“Quán cafe Tả Ngạn nhé.”
Nửa giờ sau, Âu Dương Vân đến Tả Ngạn, Đàm Tuyết Vân đã đợi đó.
“Bác Đàm à, muộn vậy rồi mà bác còn hẹn cháu ra đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
“Tiểu Vân, đầu tiên bác muốn xin lỗi cháu, chuyện tin tức trên mạng đó quả thực là do bác tung ra.”
Âu Dương Vân đột nhiên ngẩn người, không dám tin hỏi: “Bác nói cái gì?”
“Tin vứt bỏ vị hôn phu thiểu năng để gả vào gia đình giàu có là do bác công bố.”
Đúng một phút đồng hồ trôi qua, Âu Dương Vân không nói lên lời, cả người cô chìm sâu vào sự khiếp sợ, có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, chuyện này do Đàm Tuyết Vân gây ra.
“Tại sao? Tại sao phải làm như vậy.”
Sau khi lấy lại tinh thần, cô nghiến răng chất vấn.
“Để cảnh cáo Nam Cung Nhữ Dương rằng Đàm Tuyết Vân bác đã trở về.”
“Giữa bác và ba chồng cháu có mâu thuẫn gì sao?”
Ánh mắt sắc bén của Đàm Tuyết Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Ba mươi mấy năm trước, bác và Nam Cung Nhữ Dương là cặp tình nhân đã được đính ước, nhưng chính mẹ chồng cháu là kẻ đã cướp đi người đàn ông của bác, đôi gian phu dâm phụ này lại dám mang thai đứa con hoang kia sau lưng bác, cơn tức này bác đã nhịn mấy chục năm rồi, đã đến lúc bác phải tự đòi lại công bằng cho mình rồi!”
Âu Dương Vân lần nữa rơi vào sự khiếp sợ, lại là một chuyện ngoài dự đoán của cô, thật không ngờ Đàm Tuyết Vân lại có mối hận thù sâu sắc với ba mẹ chồng cô như vậy.
“Vậy nên, ngay từ đầu bác đã có mục đích tiếp cận cháu rồi sao?”
“Không phải, lúc đầu bác không hề biết cháu là con dâu của Nam Cung Nhữ Dương và Triệu Tịch Lận, hoàn toàn là do trong lòng bác rất quý cháu, mặc dù bây giờ bác đã biết rồi, nhưng bác vẫn quý cháu như xưa, sở dĩ bác hẹn cháu ra đây, chính là muốn thương lượng với cháu một chuyện.”
“Bác có chuyện gì mà phải thương lượng với cháu?”
Lúc này trong lòng Âu Dương Vân vô cùng cảnh giác với bà ta, không thể như trước kia coi bà ta như một người mẹ hiền được nữa rồi.
“Ba mẹ chồng đối xử với cháu không tệ chứ?”
Đàm Tuyết Vân hứng thú hỏi.
“Cái này thì liên quan gì tới bác?”
“Xem ra cũng không tệ nhỉ, bác muốn hỏi cháu, nếu như ba mẹ chồng cháu gặp nạn, cháu có xả thân cứu giúp họ không?”
Âu Dương Vân nhướng mày: “Câu nói này của bác là có ý gì?”
“Được rồi, bác nói thẳng với cháu vậy, trong tay bác đang giữ chứng cứ tội cố ý giết người của ba mẹ chồng cháu ba năm về trước, chỉ cần bác giao những chứng cứ này cho cảnh sát, ba mẹ chồng cháu nhất định sẽ chịu chế tài phát luật.”
Ngược lại Âu Dương Vân lạnh lùng lên tiếng: “Bác và Đường Huyên có quan hệ như thế nào?”
Cô dường như lại dự cảm được, mối quan hệ giữa hai người này chắc chắn không bình thường
“Quan hệ mẹ con, nhưng chỉ là con nuôi thôi, nó là con gái nuôi bác nhận nuôi lúc còn ở Pháp.”
Âu Dương Vân vô cùng tức giận, cô có cảm giác như bị người khác lừa dối rất nhiều: “Nói vậy, bác đã sớm biết quan hệ giữa Đường Huyên, chồng cháu và cháu rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Bà thực sự quá đáng sợ rồi, ngay từ đầu bà đã biết, vậy mà lại giả vờ như không biết gì cả, sau này tôi không muốn gặp lại bà nữa!”
Âu Dương Vân tức giận chuẩn bị rời đi, Đàm Tuyết Vân nhướn mày: “Chờ chút.”
“Bác chưa từng phủ nhận bác không quen biết Đường Huyên, là do cháu không hỏi bác đấy chứ.”
“Vậy nhìn tôi như con ngốc coi bà như người thân như vậy bà không thấy áy náy sao? Chắc là lần này Đường Huyên trở về cũng là do bà sắp xếp nhỉ?”
“Chuyện Đường Huyên chúng ta không cần tranh luận nữa, bây giờ bác hẹn cháu ra đây, là muốn bàn chuyện của ba mẹ chồng cháu.”
“Vấn đề của ba mẹ chồng tôi bà có thể nói với họ, tôi không muốn nói bất kỳ chuyện gì với bà nữa.”
“Chỉ có cháu mới cứu được bọn họ.”
Câu nói chắc như đinh đóng cột này của Đàm Tuyết Vân khiến Âu Dương Vân phải quay người lại: “Rốt cuộc bà muốn thế nào đây?”
“Rất đơn giản, cháu ly hôn với Nam Cung Phong đi, chứng cứ của ba mẹ chồng cháu bác sẽ tiêu hủy hoàn toàn.”
Âu Dương Vân thực sự đến ý nghĩ giết người cũng dần xuất hiện trong lòng cô rồi, cô tức giận kêu lên: “Bà đang uy hiếp tôi sao? Cuộc hôn nhân giữa tôi và Nam Cung Phong ảnh hưởng gì đến bà chứ?”
“Con bác thích cháu.”
“Nằm mơ đi! Tôi nói thẳng cho bà biết, bà thích làm gì thì bà làm, Âu Dương Vân tôi không phải là ngưỡi dễ bị người ta uy hiếp, ba mẹ chồng tôi càng không phải là những người tùy tiện đã bị người khác lật đổ đâu!”
“Cho dù bác không lật đổ được họ, nhưng những chứng cứ này cũng đủ tiêu diệt cả tập đoàn Nam Cung, nếu như cháu nhẫn tâm nhìn nhà chồng cháu phá sản, vậy thì tùy cháu thôi!”
“Đê tiện!”
Âu Dương Vân không thể nhịn thêm được nữa bưng cốc nước trắng trước mặt lên, giận dữ hắt vào mặt Đường Tuyết Vân, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Ra khỏi quán cafe Tả Ngạn, mặt cô không biểu cảm lái xe đến nơi Giang Hựu Nam ở, sau khi dừng xe điên cuồng nhấn chuông cửa, Giang Hựu Nam hình như mới vừa tắm, tóc vẫn còn ướt đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Âu Dương Vân đứng ngoài cửa, anh ta vừa mừng vừa sợ hỏi: “Tiểu Vân, sao em lại đến vào lúc này?”
Bốp --
Âu Dương Vân vung tay tắt thẳng vào mặt anh ta một cái, khiến Giang Hựu Nam hoàn toàn chẳng hiểu gì, tay ôm nửa bên mặt thẫn thờ hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Em vẫn luôn coi Giang Hựu Nam anh là bạn, em vì báo thù cho mẹ mà dù biết anh có điều kiện đó nhưng em vẫn không chọn anh, chính là vì em không muốn làm tổn thương người bạn của mình, em không muốn lợi dụng anh, nhưng anh thì sao? Anh lại để mẹ mình đến ép em, anh tưởng rằng mẹ anh chia rẽ em và Nam Cung Phong, em sẽ từ bỏ mà một lòng sống bên anh sao? Anh đừng có mơ! Anh đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó! Cho dù em chết, em cũng tuyệt đối không gả cho Giang Hựu Nam anh đâu.”
Nước mắt Âu Dương Vân cứ thế tuôn rơi, chỉ vì người làm lòng cô tổn thương, lại là Giang Hựu Nam - người cô luôn tưởng rằng nếu như hai người không thể thành đôi thì cũng có thể cả đời làm bạn.
Giang Hựu Nam đứng trơ mắt nhìn cô đau lòng rời đi, đột nhiên anh ta như nổi điên đuổi theo cô, ngăn cô ở bên cạnh xe, điên cuồng gào lên: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, trước nay anh chưa từng làm chuyên gì chia rẽ em và Nam Cung Phong!”
“Vậy anh có biết mẹ anh sớm đã tính toán với em rồi không? Anh có biết mối thù hận đã thích tụ bao ngày giữa mẹ anh và ba mẹ chồng em không? Cả mối quan hệ giữa mẹ anh và Đường Huyên lẽ nào anh cũng không biết sao?”
Âu Dương Vân liên tục chất vấn anh ta ba câu, sau đó đẩy anh ta ra, khởi động xe nghênh ngang phóng đi.
Giang Hựu Nam nhìn theo chiếc xe dần biến mất nơi phương xa, tim anh đau đớn như bị xé thành nghìn mảnh, anh ta đau khổ nhắm mắt lại, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mệt mỏi vì cuộc sống đầy rẫy những chuyện phức tạp này.
Anh ta lái xe đến quán bar trong trạng thái mơ hồ, một mình anh gọi sáu chai bia, ngồi ở góc khuất u tối, lẻ loi một mình uống rượu.
Lục điện thoại trong túi ra, gọi cho Lâm Ái, chỉ báo với cô tên quán bar, liền cúp điện thoại.
Sau khi Lâm Ái nhận được cuộc điện thoại, rất nhanh chạy đến quán bar chỗ anh, nhìn khuôn mặt mê hoặc lòng người dưới ánh đèn màu rực rỡ, cô lờ mờ cảm nhận được không khí bi thương.
“Hiệu trưởng Giang, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Khi cô tìm được Giang Hựu Nam, Giang Hựu Nam đã uống cạn 5 chai bia.
“Lâm Ái, em thích anh phải không?”
Lâm Ái bất ngờ bị anh hỏi như vậy, cả người như cứng đờ, lúng túng lảng sang chuyện khác: “Chúng ta khiêu vũ đi?”
“Trả lời anh, em có thích anh không?”
Đối mặt với sự chất vấn của anh ta, cô không biết phải làm sao: “Có phải anh bị Âu Dương Vân kích động không?”
“Anh nói chuyện với em là vấn đề giữa anh và em, em chỉ cần nói em có thích anh hay không thôi?!”
Giang Hựu Nam đã không khống chế được cảm xúc của mình nữa, Lâm Ái kinh ngạc nhìn anh mấy lần, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, em thích anh.”
“Tốt lắm, chúng ta kết hôn đi!”
Tâm trạng của anh ta đột nhiên ổn định lại, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Lâm Ái kinh ngạc trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Anh say rồi.”
“Anh không say, lúc này anh đang rất tỉnh, có lẽ trái tim không phải là thật, nhưng câu nói kết hôn này chắc chắn là thật.”
“Đừng đùa nữa, em đi đây.”
Lâm Ái thẫn thờ đứng dậy, Giang Hựu Nam lại kéo cô ấy lại: “Anh không phải muốn em đồng ý ngay, em có thể suy nghĩ trước rồi hãy trả lời anh.”
Cô ấy hất tay của anh ra, co chân chạy ra khỏi quán bar.
Nhưng mấy phút sau, cô ấy lại quay lại, đứng trước mặt Giang Hựu Nam, hỏi từng câu từng chữ: “Tại sao? Tại sao đột nhiên lại đưa ra lời đề nghị quá đáng như thế với em?”
“Vì Âu Dương Vân, bởi vì chỉ khi anh kết hôn rồi, cô ấy mới không tiếp tục bị tổn thương nữa.”
“Em không hiểu ý anh.”
Lâm Ái vô cùng đau lòng, lời nói này của Giang Hựu Nam khiến cô cảm thấy bản thân mình dường như chỉ là một công cụ lợi dụng mà thôi.
“Bây giờ mẹ anh đang nghĩ cách ép cô ấy và Nam Cung Phong ly hôn, chính là muốn cô ấy về bên anh, nếu như anh kết hôn rồi, vậy bà ấy sẽ từ bỏ thôi, sẽ không làm khó Tiểu Vân nữa.”
“Vậy anh không cảm thấy làm như vậy rất bất công với em sao? Anh vì người anh anh yêu mà lấy em làm vật hi sinh...”
Nước mắt Lâm Ái chầm chậm rơi xuống, hai tay nắm chặt lấy nhau.
“Vậy nên anh mới cho em thời gian để suy nghĩ, không phải ép em nhất định phải đồng ý, nếu như anh muốn kết hôn thì không lo không có đối tượng, nhưng bởi vì Lâm Ái em nói thích anh, anh mới hỏi em có đồng ý hay không.”
Sau đó Lâm Ái không biết mình làm thế nào ra khỏi được quán bar, cũng không biết cô về nhà kiểu gì, ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, cô đã suy nghĩ trọn một đêm.
Sau khi trời sáng, cô cuối cùng cũng quyết định để bản thân mình chịu ám ức, đó chính là đồng ý lời đề nghị của Giang Hựu Nam, dù hiểu rõ một cuộc hôn nhân như vậy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn muốn gả cho Giang Hựu Nam, bởi cô hiểu rõ, có một loại tình cảm có thể bồi dưỡng sau khi kết hôn, so với việc nhìn anh kết hôn với người con gái khác, chi bằng nhân cơ hội ngàn năm có một này giữ anh ấy bên cạnh mình, chí ít, từ nay về sau cô còn có thể có thêm nhiều cơ hộ ở bên anh ấy hơn.
Lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi anh ấy, nội dung chỉ có ba chữ ngắn ngủi: “Em bằng lòng.”
Nam Cung Phong cuối cùng cũng biết đoạn nghiệt duyên giữa Đàm Tuyết Vân cùng ba mẹ mình năm đó, sau khi anh suy nghĩ cẩn thận, quyết định hẹn gặp Đường Huyên.
Trong phòng ăn mang phong cách thanh nhã, Đường Huyên đúng giờ đến điểm hẹn, nhìn những món ăn cô yêu thích đã sớm bày ra trên bàn, vậy mà tâm trạng cô ta lại chẳng được tốt như vậy, hình ảnh cô ta rời khỏi phòng làm việc của Nam Cung trong tâm trạng không vui hôm đó đã lưu lại bóng đen trong lòng cô ta.
“Gọi em tới đây có chuyện gì sao?”
“Em giao chứng cứ ba mẹ anh làm hại ba mẹ em cho Đàm Tuyết Vân sao?”
Ánh mắt Đường Huyên chợt lóe lên: “Những thứ đó vốn là những chứng cứ bà ấy tốn thời gian và công sức tra ra được.”
“Không phải em từng nói sẽ không truy cứu chuyện này nữa rồi không?”
“Đó là nếu như Anh Phong vẫn còn thích em, như mà Anh Phong à, anh còn thích em không? Còn có thể ở bên em không?”
“Anh nghĩ anh hiểu rồi, em đã quyết định liên kết với Đàm Tuyết Vân đối phố với nhà Nam Cung anh rồi.”