Đêm khuya, Nam Cung Phong trằn trọc mãi không ngủ được. Cứ nhắm mắt là trong đầu anh lại hiện ra nụ cười giảo hoạt của Âu Dương Vân. Anh ảo não ngồi dậy, bật sáng đèn ở đầu giường, vô tình liếc thấy tấm hình chụp người con gái đặt trên kệ tủ. Anh lập tức nổi giận, đưa tay úp sập tấm hình xuống.
Bám dính không rời thì đã gặp qua, chứ chưa từng gặp ai âm hồn bất tán như này.
Sáng sớm, Âu Dương Kiều vẫn còn đang mơ ngủ thì bị tiếng gõ cửa liên tục làm cho tỉnh giấc. Cô ta vò vò cái đầu tóc như ổ gà rồi hùng hổ đi ra mở cửa. Âu Dương Vân đứng ngoài cửa chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay: “Chẳng phải tối qua tôi đã nhắc cô đúng bảy giờ ba mươi xuống lầu ăn sáng sao? Quên rồi à?”
Vừa nhìn thấy cô là tức tối, Âu Dương Kiều lạnh lùng trả lời: “Tôi không ăn.” Nói rồi liền định đóng cửa.
“Mới tới ngày đầu tiên mà cô đã muốn mọi người trong nhà biết cô có tật xấu thích ngủ nướng à?”
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng, Âu Dương Kiều chau mày: “Biết rồi, nhiều lời.”
Cô ta đóng cửa rầm một cái. Âu Dương Vân cũng chẳng để ý tới thái độ tồi tệ của cô ta mà đi thẳng xuống lầu. Từ xa cô nhìn thấy cô em chồng đang hớn hở nói gì đó với mẹ chồng, nhìn thấy cô tới gần lập tức ngậm miệng không nói nữa.
“Chị dâu, chị chịu khó vậy mà sao em gái chị lại lười thế chứ?! Để bao nhiêu người ở đây đợi một mình cô ta cũng hay thật.”
“Tình Tình, không được vô lễ.”
Nam Cung Nhữ Dương trừng mắt nhìn con gái, sau đó quay qua hỏi con dâu: “Thằng nhóc kia đâu? Sao cũng chưa xuống vậy?”
Thằng nhóc mà ba chồng nói tới chính là con trai Nam Cung Phong của ông. Âu Dương Vân trả lời một cách cung kính, lễ phép: “Dạ ba, Anh Phong nói ở công ty có cuộc họp vào buổi sáng sớm nên đã đi rồi ạ.”
Thực ra đây chỉ là cái cớ mà cô bịa ra cho Nam Cung Phong. Mới sáng sớm thức dậy, cô đã không thấy anh ở trong phòng, xe đậu bên ngoài cũng không thấy đâu, đi thì chắc chắn là đi rồi, chỉ có điều không rõ đi đâu.
Âu Dương Vân đoán đa phần là do tối qua cô đã có hành động khiến anh ghê sợ, nên mới sáng sớm anh đã ra ngoài sợ né còn không kịp.
Thứ tư nào Âu Dương Vân cũng có bốn tiết dạy, mà thứ tư tuần này chắc chắn là một ngày khó khăn nhất trong quãng đời dạy học của cô. Hai cánh tay cô bị ai kia hành cho vừa đau vừa nhức, hơi cử động nhẹ thôi cũng khiến cô đau tới mức nghiến chặt răng. Cũng may là cô quay lưng lại với học sinh nên bộ dạng cắn răng kiên trì của cô không dễ bị phát hiện. Chỉ là những chữ viết trên tấm bảng đen như không phải nét chữ do cô viết ra.
Cánh tay càng đau bao nhiêu thì trong lòng cô càng hận bấy nhiêu. Suốt ngày hôm đó, cô thầm mắng chửi Nam Cung Phong không biết bao nhiêu lần.
Buổi chiều tan làm về đến nhà, thế quái nào lại đụng ngay mặt anh ta. Cô đi vào nhà, còn anh thì đang định ra ngoài.
“Hai người tính đi đâu vậy?”
Âu Dương Vân ngạc nhiên hỏi hai người đứng trước mặt. Cô không ngờ Nam Cung Phong lại đi cùng với Âu Dương Kiều.
“Tôi đi gặp một người bạn, nhờ anh rể đưa tôi đi một đoạn.”
“Ồ, vậy đi đường cẩn thận nhé.”
Cô ngẩn ngơ gật đầu, trong lòng nghĩ thầm sao con nhỏ này đột nhiên lại nói chuyện dễ nghe như vậy.
“Vậy chúng tôi đi đây, bye bye.”
Vẻ mặt Âu Dương Kiều đầy đắc ý. Khi cô ta quay đầu lại, còn cố ý chớp chớp mắt với Âu Dương Vân, lộ rõ ý gây hấn.
“Đợi đã.”
Âu Dương Vân đột nhiên gọi họ lại, tươi cười bước tới, bất ngờ nhón chân hôn lên má Nam Cung Phong một cái: “Ông xã, về sớm nhé, em có niềm vui bất ngờ dành cho anh đấy…”
Một đường xám xịt vụt qua đỉnh đầu Âu Dương Kiều, nhuộm xám luôn cả khuôn mặt cô ta, mà đây chính là phản ứng mà Âu Dương Vân muốn thấy.
Muốn diễu võ dương oai trước mặt cô à? Còn non lắm.
Tới giờ ăn cơm tối, hai người vẫn chưa về nhà. Cô em chồng không nhịn được liền oán trách: “Chị dâu, sao anh trai em bất công quá vậy? Đối tốt với em gái chị còn hơn cả em gái ruột nữa. Lần trước em nhờ anh ấy chở đến một nơi, thế mà năn nỉ cả nửa ngày trời anh ấy cũng không đồng ý.”
“Anh ấy ra ngoài có việc thuận tiện đi ngang qua đó nên chở nó đi cùng ấy mà.”
Âu Dương Vân qua loa giải vây cho Nam Cung Phong. Bên ngoài có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không bình tĩnh chút nào, ít nhiều cô cũng cảm thấy có chút không được thoải mái.
Bữa tối vừa dùng được một nửa thì Nam Cung Phong quay về, chỉ có một mình anh trở về. Bà Nam Cung vừa liếc thấy con trai liền lạnh nhạt hỏi:“Ăn cơm chưa?”
“Dạ ăn rồi.”
Anh cũng đạm nhạt trả lời lại, ánh mắt quét qua bàn ăn một cái rồi quay người đi lên lầu.
Một lát sau, điện thoại trong túi quần Âu Dương Vân reo lên, là báo tin nhắn tới. Cô lấy ra đọc tin: “Ăn xong chưa? Ăn xong thì lên đây đi.”
Người gửi tin nhắn là Nam Cung Phong. Đây là lần đầu tiên cô nhận được tin nhắn của anh. Thật không ngờ một người chuyên soi mói khuyết điểm của người khác cũng có lúc nhẫn nại như thế. Thật khiến người khác phải rớt kính kinh ngạc.
“Ba mẹ, con ăn xong rồi, hai người từ từ dùng bữa ạ. Con đi lên trước đây ạ.”
Âu Dương Vân vẫn luôn biết lễ phép như vậy. Trong gia đình này, chỉ có cô chú trọng tới những lễ nghi đó, do vậy mới có được sự yêu quý từ ba mẹ chồng.
Lên tới lầu, cửa để mở sẵn.Cô tiến vào trong, hỏi người đàn ông đang đứng trước cửa sổ: “Có chuyện gì?”
Nam Cung Phong quay người lại, đưa tay ra đầy trêu tức: “Niềm vui bất ngờ đâu?”
A, Âu Dương Vân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại tức mình cười: “Tôi nói anh về sớm chút thì sẽ có chuyện vui bất ngờ cho anh, nhưng hình như bây giờ không còn sớm thì phải?”
“Vậy là muộn lắm rồi sao?”
Anh hỏi ngược lại, cố ý giơ chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay lên trước mặt cô: “Nhìn kỹ đi này, nhìn cả của cô nữa.” Vừa nói anh vừa túm tay cô giơ lên.
“Á…” Âu Dương Vân kêu lên vì đau. Cánh tay linh hoạt đáng thương của cô có lẽ sẽ phế thật mất.
“Giả bộ ít thôi.”
Nam Cung Phong hất tay cô sang bên chẳng chút dịu dàng. Âu Dương Vân lại kêu lên một tiếng, vô cùng giận dữ: “Thần kinh anh bị phân liệt rồi à? Hai ngày trước đối với tôi tốt là thế, hai ngày này lại tra tấn tôi đủ kiểu! Tôi nói cho anh biết, tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn…”
Thực ra cô muốn nói là cô muốn ly hôn, nhưng lý trí vững như bàn thạch đã ngăn cô lại, nên hai từ kia giống như hòn đá bị cô nuốt trở lại vào trong.
“Cô muốn làm gì?”
“Đi ngủ.”
Âu Dương Vân trả lời một cách cứng rắn, sau đó đi vào phòng riêng của mình, lấy quần áo ngủ đi ra. Cô không dám hưởng dụng bồn tắm massage của ai đó nữa nên liền ôm quần áo qua phòng của cô em chồng.
“Chị dâu, chị sao thế?”
“Mượn phòng tắm của em một chút.”
“Chẳng phải phòng của anh em cũng có sao?”
“Anh ấy đang tắm.”
“Thế chị đợi anh ấy tắm xong là được mà?”
“Anh ấy tắm chậm lắm, chị không đợi được.”
Cô em chồng ngây ra gật đầu, tay chỉ về phía bên phải: “Ồ, được ạ, vậy chị vào trong đi.”
Âu Dương Vân không tắm bồn mà bật thẳng vòi hoa sen. Cô đứng dưới vòi, trong lòng có chút phiền muộn. Đáng ra vừa rồi cô phải hỏi Nam Cung Phong tại sao lại đột nhiên gần gũi với con yêu nữ Âu Dương Kiều đến vậy.
Tắm xong bước ra, cô không nán lại mà về thẳng phòng của Nam Cung Phong. Cô muốn tìm anh để hỏi cho rõ nghi ngờ vừa rồi, nhưng lại phát hiện trong phòng không có ai cả: “Đi đâu mất rồi?”
Cô nhíu mày tự hỏi. Cô nghĩ có thể anh ở dưới lầu nên quay người đi xuống, kết quả tìm cả trong lẫn ngoài đều không thấy anh đâu. Chiếc xe của anh vẫn còn đậu đúng vị trí của nó ở ngoài sân. Nghĩ chắc là anh cũng không đi quá xa, Âu Dương Vân quyết định lên lầu ngồi đợi.
Vừa tới đầu cầu thang thì cô vô tình thoáng thấy đèn từ căn phòng cách vách vẫn còn sáng, chẳng lẽ Âu Dương Kiều quay về rồi?
Thực tế là Âu Dương Kiều đã quay về rồi, về không lâu sau khi cô vào phòng của cô em chồng.
Âu Dương Kiều là con người như thế nào? Cô ta là người không phải do vũ nữ sinh ra nhưng còn lẳng lơ hơn cả vũ nữ. Chỉ cần là người đàn ông mà cô ta nhắm, bất luận dùng thủ đoạn gì cô ta cũng phải chiếm về cho riêng mình.
Đương nhiên, một cái giỏ mây chỉ có vẻ bề ngoài mà không có trí tuệ thì số lần thất bại luôn nhiều hơn so với số lần thành công .
Giống như lúc này, việc đầu tiên khi cô ta quay lại nhà họ Âu Dương đó là tìm anh rể Nam Cung Phong, thế nào lại phát hiện chị gái không có trong phòng liền cảm thấy đây chính là cơ hội của mình. Âu Dương Kiều liền lập tức quay về phòng mình, cởi quần áo ra thay sang một bộ đồ ngủ gợi cảm, cố ý nhảy từ trên giường xuống, sau đó gọi điện cho Nam Cung Phong, kêu ca một cách đáng thương: “Anh rể, anh mau tới đây đi, em không cẩn thận bị ngã rồi. Hình như chân bị trật khớp rồi ấy, anh đến giúp em với, em không đứng lên được…”
Nam Cung Phong tắt điện thoại rồi đi tới căn phòng cách vách.Nhìn thấy Âu Dương Kiều đang ngồi trên đất, ôm đầu gối với vẻ mặt đau khổ, anh hỏi một cách hững hờ: “Không sao chứ?”
“Anh rể, sao lại không sao được. Anh nhìn em giống không bị gì à? Anh mau bế em lên, nền nhà lạnh quá đi...”
Nam Cung Phong đưa một tay ra thì cô ta lắc đầu: “Không được đâu, em không tự đứng dậy được. Em mà đứng lên được thì đã không phải gọi anh qua rồi.”
Cô ta ôm chặt mắt cá chân với bộ dạng bi thảm như thể nếu anh không cứu thì cô ta sẽ chết vậy.
“Đúng là ngã thật à?”
Đối mặt với câu hỏi nghi ngờ của anh rể, Âu Dương Kiều cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: “Anh không tin sao? Không tin thì anh sờ thử xem này, e là khớp xương bị gãy luôn rồi ấy chứ.”
Nam Cung Phong không muốn lãng phí thời gian với cô ta. Mặc dù rất ghét phụ nữ nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu. Anh mất kiên nhẫn ngồi xổm xuống, bế cô ta lên đi đến bên giường. Âu Dương Kiều như một con chim non nép sát vào ngực anh, trong nháy mắt cô ta cảm giác bản thân thật là hạnh phúc chết đi được.
Khi Âu Dương Vân đến phòng dành cho khách, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng mập mờ này. Cô trợn tròn mắt không dám tin, cũng không nói gì mà xoay người phẩy tay bỏ đi.
Nam Cung Phong cực kì lúng túng, sau khi đặt Âu Dương Kiều xuống giường anh liền cất bước đuổi theo ra ngoài. Âu Dương Kiều không ngờ anh lại mặc kệ cô ta như vậy, trong lúc tình thế cấp bách liền đứng dậy ngăn anh lại: “Anh rể, anh còn chưa bôi thuốc cho em nữa.”
Ánh mắt anh nhìn về phía chân cô ta, khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Âu Dương Kiều bỗng nhiên phản ứng lại, nhúc nhích mắt cá chân một cách quẫn bách: “Ấy, hình như khỏi rồi này. Anh rể đúng là thần tiên sống đấy, nhìn một cái là khỏi ngay…”
Nam Cung Phong câm nín cực kì. Anh tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Về tới phòng, Âu Dương Vân đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, sầm mặt đợi anh.
“Này, rốt cuộc thì khi nào cô mới tiễn em gái cô về? Cô ta ở đây khiến người khác rất bất tiện cô có biết không?”
Lại còn vừa ăn cướp vừa la làng. Âu Dương Vân cười một cách châm biếm: “Khiến ai bất tiện thế? Không phải là anh đấy chứ? Tôi thấy hai người hợp nhau lắm mà, anh rất thích thú đó chứ?”
“Câu này sao nghe có vẻ chua chua thế nhỉ?” Nam Cung Phong đi đến trước mặt cô, khom người tới gần hỏi: “Không phải đang ghen đấy chứ?”