Thời Ngọc Minh ngơ ngẩn.
Phong Đình Quân nhớ lại hai đứa nhỏ còn ở đây nên không nói tiếp nữa.
Tuy nhiên cũng may hai tên nhóc tì ở ghế sau đang ở nghiên cứu tay ai to hơn, có thể che kín mít toàn bộ lỗ tai, không chú ý tới giữa hai người hàng phía trước đang có một cơn kích động ngầm.
Anh khởi động xe, bắt đầu đi về phía nhà cũ.
Tích tích tích…
Âm thanh của tin nhắn.
“Cô Thời, tôi biết ở phía nam có một nhà hàng hoành thánh nhỏ mới vừa khai trương, tuy chỉ là tiệm ăn nhỏ nhưng hương vị cũng không tồi.
Tuần sau cô có rảnh thì chúng ta đi nếm thử được không?” Bác sĩ Trần.
“Ai vậy?” Phong Đình Quân đoán được: ‘Vị bác sĩ kia à”
“Muốn tuần sau gặp em sao?”
“ Ừ”
“Em định đi à?”
Thời Ngọc Minh nói: “Bác sĩ Trần là chuyên gia về bệnh gan, vì Tiên Thúy tôi cần phải đến, biết đâu anh ta có thể có cách”
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, lắc đầu: “Mẹ ruột đã vứt bỏ cô bé, hẳn là sẽ không trở về đâu”
“Chuyện này khá khó nói” Phong Đình Quân nói: “Nếu chúng ta trị hết bệnh cho Tiên Thúy, cô bé chính là con gái của Hoắc Tuân, ai có thể bảo đảm mẹ ruột của đứa nhỏ này sẽ không dùng con để uy hiếp Hoắc Tuân, hung hăng muốn lên mặt một chút chứ?”
Thời Ngọc Minh nhíu mày: “Chuyện sau này, tôi không tính được xa như thế, bây giờ tôi cũng chỉ tới một chuyện, đó chính là tôi muốn cứu sống Tiên Thúy, tôi cần phải cứu sống cô bé.
”
“… Em đối xử với cô bé này thật đúng là giống như mẹ ruột vậy.
”
‘ừ”
Ánh mắt Phong Đình Quân chợt lóe lên: “Có phải cô bé… Có quan hệ gì với Tiên sinh không?”
Thời Ngọc Minh đột nhiên kinh ngạc, tay cô bất chợt nắm chặt đai an toàn.
Không cần cô nói, chỉ cần nhìn phản ứng của cô, Phong Đình Quân cũng đã xác minh được phỏng đoán trong lòng mình.
Tất nhiên phải biết rằng Tiên Thúy là con gái của Hoắc Tuân, không có quan hệ gì với Tiên sinh.
Mẹ Tiên Thúy là bởi vì cô bé có bệnh tật bẩm sinh, việc trị liệu yêu cầu một khoản phí kếch xù mà bà ta hoàn toàn không thể gánh vác nổi.
Lúc này mới ném con cho Hoäc Tuân và chỗ Thẩm Như Ý rồi có chút “tình cảm qua lại” với một cậu ấm nào đấy.
Mà khi đó Thẩm Như Ý hoàn toàn không có điều kiện lại còn phải nuôi dưỡng một đứa nhỏ nên cuối cùng chỉ có thể nhờ Thời Ngọc Minh nhận.
Với điều kiện của “Tiên sinh”, anh ta là người không thiếu tiền, điều kiện kinh tế của người mẹ kém như vậy nên hẳn là anh ta cũng không thấy có vấn đề gì gì.
Nếu bố mẹ ruột đứa nhỏ này không có chút liên hệ nào đến vị Tiên sinh kia, vậy thì còn phương diện gì để liên hệ với Tiên sinh cho được?
Phong Đình Quân tự hỏi một hồi cũng không có nghĩ ra bất cứ kết quả gì.
Tuy nhiên hiện giờ anh có thể xác định một chút, người Tiên sinh này ở trong lòng Thời Ngọc Minh đã thắng tất cả mọi người, trong đó bao gồm chính mình.
Nhưng mặc dù là như vậy, mặc dù là biết cô đã có ý cùng người đàn ông khác, anh vẫn vì cô trong lúc lơ đãng dịu dàng mà tâm lại rung động.
Trong ba năm này, anh luôn cho rằng lòng mình đã nguội lạnh.
Chú Hình nói, chỉ cần lòng đã lạnh thì sẽ không có gì có thể ngăn lại được.
Vì thế ba năm qua anh giống như một ngọn núi tuyết vậy, thoạt nhìn kiên cố không gì phá được.
Nhưng không ai rõ ràng hơn chính anh, rằng từ khi cô trở về, núi băng trong lòng anh đã tan chảy đến gần như chẳng còn gì.
Anh nhớ lại có một ngày kia Trần Quân Ninh hỏi anh một câu: “Tổng giám đốc Phong, anh có từng hối hận không? Các người yêu nhau mười mấy năm lại tan vỡ chỉ bởi vì cô ấy đã ở chung với người đàn ông khác trong mấy tháng ngắn ngủi?”
Hối hận?
Người sai chính là anh, thương tổn cô là anh, đẩy xa cô ra cũng là anh.
Anh còn có tư cách gì để hối hận chứ?
Trần Quân Ninh lại hỏi: “Lúc ấy anh cho rằng cô ấy và vụ tai nạn xe kia có liên quan đến nhau, anh thật sự hận cô ấy sao?”
Anh thật sự luôn tự hỏi về vấn đề này.
“Hận” Anh gật đầu: “Nhưng phần nhiều, tôi vẫn còn yêu cô ấy.
Nếu tôi sớm biết rằng khoảng thời gian đó cô ấy sống cực khổ như vậy, nhất định tôi sẽ tiến đến ôm chặt lấy cô ấy, cái gì cũng mặc kệ.
”
Giống như khi người hối hận đến cực độ thì sẽ sinh ra những mong ước.
Cổ phiếu giảm thì ước rằng lúc trước đừng mua cổ phiếu này.
Chia tay thì ao ước rằng lúc trước mình không nên tùy hứng như vậy, chỉ nên nói những điều cần nói.
Người thân không còn nữa thì ước rằng mình có bảo.
bối thần kì có thể trở lại quá khứ, bầu bạn với họ cho thỏa lòng.
Anh thì sao?
Anh cũng ước, ước rằng mình có thể phân thân, không cần cố ky cái gì, phân thân toàn tâm toàn ý yêu cô.
Nhưng ước mong cũng chỉ là mong ước, vĩnh viễn không thể thực hiện được.
“Trần Quân Ninh, cô từng mơ ước chưa?”
“Đương nhiên là có rồi!” Trần Quân Ninh cười ha ha: “Tôi ước ngày bạn trai tôi làm nhiệm vụ, tôi có thể biến thành một người đàn bà đanh đá ngăn anh ấy lại.
”
“Bạn trai cô là cảnh sát à?”
“Quân nhân” Trần Quân Ninh nói: “Người của bộ đội biên phòng.
”
Xe đã tới bên ngoài nhà cũ, những suy nghĩ bay toán loạn cuối cùng cũng tiêu tan và trở về với hiện thực.
Phong Đình Quân dừng xe, rất nhanh ông quản gia Lâm đã chạy ra đón: “Cậu chủ, Minh, cuối cùng mọi người cũng tới! Ông chủ nhắc mãi cả ngày nay đấy!”
Anh vươn tay, đưa tay ra trước mặt cô: “Đi gặp ông nội chứ?”
Vốn tưởng rằng cô sẽ lắc đầu từ chối, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần bị cô từ chối.
Nhưng bỗng nhiên, có một bàn tay nhỏ mềm mại đạt lên tay và năm chặt tay anh: “Đi thôi.
”
Trong đầu anh chợt xẹt qua một sự hạnh phúc, giống như là sao băng lướt qua trong vài giây vậy.
Nói đến cùng, cô… Cũng vì ông nội mà thôi.
Hiện tại trong mắt cô, ông A bà B nào năm tay cô hay là Phong Đình Quân, cũng không có bất cứ điều gì khác biệt.
Mà anh lại phát giác ra, thậm chí một chút dịu dàng không thuộc về mình như vậy, anh cũng thèm khát đến mức chẳng có tiền đồ gì.
Được rồi, lưu luyến gì thì cứ việc, không có tiến triển cũng mặc kệ, chỉ cần là cô ấy.
Anh cười rồi nắm lấy tay cô: “Đi vào thôi”.
Danh Sách Chương: