Mục lục
Mua vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 38: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ TỚI

Âu Dương Vân bước xuống lầu đúng lúc đụng mặt ba cô. Âu Dương Trường Phong thấy con gái thì nở một nụ cười đầy nịnh nọt: “Tiểu Vân về rồi à?”

“Vâng.”

“Con sống ở nhà chồng có ổn không?”

“Tốt lắm ạ.”

“Công việc thì sao? Tất cả đều thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi.”

Đúng là hiếm có, đây là lần đầu tiên người ba này ân cần niềm nở với cô như thế, nhưng cũng chẳng liên quan gì tới tình thân mà chỉ là về lợi ích.

Quả nhiên, khi cô vừa đến giữa phòng khách, ba cô đã nói vào chuyện chính: “Nghe nói gần đây Nam Cung thị có một hạng mục sắp đấu thầu, công ty của chúng ta đang chuẩn bị dự thầu, không biết…”

“Con không bao giờ hỏi thăm đến chuyện làm ăn nên cũng không rõ lắm, ba có thể hỏi trực tiếp Nam Cung Phong ấy.”

Vẻ mặt của Âu Dương Trường Phong cứng ngắc, xấu hổ nói sang chuyện khác: “Kim Tuệ, cơm tối chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi, khó lắm cô chủ mới trở về được một lần, sao tôi dám không tiếp đãi chu đáo chứ?”

Nguyễn Kim Tuệ tức giận liếc chồng mình một cái.

“Chị ơi, em lấy đồ xong hết rồi, chúng ta đi thôi.”

Âu Dương Kiều xách vali vui sướng chạy xuống lầu. Hai vợ chồng kia kinh ngạc hỏi: “Con định đi đâu đấy?”

“Con tới nhà chị ở mấy ngày.”

Âu Dương Vân nhìn chằm chằm cái vali của Âu Dương Kiều, cạn lời tới cùng cực. Vali lớn như vậy thật là định ở vài ngày hay ở vài năm đây…

“À, qua đó ở vài ngày cũng tốt, không qua lại với nhau thì không thân thiết được.” Ồ, từng thân thiết khi nào nhỉ?

“Ăn tối xong rồi đi.”

Nguyễn Kim Tuệ kéo con gái vào phòng bếp, một hồi lâu sau, hai mẹ con mới bước ra, kêu người làm bưng món ăn lên. Âu Dương Kiều nghĩ tới việc sắp sửa được nhìn thấy người trong lòng thì tâm tình sốt sắng, khẩn trương tới mức không thể đợi thêm một phút nào, vội vàng lùa mấy miếng cơm rồi thúc giục Âu Dương Vân rời khỏi nhà.

Khi tới dinh thự Bạch Vân, trước khi vào cửa, Âu Dương Vân đã cảnh cáo Âu Dương Kiều: “Quản lý tốt cái miệng của cô đấy, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí.”

“Biết rồi, mau vào đi nào.”

Hai người cùng bước vào phòng khách. Bà Nam Cung thấy con dâu trở về tất nhiên là rất vui vẻ, liếc thấy cô gái trẻ kế bên con dâu liền đứng lên hỏi: “Đây là?”

“Dạ mẹ, đây là em gái con, Âu Dương Kiều.”

“Con chào bác gái, bác vẫn khỏe chứ ạ? Con đã muốn tới đây thăm hỏi bác từ lâu rồi. Trông bác còn phúc hậu hơn cả tưởng tượng của con nữa ạ…”

Âu Dương Kiều niềm nở tiến lên bắt chuyện. Bà Nam Cung mỉm cười, gật đầu: “Hoan nghênh, hoan nghênh con! Con cứ xem đây như nhà mình là được, hoan nghênh con thường xuyên đến chơi.”

Âu Dương Vân ngửa mặt lên trời thở dài, người nào đó mà nghe thấy lời này….

Ba người ngồi trong phòng khách nói chuyện một hồi, Âu Dương Kiều mới nhìn xung quanh, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Sao không thấy anh rể vậy ạ?”

“Đêm nay anh ấy có tiệc xã giao.”

Âu Dương Vân trả lời cực kỳ trôi chảy, thật ra trong lòng cô biết rõ Nam Cung Phong mới chính là mục tiêu cuối cùng của Âu Dương Kiều.

“À, vậy à!” Cô ta cố ý ngáp một cái. Bà Nam Cung thấy thế liền bảo: “Tiểu Vân, con dẫn em gái lên nghỉ ngơi đi, hình như con bé mệt rồi!”

“Vâng, mẹ.”

Lên lầu, Âu Dương Kiều tức giận thầm mắng trong lòng. Trái một tiếng mẹ, phải cũng một tiếng mẹ, làm như là mẹ ruột vậy. Đúng là đáng ghét, buồn nôn mà!

“Cô ngủ ở phòng này.”

Âu Dương Vân mở cửa phòng dành cho khách, đưa hành lý của Âu Dương Kiều vào trong phòng: “Bên kia là phòng tắm, cô có thể tắm bên đó. Bảy rưỡi sáng mai xuống lầu ăn sáng, đừng để mọi người đợi lâu.”

Dặn dò hết mọi thứ, Âu Dương Vân chuẩn bị ra ngoài, Âu Dương Kiều vội túm lấy cánh tay cô: “Chị gái, chị không dẫn em tham quan phòng tân hôn của hai người chút sao?”

Âu Dương Vân giật mình, không sợ không hoảng gật đầu đáp: “Được, có thể qua xem. Nhưng mà…”

“Nhưng mà làm sao?”

“Nhưng cô phải tắm rửa sạch sẽ trước đã. Anh rể cô là người thích sạch sẽ, thấy cô cả người đầy mồ hôi thế này, nếu gặp đúng lúc anh ấy về thì tôi sợ anh ấy sẽ khó chịu.”

Âu Dương Kiều nghe xong thì nhíu mày ngửi ngửi, buồn bực bĩu môi: “Vậy cũng được.”

Đợi cô ta cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm rồi, Âu Dương Vân mới qua phòng kế bên, khóa trái cửa phòng lại, nhanh chóng chuyển quần áo và đồ dùng hàng ngày của mình vào phòng ngủ chính. Sau đó cô còn kéo bức tranh xuống, khiến căn phòng trông không có bất kỳ điểm khả nghi nào về việc kim ốc tàng kiều. Sau khi xong xuôi mọi việc, Âu Dương Vân lấy di động ra gọi cho Nam Cung Phong, muốn đánh tiếng với anh trước để tránh anh đột nhiên về, lúc đó có trăm miệng cũng không thể biện bạch được.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Không phải chứ, sao lại gọi không được? Trong lòng Âu Dương Vân căng thẳng, vội vàng bấm số gọi lại lần nữa, kết quả vẫn không gọi được. Cô sốt ruột tới mức xoay vòng vòng, dựa vào hiểu biết của cô đối với Nam Cung Phong, nếu không giao ước trước thì anh ta sẽ không chịu diễn kịch như con rối đâu.

Âu Dương Kiều nằm trong bồn tắm, hai mắt nhắm lại, nghĩ tới lời dặn dò của mẹ khi sắp đi: “Con nhớ là phải quan sát kỹ càng xem con hồ ly tinh kia ở nhà chồng có được đối xử tốt như bề ngoài không. Mẹ cảm thấy có thể nó đang đóng kịch cho chúng ta xem, lời đồn Nam Cung Phong biến thái không phải chỉ mới một, hai ngày, sao con hồ ly tinh con kia vừa gả qua là có thể chữa trị được chứ….”

Mang theo sứ mệnh vĩ đại và lòng ái mộ, cô ta đã tới nơi này. Trong lòng thầm thề, một ngày nào đó cô ta nhất định sẽ trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này.

Đứng lên mặc quần áo chỉnh tề, cô ta soi gương trang điểm cho mình thật xinh đẹp. Sau đó còn xịt nước hoa nồng nặc đến mức có thể hun chết người, cuối cùng mới hài lòng ra khỏi phòng.

Đêm nay, Nam Cung Phong có uống chút rượu nhưng anh không say, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Anh lên lầu đúng lúc chạm mặt Âu Dương Kiều vừa ra khỏi phòng. Bỗng nhiên nhìn thấy anh, Âu Dương Kiều mừng rỡ nhào qua: “Anh rể, anh về rồi à?”

Thân thể Nam Cung Phong cứng đờ, nửa ngày mới kịp phản ứng, hoảng sợ hỏi: “Sao cô lại ở trong nhà tôi?”

“Bất ngờ lắm đúng không? Em theo chị gái tới, chị ấy cứ khăng khăng muốn dẫn em tới đây ở vài hôm…”

Nói dối mà không cần kịch bản, còn giả vờ e lệ, ngại ngùng.

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Âu Dương Vân đứng giữa hai người, ánh mắt có chút mất tự nhiên.Cô kéo Nam Cung Phong qua, nói với em gái: “Em đợi chút nhé, chị có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh rể em, nói xong rồi em lại vào.”

“A, em…”

Âu Dương Kiều còn chưa nói hết câu thì cửa đã đóng mạnh. Cô ta buồn bực dậm chân một cái, xoay người quay trở lại phòng.

Đôi mắt sắc bén của Nam Cung Phong nhìn người phụ nữ trước mặt, vừa vào phòng anh đã lập tức nhận thấy trong phòng xuất hiện thêm mấy thứ không nên xuất hiện ở đây rồi. Đúng là lá gan của cô càng lúc càng lớn, không có sự đồng ý của anh mà dám một mình quyết định!

Âu Dương Vân chột dạ cúi đầu, không biết nên mở miệng nói với Nam Cung Phong thế nào. Thật ra cô còn chưa nghĩ ra được lí do gì có khả năng nhất để anh hiểu cho cô.

“Đừng nói là cô lại muốn tôi diễn kịch giúp cô, đóng vai một người chồng tốt trước mặt em gái cô.”

“... Mong anh giúp đỡ.”

Ồ, cô cũng rất thẳng thắn. Nam Cung Phong trào phúng nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng mặt mình: “Người phụ nữ như cô không thể bớt một chút lòng hư vinh xuống sao?”

“Cái này không liên quan gì tới lòng hư vinh!”

“Vậy liên quan tới cái gì? Liên quan tới mặt mũi? Cô có biết cô muốn sĩ diện thì người mang vạ lại là tôi không?”

“Cũng không liên quan tới mặt mũi!”

“Vậy rốt cuộc liên quan tới cái gì?”

Tự trọng, liên quan tới tự trọng, không phải bất cứ lời nào cũng có thể nói ra với bất kì ai, vì vậy cô chỉ có thể nhắc tới những lời này trong lòng mình.

Trên thế giới này, cô không cần ai hiểu mình. Khát vọng lớn nhất trong đời cô chính là để những người mong cô không có cuộc sống tốt đẹp sẽ thấy được cô vẫn sống tốt.

Mà còn là rất tốt!

“Tại sao lại không nói gì? Không còn gì để nói hay là tôi đã nói trúng rồi?”

“Được rồi, anh muốn nghĩ sao cũng được, nhưng bây giờ anh có thể giúp tôi không?”

Nam Cung Phong nhìn ánh mắt bức thiết của Âu Dương Vân, lắc đầu một cách vô tình: “Không có hứng thú, tôi không phải là chúa cứu thế. Nếu người là do cô dẫn tới thì cô tự mình giải quyết đi!”

Anh nói xong lại bắt đầu cởi cà vạt, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ cô.

Âu Dương Vân bất đắc dĩ giải thích: “Không phải tôi dẫn tới mà cô ta bắt tôi phải dẫn tới.”

“Cô ta muốn thì cô lập tức dẫn tới à? Cô có tự tin là tôi sẽ giúp cô đến vậy sao?”

“Tôi còn có thể làm sao đây? Nếu như tôi ngăn cản thì khó tránh khỏi việc người nhà tôi hiểu lầm, lần lại mặt trước đó đã cho thấy là tôi sống rất tốt rồi!”

“Ồ, nói vậy là tôi không đúng rồi. Lần trước tôi không nên giúp cô diễn kịch nhỉ?”

“Ý của tôi không phải như vậy…” Âu Dương Vân ngừng lại một chút: “Nói thật thì cũng là do tôi quá mức tự tin. Tôi cho rằng đêm đó anh đã nói xem tôi là bạn nên tôi nghĩ chúng ta thật sự đã là bạn bè rồi, không phải trong lúc bạn bè gặp khó khăn thì nên giúp đỡ nhau sao? Nếu Nam Cung Phong anh cần tôi giúp, là người bạn khác phái duy nhất của anh, bất luận xảy ra chuyện gì tôi đều sẽ tận sức giúp đỡ anh.”

Nam Cung Phong không ngờ cô sẽ nói ra những lời khiến người khác dao động như vậy. Người phụ nữ này đúng là không phải khôn khéo, thông minh thường đâu.

Sau phút giây do dự ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng đồng ý: “Vậy được, tôi phá lệ lại giúp cô một lần vậy.”

Âu Dương Vân còn chưa kịp vui mừng thì anh lại tỏ rõ thái độ: “Nhưng tôi không thể cho cô nằm ngủ trên giường tôi cả đêm đâu.”

“Tôi hiểu, nhưng trước mặt cô ta cần tỏ ra thân mật một chút. Buổi tối tôi vẫn sẽ ngủ trong phòng của mình.”

“Tốt nhất là như thế, cô dám kéo thêm phiền phức cho tôi thì đừng trách tôi không nể mặt đấy!”

Âu Dương Vân lại đảm bảo một hồi rồi mới mở cửa ra ngoài, dẫn Âu Dương Kiều đã chờ đợi tới mức không thể kiên nhẫn nổi nữa vào trong.

“Anh rể, hôm này anh đi làm có mệt không?”

“Không mệt.”

“Anh có muốn uống nước không, em xuống lầu lấy cho anh nhé?”

“Không uống.”

“Cuối tuần này anh có thời gian rảnh không? Em muốn mời anh tới tham gia party do bạn học em tổ chức được không?”

“Không rảnh.”



Dù cho Âu Dương Kiều có nói gì, Nam Cung Phong cũng chỉ dùng hai chữ lạnh lùng đáp lại. Âu Dương Kiều lại như con gián đánh hoài không chết, hết lần này tới lần khác tự rước khó chịu mà vẫn không từ bỏ hi vọng tiếp tục hỏi đông hỏi tây. Khiến cho Âu Dương Vân ở bên cạnh cũng phải cảm thán, thế này không phải là muốn tham quan phòng tân hôn mà là muốn tham quan anh rể ấy nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK