Mục lục
Mua vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 34: NGHĨA VỤ CỦA NGƯỜI VỢ

Âu Dương Vân biết rõ lý do Nam Cung Phong gọi mình lên lầu chẳng qua là vì sợi dây chuyền mà cô đang đeo thôi, sự thật chứng minh suy đoán của cô là đúng.

“Ai cho cô đeo sợi dây chuyền này?” Anh lạnh lùng chất vấn cô.

“Không phải anh định tặng tôi sao?”

Hừ, anh cười lạnh: “Cái tật tự cho mình đúng quả là càng ngày càng nặng nhỉ. Dựa vào đâu mà cô cho rằng tôi muốn tặng cô sợi dây chuyền này?”

“Dựa vào trực giác.”

“Chẳng lẽ cô không biết trực giác của cô cũng tệ như con người cô vậy?”

“Nếu sợi dây chuyền này không phải anh muốn tặng tôi thì anh định tặng cho ai?”

Nam Cung Phong lạnh lùng trả lời: “Tôi tặng ai liên quan gì tới cô, dù sao cũng không phải tặng cho cô. Lấy từ đâu thì bây giờ lập tức bỏ lại chỗ đó cho tôi!”

Âu Dương Vân hậm hực tháo sợi dây chuyền xuống, ngoắc trên tay, chân bước tới cạnh thùng rác rồi hỏi anh: “Thật sự muốn tận tay tôi quẳng tâm ý của anh đi sao?”

“Bớt tự cho là đúng đi. Tâm ý của tôi chưa bao giờ dành cho một người không có vị trí trong lòng tôi!”

Nam Cung Phong giật lấy sợi dây chuyền trên tay cô, bước nhanh đến cửa sổ, vung tay ném nó ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, hai người cũng không nói thêm câu nào. Nam Cung Phong tức giận đạp cửa bỏ đi. Âu Dương Vân đứng trước cửa sổ, giương mắt nhìn xe của anh mất hút khỏi tầm nhìn. Sau đó xoay người chạy xuống lầu, đến bên bãi cỏ xanh mướt bên ngoài, cúi người tập trung tìm kiếm.

Diện tích bãi cỏ rất rộng, cô tìm rất lâu, may là cuối cùng cũng tìm được sợi dây chuyền. Chỉ là lần này, cô không dám đeo lên cổ nữa mà cất nó vào ngăn kéo khóa kĩ.

Lúc chạng vạng, Nam Cung Phong chưa về nhà. Cho tới giờ cơm tối, anh vẫn chưa trở về. Người kinh doanh không tránh được những buổi xã giao, Âu Dương Vân cũng không thấy lạ gì.

Hơn mười giờ tối, cô vừa mới lên giường thì bỗng nhiên nghe thấy phòng ngủ kế bên có tiếng va chạm. Cô nghi hoặc mở cửa ló đầu ra xem xét, là Nam Cung Phong thế nào lại ngã ra trên đất.

Cô vội vàng bước đến đỡ anh lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Nam Cung Phong, đôi mày thanh tú của Âu Dương Vân nhíu lại: “Sao anh uống nhiều rượu quá vậy?”

Nam Cung Phong ghét bỏ hất tay cô ra: “Đừng đụng vào tôi!”

Anh lảo đảo bước tới cạnh giường, xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa lại ngã nhào xuống. Âu Dương Vân tiến lên đỡ Nam Cung Phong theo bản năng, sau đó cô lại bị anh hất ra mà không chút cảm kích: “Cút ngay, cách xa tôi ra một chút!”

Âu Dương Vân hơi tức giận, tức tối nói: “Tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng chỉ cần tôi còn là vợ anh một ngày thì tôi phải tận nghĩa vụ của một người làm vợ.”

“Nghĩa vụ của người vợ?”

Nam Cung Phong nhếch miệng cười trào phúng: “Nghĩa vụ của người vợ là lừa gạt chồng mình để hẹn hò với người đàn ông khác?”

“Tôi đã giải thích việc đó với anh rồi mà. Nó hoàn toàn không giống như anh nghĩ!”

“A, phải rồi, cô đã giải thích rồi. Cái thằng Giang gì đó đã giúp đỡ cô, cô chỉ mời thằng đó ăn cơm để cảm ơn nó thôi…”

“Phải, thật sự là vậy đó!”

Âu Dương Vân cứ tưởng cuối cùng Nam Cung Phong cũng đã hiểu ra, nhưng không ngờ anh vốn không hiểu gì cả, chính xác hơn là anh không chịu hiểu chuyện này: “Nếu như cần giúp đỡ thì cô có thể tìm tôi mà. Tôi có tiền, có rất nhiều mối quan hệ, cô tìm tôi thì tôi sẽ giúp cô giải quyết, vì sao cô nhất định phải tìm thằng đàn ông khác?”

“Lúc đó, anh đang đi công tác…”

“Tôi không đi công tác thì cô sẽ tìm tôi sao? E là cô vẫn sẽ đi tìm thằng đàn ông khác thôi!”

Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong hỏi tới mức buồn bực, cô tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Tôi không tìm đến anh ta mà là do anh ta chủ động giúp tôi.”

“Cô nói như vậy là muốn chứng minh cô rất được yêu thích bởi cánh đàn ông đấy hả? Cũng đúng thôi, có thể khiến tôi chọn cô ngay lần đầu tiên gặp mặt cũng thấy được cô lợi hại cỡ nào, có thể dễ dàng đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay.”

“Cứ phải sỉ nhục tôi như thế thì anh mới thấy lòng thoải mái sao?”

“Đó là do cô nghĩ như vậy thôi, tôi chỉ phán xét dựa trên tính chất sự việc. Tuy tôi đã ly hôn sáu lần, nhưng cô chính là người kém nhất trong mấy cô vợ tôi từng cưới…”

“Phải, tôi kém cỏi, tôi vô cùng yếu kém. Anh cứ chán ghét tôi cho nhiều vào, tôi không sao đâu!”

“Kiểu phụ nữ hành vi phóng đãng như các người đương nhiên sẽ chẳng cảm thấy gì cả. Dù cho giẫm nát trái tim người khác thành mảnh vụn cũng không thấy sao cả. Đúng là chẳng thể biết được, hóa ra cũng là thứ hàng như nhau mà thôi!”

Bốp…

Âu Dương Vân không thể nhịn được nữa, giơ tay tát Nam Cung Phong một cái, mắt đỏ lên: “Anh sỉ nhục tôi thế nào cũng được, nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc anh sỉ nhục mẹ tôi. Mẹ tôi đúng là vũ nữ thật nhưng không phải là hàng hóa gì như anh nói!”

Nam Cung Phong kinh ngạc nhìn Âu Dương Vân: “Cô dám đánh tôi?”

“Một người đàn ông sống ba mươi năm trời chưa từng bị tát lấy một tai. Cái tát này chỉ để cho anh biết: con người đều bình đẳng như nhau. Anh đừng nghĩ rằng mình xuất thân cao quý thì linh hồn sạch sẽ hơn bao nhiêu. Ở trong mắt tôi, kẻ không biết tôn trọng người khác còn không bằng mấy “con vịt” trong hộp đêm!”

Âu Dương Vân nói xong thì nhanh chóng bước trở về phòng mình, nhưng cô lại bị Nam Cung Phong cản đường: “Cô nói rõ ràng cho tôi, hộp đêm gì, vịt gì hả?”

“Không phải anh không hiểu mà chỉ là đang giả bộ không hiểu. Nam Cung Phong, tôi cảm thấy rất khó hiểu, anh đã không yêu tôi vậy tại sao phải để ý tới việc tôi ở với ai làm gì? Chẳng lẽ anh từng bị phụ nữ phản bội?”

Sắc mặt Nam Cung Phong đột nhiên trắng bệch, anh nghiến răng nói: “Đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ không động tay với cô. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng cố thách thức sự khoan dung của tôi!”

“Chẳng lẽ đã bị tôi đoán trúng rồi sao?” Âu Dương Vân thừa nhận là mình cố ý nói như thế, cố ý chọc giận Nam Cung Phong: “Nếu thật là tôi đoán trúng, anh từng bị phụ nữ phản bội cũng là đáng đời thôi!”

“Rầm!” một quyền của Nam Cung Phong vung ra không phải đánh lên người Âu Dương Vân, mà là nện vào vách tường phía sau cô. Ngay lập tức, khớp tay rách cả da, rướm đầy máu. Âu Dương Vân bị hành động quá khích của Nam Cung Phong làm giật mình, vội đưa tay định cầm xem vết thương cho anh nhưng lại bị anh đẩy ra một cách thô bạo: “Nhân khi tôi còn chưa có ý định tổn thương cô, lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi ngay!”

Âu Dương Vân chưa từng nhìn thấy một Nam Cung Phong như thế này. Trong con ngươi đen thẫm lóe lên tia kích động muốn giết người, trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, anh hiện tại giống như một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cô hoảng sợ lùi về sau, liên tục lùi về phòng mình, sau đó lập tức đóng cửa, tim vẫn còn đập mạnh. Cô có một cảm giác phức tạp, luôn cảm thấy người đàn ông bề ngoài nhìn rất đáng sợ kia thật ra anh còn đáng thương hơn bất kỳ ai.

Dựa lưng vào cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, Âu Dương Vân tựa hồ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn như có như không. Cô không chắc chắn lắm lại ghé tai sát vào ván cửa, sau đó cô nhanh chóng khẳng định đó không phải là ảo giác của mình.

Âu Dương Vân kéo cửa chạy ra ngoài, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô sợ tới mức không thốt nên lời. Nam Cung Phong đang cuộn mình nép ở góc tường, hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt. Trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, hai bàn tay vô thức bấu chặt vào cánh tay, áo sơ mi trắng đã vương lấm tấm tơ máu.

“Nam Cung Phong, anh làm sao thế?”

Âu Dương Vân run rẩy ngồi xổm xuống trước mặt anh, dùng sức lay lay người anh. Khi tay cô vừa chạm vào, cô mới giật mình phát hiện, thì ra một người sống cũng có thể có một thân thể như là đã chết…

“Đừng tới gần tôi!”

Nam Cung Phong thống khổ đẩy cô qua một bên, ẩn nhẫn nói: “Đi vào, lập tức vào phòng cho tôi!”

“Tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu, tôi đi gọi người!”

Khi Âu Dương Vân đứng lên định đi ra ngoài lại Nam Cung Phong cản lại. Anh phẫn nộ quát: “Ai mượn cô lo chuyện bao đồng? Lập tức biến cho khuất mắt tôi!”

“Đừng hở ra là bảo tôi biến đi! Khi nào nên biến tôi tự nhiên sẽ biến. Khi không cần thì dù anh có giết tôi, tôi cũng sẽ không biến đi đâu cả!”

Âu Dương Vân cố chấp chạy nhanh ra ngoài, dùng sức gõ cửa phòng ngủ của ba mẹ chồng: “Ba, mẹ ơi, mau dậy đi ạ! Nhanh lên ạ…”

Mẹ chồng khoác áo bước ra, hỏi với giọng bối rối: “Sao thế?”

“Mẹ tới xem Phong một chút đi ạ, bây giờ hình như anh ấy đang rất khó chịu ạ!”

Âu Dương Vân vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng “choang”. Bà lo lắng, chạy đến phòng con trai cùng chồng mình. Trên mặt đất trải đầy mảnh sứ vỡ, con trai bà đã đập tan tành bình hoa cổ.

“Mau mang thuốc tới đây!”

Bà sốt ruột bảo con dâu. Âu Dương Vân vốn đã luống cuống tay chân: “Thuốc? Thuốc gì ạ?”

“Trong ngăn kéo chính giữa.”

Hai người cùng mạnh mẽ đưa con trai nằm xuống giường, nhận lấy thuốc từ tay con dâu rồi đổ ra hai viên nhét vào miệng Nam Cung Phong. Tinh thần của Nam Cung Phong dần ổn định lại, không còn tự hành hạ bản thân cũng như không còn kích động muốn đập phá đồ đạc nữa.

Âu Dương Vân bị dọa một trận kinh hãi, cô đờ dẫn nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ say trên giường sau khi được cho uống thuốc, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô rất muốn mở miệng hỏi mẹ chồng xem rốt cuộc là thế nào, nhưng lại phát hiện trên mặt mẹ chồng đầm đìa nước mắt, ba chồng cũng mang vẻ bi thương. Trong không khí như vậy, dù cô có hoang mang cỡ nào cũng không thể không quan tâm tới cảm nhận của họ được.

“Mẹ à, mẹ đừng buồn quá. Anh ấy chắc sẽ không sao đâu mà.”

Âu Dương Vân cẩn thận từng chút an ủi mẹ chồng, sợ mình nói sai một chữ sẽ khiến mẹ chồng càng thêm đau lòng.

Bà Nam Cung khóc một hồi lâu mới đứng lên, dùng giọng khàn khàn nói với con dâu: “Con đi theo mẹ.”

Âu Dương Vân đi theo mẹ tới phòng dành cho khách kế bên. Cửa đóng lại, mẹ chồng rưng rưng nước mắt nắm tay cô, cảm thấy có lỗi nói: “Xin lỗi con vì trước khi kết hôn đã giấu con một số chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

“Con chờ mẹ một chút.”

Mẹ chồng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Âu Dương Vân. Trực giác mách bảo cô rằng, chuyện mẹ chồng muốn nói có liên quan tới việc Nam Cung Phong căm ghét phụ nữ.

Một lát sau, bà quay lại, trong tay bà còn cầm một tấm ảnh: “Con xem cái này.”

Âu Dương Vân nhận lấy rồi tỉ mỉ quan sát cô gái xinh đẹp trong ảnh. Cô ấy là kiểu người khác hẳn với cô, trông rất đáng yêu, có nụ cười tỏa nắng.

“Cô ấy là…?”

“Cô ta tên Đường Huyên, là người mà con trai mẹ từng yêu. Phải nói nó rất yêu cô ta, ba năm trước, hai đứa nó cũng sắp kết hôn rồi. Nhưng vào ngày kết hôn, cô ta đã vứt bỏ chú rể đang đau khổ chờ đợi mình trên lễ đường mà bỏ trốn theo người đàn ông khác, từ đó bặt vô âm tín.”

“Vứt bỏ? Mẹ nói là người phụ nữ này đã vứt bỏ Phong?”

“Phải, mà lại còn ngay ngày kết hôn. Ngày hôm đó là một sự sỉ nhục với gia đình Nam Cung ta, cũng là khởi đầu cơn ác mộng của con trai mẹ!”

“Tại sao lại như thế ạ? Cô ấy không yêu Phong sao?”

“Điều này thì con trai mẹ còn muốn biết hơn cả con. Mà càng nghiêm trọng nữa là, người đưa Đường Huyên trốn đi chính là cháu ruột của mẹ, anh họ của Phong, tên là Triệu Diệc Thần. Trước khi chuyện đó xảy ra, nó đã rất thân thiết với Phong. Phong coi nó như anh trai ruột của mình. Nhưng vào ngày hôm đó, tất cả những điều tốt đẹp đều bị hủy hoại. Anh em thân thiết của mình lại dẫn theo người phụ nữ mình yêu nhất đi mất. Còn có điều gì tàn nhẫn hơn thế?! Hai người mà Phong tin tưởng nhất lại cùng lúc phản bội nó…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK