thẫm thêm một đoạn, liền tới Tây Noãn Các ngày thường Kỷ Hoàng hậu hay ở.
“Nương nương, tam tiểu thư con vợ cả nhà An Bình Bá rất có hiền danh, nhìn không tệ.” Giọng nói này hình như là Hồ ma ma.
Hoàng hậu lập tức nói tiếp: “Tam tiểu thư chính là vợ kế sinh, hơn nữa xưa nay thái độ An Bình Bá ái muội, chỉ sợ một đích nữ do vợ kế sinh cũng không thể làm ông ta hạ quyết tâm.”
Thực rõ ràng, Hoàng hậu và Hồ ma ma đang thương nghị người được chọn làm Ngụy Vương kế phi.
Cần gấp không chờ nổi như vậy sao?
Tuy nói thiên gia thân tình đạm bạc, càng miễn bàn tình cảm mẹ chồng nàng dâu, nhưng tốt xấu gì cách mấy ngày Ngụy Vương phi cũng tiến cung thỉnh an một lần, tất cung tất kính gọi đối phương là mẫu hậu đã hơn một năm, đến mức này sao?
Chẳng lẽ không thể qua mười ngày nửa tháng lại thương nghị?
Trong nháy mắt Kỷ Uyển Thanh căm ghét đến cực điểm, cũng may nàng mặt mũi công phu tu luyện đạt cảnh giới, bề ngoài không thấy mảy may manh mối.
Cung nhân vào thông bẩm: “Khởi bẩm nương nương, Thái tử phi nương nương tới.”
“Mời vào đi.”
Hoàng hậu xua xua tay, Hồ ma ma trước tiên cất kỹ quyển sách nhỏ trên bàn.
Vẻ mặt của bà tốt hơn rất nhiều, chỉ vì hôm qua đến giờ Hoàng đế cũng không có bất luận động tác gì.
Xương Bình Đế là một quân vương có dục vọng khống chế không nhỏ, ở các cung trong hậu cung, Thanh Ninh Cung, Ngụy Vương phủ, Trần Vương phủ đều có nhãn tuyến, không phải mọi người hoàn toàn không phát hiện, nhưng không ai động, chỉ để phòng bị là chủ yếu.
Con đường truyền lại tin tức của Hoàng đế rất trực tiếp, ông ta khẳng định trước tiên đã biết Ngụy Vương phi qua đời. Ông ta không lên tiếng liền tỏ vẻ ngầm đồng ý phương thức mẹ con Hoàng hậu xử trí.
Việc này làm cho Hoàng hậu tin tưởng tăng nhiều, bọn họ xác thật không liên quan vụ án bán trộm quan lương, mặc dù thiệt hại cánh chim, nhưng trước mắt cũng cơ bản có thể thoát thân.
Không bị Hoàng đế ghét bỏ thì tốt, mặc dù đại thương nguyên khí cũng có thể dưỡng trở về.
Này xem như trong cái rủi có cái may.
Một khi thần kinh căng thẳng của Hoàng hậu được thả lỏng, lại có thừa lực chú ý Kỷ Uyển Thanh. Bà tinh tế đánh giá đối phương, bưng lên chén trà nhấp một ngụm, dù bận vẫn ung dung nói: “Con suy xét mấy ngày, suy xét như thế nào?”
Kỷ Uyển Thanh thỉnh an xong, ngồi xuống ghế thái sư do cung nữ chuyển đến, cũng không chạm vào nước trà: “Hồi Hoàng hậu nương nương, Uyển Thanh đã nghĩ kỹ.”
Nàng hơi hơi rũ mắt: “Trước đó là Uyển Thanh ương bướng, đã nhiều ngày cân nhắc, cảm thấy nương nương nói mới là lẽ phải.”
Kỷ Uyển Thanh thẳng lưng, vẻ mặt lại bình tĩnh, giống như đã suy nghĩ cặn kẽ, rốt cuộc làm ra quyết định.
Hoàng hậu nghe vậy vừa lòng gật đầu. Thực tốt, cùng người thông minh giao tiếp quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều so với kẻ ngu dốt.
Mấy chiêu nham hiểm như ngày hè dùng băng, vào đông dùng than nhìn không lớn, thực tế nếu lặp đi lặp lại, cho dù thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Đây là trung cung chủ vị thường dùng để làm khó dễ sủng phi phân vị thấp, không thể thường dùng bởi vì đối tượng làm khó dễ còn phải thừa sủng, lỡ như làm Hoàng đế không thoải mái, mất nhiều hơn được.
Thay đổi Kỷ Uyển Thanh, Hoàng hậu liền không cố kỵ, Xương Bình Đế không có khả năng ra mặt vì nàng, Hoàng Thái tử cũng vắng vẻ nàng, nàng chỉ có thể đánh rớt hàm răng nuốt vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ở hoàng cung đại nội nước vừa sâu vừa đục, nếu không có thế lực, người thông minh cỡ nào cũng phải bó tay, càng miễn bàn bào muội của Kỷ Uyển Thanh còn bị bà nắm trong tay.
Hoàng hậu sớm có đoán trước, nhiều nhất qua vài lần liền có thể thuần phục đối phương.
Quả nhiên không ra ngoài dự liệu của bà.
“Con là đứa bé thông minh, bổn cung cũng không muốn làm khó dễ con.” Liên tiếp hai chuyện hài lòng, trên mặt Hoàng hậu rốt cuộc hiện lên một tia mỉm cười.
Bà tùy ý nói vài câu, lại lần nữa hỏi đề tài lần trước: “Khoảng thời gian trước, vẻ mặt biểu hiện của Thái tử có gì dị thường không?”
“Bắt đầu từ bảy tám ngày trước, có mấy ngày điện hạ về phòng nghỉ phá lệ trễ, con chờ đến cuối giờ hợi mới nhìn thấy người.” Kỷ Uyển Thanh hồi ức một phen, nói như thế.
Cuối giờ hợi đã tiếp cận ngày mới, đối với cổ nhân đã là rất khuya. Đặc biệt là, giờ mẹo Cao Húc phải thượng triều, cuối giờ hợi mới ngủ, gần như chỉ chợp mắt được hai canh giờ.
Rõ ràng trong đó có dị thường.
Vẻ mặt Hoàng hậu lập tức căng thẳng: “Con nghĩ lại, còn có chỗ nào không ổn?”
“Từ trước đến nay điện hạ không thích con, vẻ mặt luôn nhàn nhạt.” Kỷ Uyển Thanh nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, có chút không khẳng định nói: “Nhưng đoạn thời gian đó hình như nỗi lòng càng nhẹ nhàng một ít.”
Những lời này nàng đã thương lượng với Cao Húc. Hắn tỏ vẻ, cho dù hàm hồ lừa gạt vài câu, Hoàng hậu cũng đã âm thầm đổ việc này lên đầu hắn, không bằng tương kế tựu kế.
Trực tiếp chứng minh việc này là Đông Cung nhúng tay, kích khởi Hoàng hậu tức giận, dưới cơn thịnh nộ, bà sẽ chờ tình hình bình tĩnh, liền lập tức ra tay phản kích, không hề kéo dài.
Đúng hợp ý Cao Húc.
Một đảng Kỷ Hoàng hậu nguyên khí đại thương, tự nhiên sẽ ngủ đông, bởi vậy Đông Cung vẫn luôn bình yên vô sự liền phá lệ nổi bật, thực dễ dàng trêu chọc Xương Bình Đế ghé mắt.
Hắn rất hiểu biết hoàng phụ của hắn, trong lòng bất an, đối phương rất có thể ra tay chèn ép.
Lực độ một đảng Hoàng hậu phản kích tất nhiên nhỏ hơn nhiều so Xương Bình Đế tự mình ra tay chèn ép, chỉ cần Cao Húc trước tiên chuẩn bị sẵn sàng, thu liễm thế lực, cơ bản có thể không tổn thương gì.
Xong việc lại thuận thế ngủ đông, cho Hoàng đế một loại cảm giác bảo trì cân bằng, chuyện này liền tính viên mãn kết thúc.
Hơn nữa, Kỷ Uyển Thanh còn có thể tỏ vẻ chịu thua, thứ nhất không bị lăn lộn; thứ hai chứng thực suy nghĩ trong lòng Hoàng hậu, còn có thể tăng thêm nhiều một ít mức độ đáng tin để ngày sau truyền tin tức giả.
Đúng vậy, tin tức thật thật giả giả là dao hai lưỡi, Hoàng hậu tất nhiên muốn kéo tơ lột kén, bỏ phần giả giữ phần thật, nhưng đồng dạng Cao Húc có thể mê hoặc đối phương, dụ địch thâm nhập.
Đón xem cờ ai cao hơn một nước.
Lần đầu giao phong, hiển nhiên phu thê Thái tử thắng một ít.
Tuy Kỷ Uyển Thanh hơi hơi cúi đầu, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý phía trên, mắt thấy chính mình tiếng nói vừa dứt, đáy mắt Hoàng hậu lãnh lệ quang mang chợt lóe, đôi tay đặt trước người mãnh liệt thu lại, phần đuôi bén nhọn của bộ giáp vàng ròng khảm hồng ngọc đâm vào làn da trên cổ tay.
Nàng yên tâm, xem ra hiệu quả đúng chỗ.
Hoàng hậu rốt cuộc trải qua nhiều sóng gió, mặc dù bị kẻ địch hung hăng tính kế, đại thương nguyên khí, nhưng có mặt Kỷ Uyển Thanh, trong khoảnh khắc bà khôi phục bình tĩnh như cũ.
“Rất tốt, con làm rất đúng.”
Đối với Thái tử phi quy phục một bước, Hoàng hậu tỏ vẻ ngợi khen, ngay sau đó lại cố gắng: “Sau này chỉ cần con tiếp tục phối hợp bổn cung, ngày chuyện lớn thành công, bổn cung sẽ thực hiện việc đã đáp ứng con.”
Vẻ mặt Kỷ Uyển Thanh khó xử: “Chỉ là điện hạ cũng không thích con, chỉ sợ sau khi qua một tháng tân hôn,……” nàng sẽ phòng không gối chiếc.
Hoàng hậu cười cười: “Thái tử là người có quy củ, mùng một mười lăm khẳng định sẽ nghỉ trong phòng con.”
“Hơn nữa, không phải con chưởng quản nội vụ sao? Chỉ cần làm theo lời bổn cung nói, tin tức tất nhiên nhiều hơn không ít.”
Kỷ Uyển Thanh nghe vậy lại trong lòng vừa động: “Hoàng hậu nương nương, không biết có cần yêu cầu điều động nhân thủ hay không? Nếu con đã chưởng nội vụ, cũng có thể điều chỉnh một ít vị trí.”
Ngày đó, bà tử truyền tin tức cho Khôn Ninh Cung đã bị điều tra ra, nhưng lại không nhúc nhích, chỉ sai người nhìn chằm chằm, để tránh nhổ một cái, Hoàng hậu còn nghĩ cách gài vào một cái.
Kỷ Uyển Thanh giờ phút này nghĩ, không biết bà tử này có phải nhãn tuyến duy nhất hay không, nếu không chỉ có một, hiện tại có thể đào thêm vài cái.
Thám tử của Hoàng hậu xác thật chỉ có một, nhưng bà không biết đã bại lộ, cũng không mắc câu, nghe vậy ánh mắt lóe lóe, cười nói: “Không cần.”
Kỷ Uyển Thanh nhợt nhạt thử không thành, cũng không tiếp tục, chỉ chuyển đề tài: “Uyển Thanh mới vừa chưởng nội vụ, còn có sự vụ rườm rà cần xử lý, sợ là không thể ở lâu.”
“Được, vậy con trở về đi.”