Lời của con gái làm cho hai người ngạc nhiên.
Phong Đình Quân nghiêng đầu ngắm Thời Ngọc Minh, chỉ thấy cô cau mày, ấn đường có hơi nhíu lại, mở miệng giống như muốn giải thích điều gì, nhưng qua rất lâu vẫn không nói ra được một chữ nào.
“Ngọc Minh, em…”
“Sao thế?”
Phong Đình Quân hơi xúc động, liếm môi: “Em nói với con gái, bố của nó… là anh?”
Thời Ngọc Minh Không biết nên giải thích thể nào: “Không phải giống như anh nghĩ đâu…”
Đôi mắt của anh đột nhiên sáng lên, giống như tỏe ra lửa.
Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.
č0m Là bởi vì muốn quan tâm đến cảm nhận của Tiên Thủy sao? Sợ cô bé cảm thấy bản thân không phải cùng một bố giống với anh trai và chị gái, cho nên trong lòng sẽ có cảm giác lạc lõng.
Hay là sợ Thời Dương và Minh Nguyệt không thân thiết với đứa em gái này, cho nên cố ý nói tên của mình? Anh cúi đầu xuống, khẽ than thở một tiếng: “Cho dù là như thế nào, anh đều sẵn lòng.”
Thời Ngọc Minh có cả ngàn lời đều nghẹn lại trong cổ họng, chuyện càng nói càng dài, mà cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, nếu như Phong Đình Quân biết anh ấy còn có một người anh trai đang ở nhân gian, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách tìm cho bằng được anh ta.
Nếu tiên sinh đã lựa chọn rời xa cô, tiếp tục trở về với cuộc sống lén lút trong tối tăm giống như trước đây, hơn nữa nhiều năm như vậy bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhận bố mẹ và em trai ruột, nhưng anh không hề.
Anh đã từng nói, anh rất cô đơn.
Nhưng anh ấy cũng từng nói, anh không cần cái gì cả, chỉ cần… cô.
Nhưng hiện tại… Thời Minh Ngọc cười khổ một cái, tiên sinh đến cô cũng không cần nữa.
Nếu đã như vậy, cô cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh, cũng sẽ giúp anh bảo vệ bí mật này.
Cô nghĩ một lát, nhẹ nhàng mở lời: “Em đều là vì con gái mới nói như vậy…”
“Anh biết, Ngọc Minh, anh biết”
Phong Đình Quân vô cùng vui mừng, vết thương trên cổ đã không thể quan tâm được nữa, chậm rãi giơ tay ra với Tiên Thủy xòe ra trước mặt cô bé: “Tiên Thủy, chú là bố của con.”
Tiên Thủy cũng ngây ra, đối diện với ý tốt của Phong Đình Quân, có chút do dự, quay đầu kéo kéo vạt áo của Thời Minh Ngọc: “Mẹ ơi, chú ấy thật sự tên là Phong Đình Quân sao?”
”
..
Um.”
Phong Đình Quân cười cười: “Nếu như không tin, con có thể đi hỏi anh trai và chị gái, còn có thể có rất nhiều cách để kiểm chứng, ví dụ như có thể lên trên mạng tìm tên của bố, có lẽ sẽ có ảnh của bố”
Tiên Thủy vẫn cứ nửa tin nửa ngờ: “Nhưng mà..”
“Con còn đang lo lắng gì sao?”
Phong Đình Quân móc điện thoại di động từ trong túi ra, tìm kiếm tên của mình, tin tức đầu tiên chính là anh đã từng lên tạp chí tài chính, trên trang bìa lớn, chính là ảnh của anh.
Phong Đình Quân đưa điện thoại cho Tiên Thủy: “Con xem “ Tiên Thủy nhận lấy điện thoại xem rất kĩ, vẫn cứ lắc lắc đầu: “Không đúng tên bố của con con biết viết đó, không phải tên giống như chú Phong Đình Quân cau mày: “Vậy thì là ba chữ nào, con viết cho bố xem nào.”
Vừa nói, anh vừa điều chỉnh điện thoại thành chế độ viết tay.
Tiên Thủy giơ ngón tay ngắn ra, từng nét từng nét viết ba chữ lên trên màn hình: “Phong Đinh Quân, chủ xem, chữ cuối cùng đó là viết như này này, không phải giống tên chủ kia.
Phong Đình Quân nhìn một cái, giải thích: “Tên của bố là ai đã dạy con viết thể là mẹ sao?”
“Vâng, là mẹ dạy đó.”
“Vậy thì đúng rồi, chữ ‘Quân’ này trong tên của bố rất khó viết, đối với con mà nói vẫn có chút khó khăn, cho nên chữ mà mẹ dạy cho con là chữ đơn giản hơn một chút, nhưng cách đọc đều là như nhau.”
Tiên Thủy quay đầu hỏi Thời Minh Ngọc, trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng và mong đợi: “..
Mẹ, là như vậy sao? Chú ấy thật sự là bố của con? Con thật ra là có cùng một người bố với anh trai và chị gái sao?”
Thời Minh Ngọc bị ánh mắt trong sáng vô tội của con gái làm cho nghẹn lời.
Phong Đình Quân nhẹ nhàng xoa xoa đình đầu của cô: “Mẹ cũng là thương con thôi, đợi con lớn hơn một chút, sẽ dạy cho con làm sao để viết chữ ‘Quân’ phức tạp đó.
Nếu như con vẫn không tin, có thể lên mạng tìm ba chữ ‘Phong Đình Quân’ xem thử có thông tin gì không?”
Tiên Thủy nhìn vào đôi mắt của anh, giống như là đang đánh cược, liên tục gật đầu.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn lại tiếp tục viết ba chữ “Phong Đình Quân”
lên trên màn hình, sau đó ấn tìm kiếm.
Nhưng mà từ mục liên quan đến cái tên này ở trên mạng hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào.
Một tin duy nhất, vẫn là hệ thống tự động gợi ý: [Có phải bạn muốn tìm “Phong Đình Quân”
?] Cái tên này, tìm không thấy có người này.
“Chú xem, có phải căn bản là không có người này không?”
Tiên Thủy vốn đi còn có chút nghi ngờ, nhưng cái tìm trên mạng này thì không thể làm giả được! Cô bé mếu máo, có chút khó chịu, cúi đầu bấu bầu ngón tay, “Vậy mẹ tại sao lại lừa con chứ, rõ ràng con có cùng một người bố với anh trai và chị gái mà…”
Nếu đã là như vậy, Thời Ngọc Minh cũng không muốn nhắc lại những chuyện trước đây ra.
Cô quỳ xuống ôm chặt cơ thể của cô bé vào trong lòng: “Là mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con”
“Me ơi…”
“Ừ, mẹ ở đây, đừng khóc nữa.”
“Mẹ, có phải mẹ cãi nhau với bố không?”
Sự nghẹn ngào của Tiên Thủy có chút không ngăn lại được, nằm trên bà vai của mẹ ôm lấy cái cổ của cô: “Anh trai và chị gái đều sinh ra lúc mẹ và bố rất yêu nhau, chỉ có con, sinh ra vào lúc mẹ và bố xảy ra mâu thuẫn, mẹ giận bố cho nên mới không nói cho con?”
Thời Minh Ngọc thở dài một cái.
Đứa bé này, rõ ràng mới có ba tuổi, suy nghĩ đã trưởng thành phức tạp đến mức này, cũng thật khiến cô có chút đau lòng.
“Là mẹ không đúng.”
“Mẹ không có sai, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời!”
Tiên Thủy cuối cùng không nhịn được nữa, khóc òa lên, “Con có bố rồi, cuối cùng con cũng có bố rồi hu hu hu hu.
Tiếng khóc của trẻ con khiến cho con người ta đau lòng, Phong Đình Quân dạng cánh tay ra, ôm chầm lấy hai mẹ con vào trong lòng.
“Bő.”
“U?”
“Hai người đừng có cãi nhau nữa được không?”
“Được, bố đảm bảo với con, sau này đều sẽ nghe lời mẹ con, tuyệt đối sẽ không cãi nhau nữa, cả nhà chúng ta vui và sống cùng nhau, có được không?”
Tiên Thủy liên tục gật đầu, nhưng nước mắt lại cứ không ngừng tuôn ra, khóe miệng nhỏ gào khóc một trận.
Phong Đình Quân ôm chầm lấy Tiên Thủy, Thời Minh Ngọc thì lại dùng tay áo lau nước mắt và nước mũi giúp con gái, còn có chút lo lắng: “Tiên Thủy, tay của bố bị thương rồi, để mẹ bế con có được không nào?”
“Không cần, con không sao”
Phong Đình Quân ôn nhu nói: “Con gái mới nhận anh, để anh bế con”
“Nhưng tay của anh…”
“Không sao, trẻ con không nặng bao nhiêu.”
“Cảm ơn Phong Đình Quân vừa nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ Tiên Thủy, vừa nghiêng đầu nhìn Thời Minh Ngọc: “Cảm ơn cái gì?”
Thời Minh Ngọc cắn môi: “Anh biết là em đang cảm ơn cái gì mà.”
Anh đương nhiên biết.
“Là anh nên cảm ơn em, cảm ơn em đã nói cho Tiên Thủy, tên của bố con bé là Phong Đình Quân.”
“…”
Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.
cом “Mặc dù chữ sai rồi, nhưng không sao, chữ đó quả thật rất khó viết: “Phong Đình Quân, chuyện này anh sẽ giải thích với ông nội như thế nào?”
Phong Đình Quân lại không hề đắn đo: “Thì cử nói Tiên Thủy là con gái của chúng ta, ông sẽ rất vui đó.”
“Chúng ta đã từng diễn kịch trước mặt ông, chuyện này vẫn phải “ Một chữa “lừa”
, vẫn là không thể thốt ra được.
Phong Đình Quân nói: “là ý tốt thì không sao cả.”
***.
Danh Sách Chương: