Mục lục
Mua vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 156: KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ EM

Âu Dương Vân lặng lẽ quay đầu ngắm nhìn Giang Hựu Nam. Mặc dù trong lòng cô rất áy náy, thế nhưng cô lại không thể nói nên lời.

“Đối với anh, chỉ cần nhìn thấy Âu Dương Vân hạnh phúc chính là lý do duy nhất để anh tiếp tục sống.”

Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng cô đành yên lặng rời đi. Tình cảm anh ta dành cho cô ra sao cô vẫn luôn rất rõ ràng. Tiếc rằng, cô không thể dành cho anh một trái tim giống vậy.

Trong phòng tổ chức tiệc cưới không có quá nhiều khách khứa, có lẽ tâm lý của anh ta cũng giống như Nam Cung Phong lúc trước, bọn họ đều không muốn cho quá nhiều người tới tham gia một lễ cưới không có tình yêu.

Khi cô tìm được Nam Cung Phong, anh đang uống rượu vang đỏ một mình.

“Anh nghĩ gì thế?”

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh, ánh mắt anh sáng rực, lắc đầu: “Không có gì.”

“Anh không hỏi em vừa đi đâu sao?”

“Chắc là đi tìm cô dâu nhỉ.”

Âu Dương Vân khẽ cười: “Anh sắp trở thành con giun trong bụng em rồi.”

Cô cũng rót cho mình một ly, giơ lên cụng nhẹ vào ly anh, sau đó mới nhấp một ngụm nhỏ. Hôn lễ đã chính thức bắt đầu, trông thấy Lâm Ái cố gắng tươi cười hạnh phúc nắm tay chú rể, cô bỗng cảm khái nói: “Hôm nay em nhìn thấy Lâm Ái thật giống như thấy được chính mình một năm trước. Rõ ràng trong lòng vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn phải cố gắng giả vờ hạnh phúc.”

Nghe vậy, anh liền liếc mắt nhìn cô: “Giang Hựu Nam cũng giống như vậy sao. Rõ ràng không hề hạnh phúc, nhưng vẫn muốn bày ra dáng vẻ hạnh phúc?”

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã tiếp tục nói: “Theo như em nói, anh ta cưới Lâm Ái là có nguyên nhân?”

Lúc này cô mới phản ứng được, kinh ngạc nháy mắt mấy cái: “Vừa rồi anh đã thấy bọn em nói chuyện với nhau rồi sao?”

“Ừ.”

Anh rũ mắt uống một ngụm vang đỏ, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “Anh thấy hai người nhìn nhau rất lâu…”

Cô khẽ bật cười, không thể tin được hỏi anh: “Anh đang ghen sao?”

“Em nói gì vậy? Tại sao anh lại phải ghen chứ?”

“Vì thế em mới muốn hỏi tại sao anh phải như vậy? Chỉ có những người không thể ở cạnh nhau mới ghen tị thôi, nhưng anh lại không phù hợp với điều kiện này, không phải sao?”

Nam Cung Phong ngẩn người, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười.

Đây là đêm tân hôn đầu tiên của Lâm Ái, cô lặng lẽ ngồi trên ghế sa lon trong nhà anh, cả người đều run rẩy. Đúng vậy, cô đang sợ, cô vô cùng sợ hãi, không biết nên đối diện với anh thế nào, cũng không biết phải làm sao để thích ứng với hoàn cảnh lạ lẫm mới mẻ này.

Bên cạnh chân cô có đặt vali hành lý, trong đó không có bao nhiêu đồ đạc, thật ra đa số vật dụng cô đều để lại phòng mình, bởi vì cô không biết cuộc hôn nhân không được xây dựng trên cơ sở tình yêu này rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu, cho nên, cô mới không mang tất cả đồ đạc của mình đến đây, hơn nữa tương lai cũng đỡ phải phiền phức chuyển đi toàn bộ.

“Bên kia là phòng ngủ, mau treo quần áo của em vào trong đó đi.”

Giang Hựu Nam cầm chai rượu vang trên tay, ngồi xuống vị trí đối diện cô. Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt tự rót cho mình một ly.

Sau khi uống xong ly rượu, thấy cô ấy vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, anh ta liền nhướn mày, hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Ái lo lắng lắc đầu: “Không có gì cả, chỉ là em vẫn chưa kịp thích ứng mà thôi.”

“Vậy thì mau sớm thích ứng đi. Từ giờ trở đi, em phải tập làm quen với cuộc sống của hai người.”

Nghe anh nói vậy, cô mới cố gắng lấy hết can đảm kéo vali hành lý vào phòng ngủ. Căn phòng rộng rãi sạch sẽ tràn đầy hơi thở của phái nam, cô ấy liếc mắt nhìn chiếc giường đặt ở giữa phòng mà anh đã từng ngủ qua, bỗng nhiên trong lòng giống như có một chú nai con đang không ngừng nhảy nhót. Thật ra cô cũng có chút mong đợi đối với đêm tân hôn này, mặc dù cô biết, chuyện đó không thể nào xảy ra.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cô liền rời khỏi phòng ngủ, đi tới trước mặt anh, quẫn bách hỏi: “Anh còn muốn uống bao lâu nữa vậy, không định đi nghỉ ngơi sao?”

Anh ta ngước mắt nhìn cô, dường như đã thấm chút men say, vẫy tay nói: “Qua đây uống với anh một ly.”

Lâm Ái có chút do dự, nhưng vẫn bước tới ngồi xuống đối diện với anh, nhận lấy ly rượu anh vừa rót. Cô cắn răng, một hơi uống cạn, vốn dĩ tửu lượng của cô không cao, chỉ mới uống vào một ly mà đầu óc đã bắt đầu choáng váng. Cô nhìn anh si mê, đột nhiên dựa vào mem rượu đưa tay ôm chặt cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.

Giang Hựu Nam khiếp sợ trừng mắt thật to, một giây sau đó, anh vội dùng sức đẩy cô ấy ra.

Lâm Ái bị đẩy ngã trên mặt đất, trong lòng có chút choáng váng. Cô cắn môi, yên lặng đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.

Nếu cô không nói gì, anh sẽ không thể nào biết được lòng tự trọng của cô đã thất bại như thế nào. Cho tới bây giờ, ngay cả ba chữ em thích anh cô cũng không dám nói ra khỏi miệng. Muốn cô chủ động hôn người đàn ông mình yêu thương, vậy rốt cuộc cô phải cần đến bao nhiêu can đảm, có lẽ chỉ mình cô mới rõ ràng nhất.

Cô giống như kẻ ngốc ngồi ở bên giường, không biết đã qua bao lâu, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, Giang Hựu Nam lập tức xông vào.

Ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh đẩy ngã xuống giường. Sau đó, nụ hôn của anh mạnh mẽ rơi xuống, không hề dịu dàng chút nào, thậm chí có thể nói là rất thô lỗ.

Anh hôn từ cổ đến cằm cô, rồi lại hôn lên gò má, lên trán cô, duy nhất môi cô là anh không chạm tới.

Sao cô lại không biết, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể hôn môi đối phương một cách say đắm. Mà cô và anh dường như còn cách loại quan hệ đó rất xa.

“Anh say rồi.”

Cô đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ngăn lại: “Anh không say, em đừng nói gì nữa, đây là đêm tân hôn của chúng ta.”

Nếu anh đã biết đây chính là đêm tân hôn vậy tại sao khi anh nói ra những lời này lại tràn đầy đau thương như vậy?

Giang Hựu Nam bắt đầu cởi bỏ quần áo của Lâm Ái. Cô ấy dùng sức giãy giụa, nhưng rồi dần dần cô cũng không còn chống lại anh nữa, chỉ biết chậm rãi nhắm chặt hai mắt, đón nhận hiện thực. Đúng vậy, đây là đêm tân hôn của bọn họ, cho dù cô có cảm thấy tủi thân hay không thì nhất định vẫn phải vượt qua.

Khi cô mở mắt, trông thấy người đàn ông mồ hôi đầy trán đang nằm trên người mình, thân thể bị lửa dục kích thích trở nên đỏ ửng mà bóng loáng, nhưng trong mắt anh lại không có chút ham muốn nào, chỉ có sự thẫn thờ lạnh lẽo như băng. Dường như anh đang thực hiện nghĩa vụ của mình mà thôi.

Cô lại nhắm chặt hai mắt, sau đó cũng không dám mở ra nữa.

Làm vậy, ít nhất cô có thể cảm nhận được sự vui thích của cơ thể mà không còn phải đau đớn trong tâm hồn.

Đêm tân hôn không có tiếc nuối. Bọn họ thực sự đã trở thành vợ chồng.

Mặc dù vẫn còn thiếu một thứ quan trọng nhất.

Sau khi rời khỏi đám cưới, Âu Dương Vân và Nam Cung Phong không trực tiếp về nhà mà đi tới núi Đế Vương. Cứ đến ngày mười lăm hàng tháng, trên núi sẽ tổ chức hội múa sư tử, hai người xem đến tận mười giờ đêm mới vui vẻ xuống núi.

Xe chạy được nửa đường bỗng đột nhiên dừng lại, Âu Dương Vân kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”

“Hình như động cơ bị hỏng, để anh xuống kiểm tra.”

Sau khi anh xuống xe, cô chỉ ngồi yên không dám nhúc nhích. Một lát sau, anh gõ nhẹ vào cửa kính: “Xuống đây đi, xem ra chúng ta phải quay lại rồi.”

Âu Dương Vân xuống xe, chán nản nói: “Không phải chứ, chúng ta mới từ trên núi cao đi xuống, giờ lại quay về chỗ đó không phải sẽ mệt chết sao.”

“Có anh ở đây, làm sao có thể để cho em mệt được.”

Anh cưng chiều mỉm cười, sau khi đóng chặt cửa xe liền ngồi xổm xuống, nói: “Lên đây đi.”

Cô sững sờ nhìn anh: “Anh cõng em?”

“Nếu không thì anh ngồi xuống làm gì chứ?”

Cô gãi đầu, nói: “Hay là thôi đi, chắc anh cũng mệt rồi.”

“Em mau lên đi. Anh là đàn ông, mệt một chút cũng không sao cả.”

Anh kéo cô nằm lên lưng mình, hét lớn: “Trư Bát Giới cõng vợ đây. Đi thôi.”

Cô dựa vào lưng anh cười khanh khách, đơn giản chỉ vì anh tự nhận mình là Trư Bát Giới.

Anh cõng cô đi một mạch về nhà. Đến nửa đường, cô đã đề nghị anh bắt xe nhưng anh lại không đồng ý. Khi bước tới cửa dinh thự Bạch Vân, cô vội vàng nói: “Mau thả em xuống. Về đến nhà rồi, nếu bị ba mẹ nhìn thấy thì ngại lắm.”

“Không sao cả, lúc này bọn họ đã ngủ từ lâu rồi.”

“Anh không mệt à, cõng đến nghiện rồi đúng không?”

Anh lắc đầu nói: “Không mệt, anh còn định cứ như vậy cõng em cả đời đấy.”

Trong lòng cô vô cùng ấm áp, hai tay dùng sức ôm chặt cổ anh. Anh đảo mắt hét to: “A, không thở được. Em muốn mưu sát chồng mình sao?”

“Ai mưu sát anh chứ? Chỉ là em thấy anh lung la lung lay, sợ anh làm em ngã xuống đất mà thôi.”

Cô dùng sức nhéo anh một phát, hai người hi hi ha ha bước vào phòng khách.

Xe của Nam Cung Nhữ Dương vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ. Đêm nay ông ta ra ngoài về muộn, lại vô tình trông thấy cảnh ân ái của con trai và con dâu.

Ngồi ở trong xe, sắc mặt ông ấy nặng nề khác thường, suy nghĩ cũng rơi vào trạng thái đóng băng.

Chiều hôm sau, Âu Dương Vân nhận được điện thoại của ba chồng, hẹn cô tới quán trà ở phố Danh Dương gặp mặt.

Nói thật, cô cảm thấy rất hoang mang. Cô thực sự không nghĩ ra vì sao ông ấy lại đột nhiên hẹn cô ra ngoài. Chẳng qua cô vẫn phải đến nơi đúng giờ.

Ngồi ở trong góc của quán trà, cô vâng dạ hỏi: “Ba kêu con ra đây có chuyện gì không ạ?”

Nam Cungg Nhữ Dương thở dài, nói: “Tiểu Vân, con không cần căng thẳng. Chuyện đã xảy ra trên người Đường Huyên ba năm trước đây tuyệt đối sẽ không xảy ra với con.”

Ông bóng gió nói, mình hẹn cô ra đây không phải vì muốn đuổi cô đi.

“Vậy là chuyện gì ạ?”

Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy lo lắng.

“Là vì chuyện sinh con cái.”

Tay cô bỗng run lên, ly trà vừa mới cầm lên lập tức rơi xuống đất, choang một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh.

“Trước hết con cứ bình tĩnh, hãy nghe ba nói. Ba biết con là một cô gái tốt, ba và mẹ cũng rất yêu thương con, con trai ba lại càng không cần phải nói. Nhưng mà chuyện kế thừa hương khói đối với gia đình chúng ta mà nói thực sự rất quan trọng.”

Lòng cô tựa như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ vững vẻ bình tĩnh: “Ý của ba là?”

“Con đừng vội hỏi ý của ba, trước hết con nói cho ba biết, con có suy nghĩ gì?”

“Con… con… con và Phong…”

Ngay lúc cô định nói mình và anh đã quyết định nhận nuôi một đứa trẻ thì ông ấy lại cắt ngang lời cô: “Nếu như con định nói hai đứa muốn nhận con nuôi vậy cũng không cần phải nói nữa. Ba sẽ không đồng ý.”

Lòng cô bỗng lạnh đi một nửa, cô run rẩy hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì ba không muốn cơ nghiệp trăm năm của cha mình rơi vào tay người ngoài. Ba cần một đứa bé mang trong mình dòng máu của nhà Nam Cung chúng ta, Tiểu Vân, con có nghe rõ không?”

Lời ông ấy nói tràn vào tai cô, từng chữ từng chữ như muốn đâm thẳng vào tim gan. Nước mắt lặng lẽ tràn khỏi khóe mi của cô: “Cho nên ý ba là, muốn con rời đi phải không?”

“Không phải. Ngay từ đầu ba đã nói, chuyện xảy ra trên người Đường Huyên tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra với con, chỉ là ba…”

Nam Cung Nhữ Dương có chút không đành lòng.

Cô hít sâu một hơi, nói: “Không sao đâu, ba cứ nói thẳng đi.”

“Chỉ là ba muốn để cho Phong ra ngoài sinh một đứa bé, sau này con có thể coi nó như con của mình mà chăm sóc. Chúng ta sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện con không phải là mẹ đẻ của nó, mà địa vị của con ở trong nhà cũng sẽ không hề thay đổi.”

Đêm đó, lúc đứng trước cửa phòng ngủ của ba mẹ chồng, cô đã nghe được những lời giống vậy. Cô cho rằng ngày này còn cách rất xa, nhưng thật không ngờ nó thực sự sẽ đến, hơn nữa còn đến nhanh như thế.

Thực tế tàn khốc ở trước mắt, không phải cô muốn trốn tránh là có thể tránh được. Trong lòng cô rất rõ ràng, mình nhất định phải nhìn thẳng vào hiện thực để đưa ra lựa chọn phù hợp cho cả hai bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK