Má Phúc mới mua trái cây tươi, Thời Ngọc Minh cắt trái cây rồi xếp vào trong mâm đựng trái cây, mang cho hai người đang vô cùng chăm chú chơi game.
Vừa mới đẩy cửa ra, đã nghe thấy Thời Dương kích động gào lên: "Ô ô ô qua ải rồi! Bố thật lợi hai!"
Tiên sinh cũng cười vô cùng thoải mái: "Thời Dương, con gọi bố là gì?"
"Bố nha, sao vậy, không đúng sao?"
"Đúng" Tiên sinh chắc chắn gật đầu: "Nhưng...!Mẹ không nói cho con biết, thật ra con còn có một người...!bố khác không?"
Thời Dương gật đầu: "Mẹ nói, người nhìn thấy trong nhà ông Thái kia cũng là bố"
"Vậy Thời Dưng thích bố nào hơn?"
Thời Dương cười hì hì: "Thích bố!"
"Vì sao lại thích chú! Bởi vì chú chơi game rất giỏi sao?"
Thời Dương rất nghiêm túc lắc đầu: "Bởi vì bố có thể làm mẹ vui.
Bố, bố là siêu anh hùng cần cứu nhân loại, thế nhưng thật ra mẹ cũng rất cần bố.
Trước kia con phát bệnh, đều ở nước Mĩ chữa trệnh, không thể ở bên cạnh mẹ được.
Con nghe chú Hoắc nói, bên cạnh bố kia có một người dì khác, cho nên không thích mẹ.
Người không thích mẹ, Dương cũng không thích người đó!"
"...!Nếu như, bố kia biết mình làm sai, muốn sửa sai, muốn đối tốt với mẹ, cũng đối tốt với con và em gái con, con sẽ đón nhận người đó sao?"
Vấn đề này có hơi khó với Thời Dương.
Cậu bé lấy tay chống hàm nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn không ra được đáp án: "Chú Hoắc nói, biết sai thì có thể sửa được, đó chính là con ngoan.
Thế nhưng bố, con luôn cảm thấy bố đối xử không công bằng với mẹ chút nào.
Bố kia biết mình làm sao rồi, thế nhưng ông ấy lại làm mẹ đau lòng.
lúc mẹ rất đau lòng thì ông ấy lại ở bên cạnh di khác, con...!con vẫn cảm thấy bố tốt hơn, bố chưa bao giờ làm mẹ đau lòng, còn đối xử với mẹ vô cùng tốt, cho nên con thích bố"
Tiên sinh nặng nề thở dài một hơi, nhẹ nhàng véo gương mặt của Thời Dương: "Bố sẽ đối xử với mẹ thật tốt."
"Ừ! Bố, con tin bố!" Thời Dương liên tục gật đầu: "Nhưng mà bố, vì sao bố lại hỏi như vậy? Có phải bố lo bố kia sau khi tự sửa sai, sẽ cướp mẹ đi sao?"
Lúc Thời Ngọc Minh nghe được câu này, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Đây là chuyện mà nhóc con năm tuổi có thể nghĩ đến sao?
Xem ra bầu không khí của nước Mĩ quá cởi mở, người bạn nhỏ ở trong nước vẫn còn đang ở
nhà nghịch rượu, Thời Dương đã nghĩ đến vấn đề giữa người lớn với nhau rồi.
Cô vội vàng ho nhẹ hai tiếng: "Khụ khụ!".
Thời Dương thấy được bóng người của cô, vui vẻ nhảy lên nhào vào lòng cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"
Thời Ngọc Minh đã quen con trai dính người rồi, có người mẹ nào mà không thích nhóc con bày tỏ tình yêu thương nồng nhiệt mới mẹ mình chứ.
Cô cũng giống như vậy.
"Mẹ cũng nhớ con" Thời Ngọc Minh đặt đĩa trái cây trong tay trên bàn: "Đến ăn trái cây đi, như vậy mới tốt cho cơ thể được."
Thời Dương rất hiểu quy tắc, nhỏ giọng nói: "Bố và mẹ ăn trước, Thời Dương ăn sau"
Tiên sinh hình như có chút ngoài ý muốn: "Ai dạy con như vậy?"
"Chú Hoắc đó!" Thời Dương nói: "Chú Hoắc nói, lúc ăn đồ ăn, phải để bề trên ăn trước, bề dưới mới được ăn."
Tiên sinh có chút đau lòng nhìn cậu bé: "Đây là lễ phúc, lúc ăn ở bên ngoài thì có thể như vậy, thế nhưng ở nhà chỉ có chú và mẹ ở đây, con không cần phải cẩn thận như vậy."
Dù sao vẫn là trẻ con, Thời Dương hơi kích động: "Vậy bây giờ con có thể ăn sao?"
"Đương nhiên"
Thời Dương vô dùng vui vẻ, dùng tăm chọc vào một miếng táo, giơ lên cao: "Mẹ ăn đi!"
Nhìn Thời Ngọc Minh ăn, sau đó lại chọc một miếng khác, cũng giơ lên trước mặt tiên sinh: "Bố cũng ăn đi!"
Cuối cùng còn chạy đi kéo tay nhỏ của Minh Nguyệt dịu dàng giảng đạo lý: "Em gái, má Phúc nói bây giờ em còn quá nhỏ, không thể ăn táo nha.
Chờ em lớn rồi, anh trai đút cho em ăn."
Cuối cùng, mới chọc một miếng nhét vào trong miệng mình, ăn vô cùng vui vẻ.
"Ngọc Minh"
"Đến"
Tiên sinh đặt Minh Nguyệt vào trong giường trẻ em, Thời Dương bưng mâm đựng trái cây vừa ăn vừa trông em gái.
Tiên sinh nhẹ nhàng ôm eo của cô, nửa ôm nửa mang cô về phòng ngủ, xoay người đóng cửa lại.
Thời Ngọc Minh nhìn thấy chuỗi động tác của anh ta, cả người trở nên căng thẳng: "Tiên sinh..."
"Yên tâm, mặc dù anh rất muốn, nhưng vẫn không đến nỗi có một chút thời gian cũng không thể chờ được." Tiên sinh đi đến, nắm chặt tay của cô, nắm tay cô rồi cùng nhau ngồi xuống giường: "Vừa rồi anh và Thời Dương nói chuyện, em cũng nghe thấy."
Nên vừa nãy anh ta mới hỏi chuyện Thời Dương chọn bố nào.
Thời Ngọc Minh gật đầu: "Ừ, nghe thấy."
"Ngọc Minh, vấn đề này, anh cũng muốn nghe đáp án của em"
Thời Ngọc Minh nở nụ cười rực rỡ: "Tiên sinh, nếu như em cũng chọn anh, vậy thì sẽ không dây dưa không rõ ràng với người đàn ông khác.
Sắp đến thời hạn ly dị rồi, em và Phong Đình Quân chỉ còn việc làm giấy tờ ly dị là chưa thôi."
"...!Cho dù anh ta biết mình sai rồi, tỉnh ngộ, muốn dùng quãng đời còn lại của mình để đền bù những tổn thương mà anh ta đã tạo cho em, em vẫn không tha thứ cho anh ta sao?"
Lúc nói lời này, vẻ mặt của anh ta có chút lo sợ và hy vọng.
"Đáp án như nào?"
Những lời này là Lục Hào hỏi.
Đêm khuya tĩnh lặng, dỗ con trai và con gái ngủ xong, nhìn hô hấp của cô từ từ bình tĩnh, Phong Đình Quận mới dám lén lút ra ngoài gặp mặt Lục Hào.
Lục Hào cầm một lý Vodka màu hổ phách trong tay, lắc qua lắc lại, ánh đèn hồng hồng xanh xanh lấp lóe, ly thủy tinh trong chuốt chiết xạ ra đủ loại màu sắc.
Trong tay Phong Đình Quân cũng chỉ có một ly nước nóng.
Lục Hào cười anh: "Đến quán bar mà không uống rượu, mà lại gọi một ly nước nóng uống sao?"
Phong Đình Quận cười khổ: "Dạ dày không tốt, sáng mại Ngọc Minh còn muốn làm đồ ăn.
cay, tớ phải dưỡng dạ dày từ sớm, hi vọng đến lúc đó phản ứng không quá lớn."
Lục Hào đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh: "Cậu không muốn để cô ấy biết mình là Phong Đình Quận sao? Hôm nay lúc cậu hỏi cô ấy, đáp án của cô ấy là gì?"
Phong Đình Quân không lên tiếng, ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch ly nước nóng, sau đó chậm một điếu thuốc lá ngậm giữa môi và răng rồi từ từ hút.
"Nói chuyện đi!"
"Không cần tớ nói, cậu cũng biết đáp án là gì rồi, không phải sao?"
Tay đang đong đưa ly rượu của Lục Hào hơi dừng một chút: "...!Thật ra...!Cũng có thể hiểu được.
Đình Quân, trước kia cô ấy thật sự chịu quá nhiều đau khổ, tớ từng nghe Như Ý nói một chút.
Tớ nghĩ, nếu như đổi lại là tớ thì..."
"Cậu cũng không tha thứ?"
Phong Đình Quận cười khổ: "Không sai, đổi là tớ, tớ cũng như vậy.
Cho nên hôm nay Ngọc Minh nói với tớ, thật ra cô ấy đã không còn hận Phong Đình Quân nữa, thế nhưng không hận.
cũng không có nghĩa là không để ý, ba chữ Phong Đình Quận này đã hoàn toàn biến mất trong lòng cô ấy rồi."
Lục Hào an ủi vỗ vỗ vai anh: "Vậy cậu nghĩ sao, tiếp tục dùng thân phận của anh trai cậu sống với cô ấy cả đời sao?"
"Trước mắt cũng chỉ có như vậy, tớ không dám mạo hiểm" Vành mắt Phong Đình Quân đỏ hoe: "Tớ sợ khi cô ấy biết rõ chân tướng, ngay cả một chút dịu dàng tớ vất vả lắm mới có được, cũng sẽ hóa thành hư không"
"Vậy bên ông cụ Hình cậu bàn giao thế nào? Dù sao thì ông cụ có ân với cậu, lúc cậu bắt đầu dựng lên tập đoàn Phong Khởi, nhưng ông cụ đã đưa cho cậu vốn ba tỷ, ông cụ mới là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Phong Khởi.
Một khi cậu đi ngược lại với ông cụ, bất cứ lúc nào ông cụ cũng có thể hoàn toàn hủy diệt tập đoàn Phong Khởi."
Phong Đình Quân lắc đầu: "Tớ cũng không biết."
"Còn có, Cố Quân Nhi và nhóc con trong bụng cô ta, cậu định xử lý như thế nào?" Nói đến cái này, Lục Hào bỗng nhiên nhíu mày: "Đúng rồi Đình Quân, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, trợ lý Minh Kiệt của cậu không phải đã điều tra rõ tình hình của Cố Quân Nhi sao, Như Ý cũng chính tại nghe thấy bác sĩ đã nói, trước kia cô ta sinh non nhiều như vậy, khẳng định không thể mang thai lại, vậy bây giờ tình huống của cô ta là như thế nào?"
"Tớ...!Không biết" Phong Đình Quận mệt mỏi xoa huyệt thái dương: "Lục Hào, nói thật cho cậu biết, buổi tối hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tớ hoàn toàn không nhớ được."
"Thuốc gì mà có hiệu lực mạnh như vậy?"
Phong Đình Quân nhíu mày: "Cô ta có loại mẹ như vậy, có loại thuốc này cũng không kỳ lạ"
Lục Hào chậc chậc hai tiếng, không ngừng lắc đầu: "Cậu đúng là thảm, sao lại đụng phải hai mẹ con trăm phương ngàn kế như vậy cơ chứ, giống như là đỉa bám lấy cậu và Thời Ngọc Minh hút máu vậy."
Phong Đình Quân lắc đầu: "Tớ không thảm, tớ chỉ ngu thôi"
- --------------------.
Danh Sách Chương: