Mục lục
Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Thế nào, tôi không hề gạt cậu.

Đúng chứ?”
Thẩm Như Ý kiêu ngạo ngẩng đầu.

Đối phương như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng vuốt thẳng thớm quần áo, đầu ngón tay duỗi ra..

“Trông em đẹp quá.

Anh tên Trương Khải Hưng” “Xin chào, tôi tên Thời Ngọc Minh”
Ngọc Minh khẽ khàng bắt tay đối phương, vừa chạm vào liền buông ra ngay lập tức.

Thẩm Như Ý khoanh tay trước ngực, chậc chậc vài tiếng.

“Trương Khải Hưng, cậu làm vậy là không được nha.

Nãy gọi điện thoại bảo còn tận vài triệu cơ mà sao bây giờ lại thành người nghèo mất rồi?”
“Lúc đầu cậu chỉ nói dẫn theo một người bạn xinh đẹp, mình đâu có nghĩ tới đối phương lại xinh đẹp đến mức này chứ! Hơn nữa tính tình cậu như đàn ông, xung quanh bạn bè cùng toàn đám bạn xấu, tìm đâu ra người đẹp? Mình cứ tưởng cậu tùy tiện dắt theo loại con gái linh tinh ấy.”
Trương Khải Hưng bấy giờ ngượng ngùng gãi đầu, lí nhí giải thích.

Thẩm Như Ý tức giận chống nạnh, nâng giọng chất vấn.
“Giờ thì nhìn kĩ rồi chứ?”.

“Thấy rồi, thấy rồi mà.

Ừm, Ngọc Minh này, em là người nổi tiếng à?” “Không phải đầu” “Vậy em hiện tại đang làm ở đâu?” “Tôi...Hiện tại tôi vẫn chưa có công việc.”
Thời Ngọc Minh không biết trả lời như thế nào cho phải, đành kể ra sự thật.

Trương Khải Hưng nghe xong bèn tiếp lời dẫn dắt.

“Vậy chắc vẫn còn là sinh viên, đúng chứ? Mà nhìn em trẻ thật đấy, chắc tầm khoảng hai mươi tuổi, mới chập chững vào đại học thôi là cùng”
“Tôi đã hai mươi sáu rồi”.

“Hai mươi sáu? Không thể nào.”
Thời Ngọc Minh nghe vậy liền dở khóc dở cười, vội vàng giải thích.

Trương Khải Hưng trợn tròn mắt, ngơ ngác lặp lại.

“Là sự thật.

Tôi và Như Ý học cùng với nhau hồi đại học”.

“Hoàn toàn không thể nhìn ra, nhìn...cậu so với Như Ý trẻ hơn rất nhiều”
“Trương Khải Hưng khốn khiếp! Tuy rằng cậu làm mình tức giận nhưng nể tình câu không ngớt lời khen Ngọc Minh nhà mình nên hôm nay, mình không thèm tính toán với cậu nữa!”.

Thẩm Như Ý tức giận bĩu môi, bộ dáng như muốn vồ lấy Trương Khải Hưng.


Mà trong lúc phía bên này nói chuyện thì phía còn lại đã chơi gần xong ván game rồi.

Mọi người đồng quay đầu nhìn liền nhìn thấy Thời Ngọc Minh đứng bên cạnh Trương Khải Hưng, dáng dấp vô cùng xinh đẹp.

Cả bọn ngay lập tức ôm vai bá cổ cậu trêu ghẹo..

“Hay lắm Trương Khải Hưng, mấy ngày không gặp, lại tiếp tục đổi bạn gái? Cái cố nghệ sĩ nổi tiếng gì gì lần trước, cậu đã chia tay rồi à? Bất quá lần này nhìn mặt hàng có vẻ chất lượng hơn nhiều.

Tôi chỉ cần nhìn sơ qua liền biết cô gái này tuyệt đối là kiểu người đẹp gia giáo, ngây thơ thuần khiết, so với cái cô đắp nặn đủ loại nhựa trên người kia hoàn toàn là một trời một vực đấy!”
Trương Khải Hưng nghe được những lời này lập tức cuống lên, liên tục phất tay.

“Nói nhăng nói cuội gì vậy hả? Nghệ sĩ nổi tiếng nào, hoàn toàn không có chuyện đó!”.

“Ơ, vậy mà còn không chịu thừa nhận nữa cơ đấy? Người đẹp, đừng nghe nhãi ranh này lừa người.

Nhãi ranh đa tình lắm, thay bạn gái như thải áo vậy.

Cô tuyệt đối đừng hẹn hò với nó nha!”
Bấy giờ những người khác đều chậm rãi tiến tới, hào hứng bắt chuyện với Thời Ngọc Minh.

Thẩm Như Ý đứng chắn phía trước, như gà mẹ bảo vệ con, nhíu mày cảnh cáo.

“Thời gian gần đây Ngọc Minh đang không khỏe, mấy cậu làm ơn làm phước lùi ra xa một chút, đừng có sân tới nữa!”
“Không khỏe ở đâu? Tôi biết vài bác sĩ chuyên khoa quốc tế, có thể liên lạc giúp cô đặt lịch trước.”
“Không cần đâu, khả năng chữa bệnh của bác sĩ nước mình đã rất tốt rồi”
Thời Ngọc Minh dịu dàng mỉm cười, khéo léo từ chối.

Trương Khải Hưng nghe vậy bèn cúi đầu tiu nghỉu.

“Ừm..”
“Người đẹp, Trương Khải Hưng lúc nào cũng bày ra bộ dáng này, nhãi ranh tự hố chính mình thì giỏi lắm.

Cuối cùng cũng có người không bị cậu lừa gạt”.

Người bạn đứng bên cạnh Trương Khải Hưng bật cười ha hả, tất cả đều tôi một câu cậu một câu chọc cho Trương Khải Hưng cả mặt đều đỏ lên.

Cậu xua tay, vội vàng chuyển chủ đề.

“Xong chưa hả? Còn muốn chơi tiếp nữa không đây?”.

“Chơi chứ.

Bida nhé, thế nào?”.

“Bida thì bida.


Quy tắc cũ, hai người một đội.

Người đẹp, kỹ thuật của tôi cực kì ổn, khả năng giành chiến thắng là tuyệt đối.

Hai chúng ta lập thành một đội đi?”.

“Hahaha Trương Khải Hưng, kỹ thuật ổn nhưng mà là kỹ thuật về cái gì mới được? Cậu nói chuyện thì phải nói cho rõ ràng chứ!”.

“Tôi nói trong đầu các cậu sao lúc nào cũng toàn mấy suy nghĩ đen tối thôi vậy? Kỹ thuật đánh bida của tôi ổn lắm, nghe hiểu chưa hả? Có vấn đề gì không?”
“Bọn này thì không thành vấn đề.

Quan trọng là người đẹp kia kìa” “Tôi cũng không thành vấn đề”.

Thời Ngọc Minh cong mắt, khẽ bật cười.

Trương Khải Hưng thấy vậy thì liến thoắng liên tục.

“Được, cứ quyết định vậy nhé! Đi thôi, tôi dẫn cô đến khu vực chơi bida!”
Từ khu vực vui chơi bên ngoài bước vào khu vực bida thì đi mất khoảng vài phút.

Trong lúc mọi người di chuyển, Trương Khải Hưng từ đầu đến cuối đều theo sát Thời Ngọc Minh không rời, ân cần chăm sóc trước sau.

Lúc thì hỏi cô có muốn uống nước hay không, khi thì căng thẳng, sợ Thời Ngọc Minh khó hòa nhập với bầu không khí tại nơi này.

“Trương Khải Hưng, cậu có thể ngưng hoạt động cơ hàm lại được chứ?”
Thẩm Như Ý trừng mắt nhìn đối phương.

Mà cậu bây giờ như sực tỉnh, chậm rãi khôi phục lại thái độ đáng đánh ngày trước, thản nhiên bày tỏ.

“Vừa thấy người đẹp, trong lòng liền yêu”.

Đến nơi, mọi người đều nhanh chóng chia ra, tự phân chia đội.

Thẩm Như Ý lập đội với người tên Đại Quang, đầu một trận với Trương Khải Hưng và Thời Ngọc Minh.

Cậu xắn ống tay áo lên, đáng vẻ phấn khích, dường như đối với trò chơi này vô cùng quen thuộc.

“Ngọc Minh, cô chỉ cần ngồi ở bên cạnh xem thôi.

Tôi sẽ đánh cho bọn họ chạy tóe khói, buông vũ khí đầu hàng ngay lập tức!”
Thẩm Như Ý cầm cây cơ, bĩu môi phản đối.

“Đừng có quen thói to mồm.


Tôi với Đại Quang so với cậu không hề kém cạnh chút nào đâu nhé!”.

“Giỏi thì đừng cho tôi cơ hội phản khách, trực tiếp đánh hết toàn bộ bóng xuống lỗ ngay trong ván đầu tiên đi?”.

“Ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp còn chưa chắc làm được kia mà?” Thẩm Như Ý nhanh chóng phản bác, Trương Khải Hưng bèn nhún vai.

“Vậy được rồi, tốt nhất đừng để tôi phải ra tay đấy.

Hôm nay, không nhường” Đúng lúc này, thanh âm dịu dàng từ Thời Ngọc Minh vang lên.

“Nếu mọi người đều đánh hay thế, chi bằng để tôi mở màn trận đấu cho? Bằng không thì chút nữa mọi người đều hăng say ganh đua, tôi sẽ không có cơ hội vào trận mất”
“Đương nhiên là được, cô cứ tùy tiện khai màn.

Nếu đánh hỏng, thì tôi đỡ cho”
Thời Ngọc Minh nói gì muốn gì, hiện tại Trương Khải Hưng đều nghe theo toàn bộ, thậm chí còn cẩn thận lấy lòng.

Đại Quang che miệng, khẽ lắc đầu bật cười.

“Anh em tới đây mà xem này, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy Trương Khải Hưng nổi tiếng đa tình bay bướm lại chăm chú e dè như vậy đấy.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?”
“Đa tình bay bướm chỉ là vỏ ngoài.

Nếu nghiêm túc nói chuyện yêu đương, tôi tuyệt đối chung thủy, một lòng một dạ”.

Trương Khải Hưng chun mũi, nhanh chóng phản bác.

Thời Ngọc Minh nghe vậy cũng chẳng nói thêm gì, thành thạo cầm lấy cây cơ, thuẫn tục bôi lơ vào phần đầu dùng để đánh bóng, ảnh mắt vô cùng chuyên chú.

Cô hơi cúi người, đường cong thân thể đẹp đẽ khẽ ép xuống, kề sát vào phần thành bàn bida, một tay nhắm và đỡ cơ, tay còn lại nhẹ nhàng chuyển động.

Thời Ngọc Minh dồn lực vào cổ tay, bắt đầu dùng sức.

Dàn bóng chỉnh tề ban này được xếp bằng khung tam giác hiện tại đều tứ tán khắp nơi, trực tiếp vào cả bốn lỗ.

Lần đánh khai màn này, khiến mọi người vốn dĩ đang ồn ào muốn xem trò vui đều lập tức trở nên im lặng, bốn bề lặng ngặt như tờ.

Thời Ngọc Minh vẫn kiên nhẫn tìm ra góc độ phù hợp nhất, sau đó lại tiếp tục thực hiện lại động tác ban nãy, khống chế bóng xếp thành một đường thẳng.

Cuối cùng, bóng lại tiếp tục rơi vào lỗ.

Chẳng biết qua bao lâu, dưới động tác như nước chảy hoa trội của Thời Ngọc Minh, toàn bộ bóng đều biến mất.

Mà Trương Khải Hưng, từ đầu đến cuối đều chẳng thể xen vào.

Cô nhìn thấy kết quả, ngượng ngùng mỉm cười, đặt cây cơ về lại vị trí cũ.

Ngại quá, đã lâu không chơi, vẫn chưa quen tay cho lắm” “Cái này...gọi là chưa quen tay sao?”
Cậu kinh ngạc trợn mắt, lắp bắp hỏi lại.

Lúc này cả Đại Quang lẫn Như Ý đều cười đến mức ngã ngồi xuống đất.


“Trương Khải Hưng, hay cho cái miệng của cậu lắm.

Thái độ cậu ban nãy ấy, người ta gọi là múa rìu qua mắt thợ đấy!”.

Mặc kệ những người xung quanh nói gì, Trương Khải Hưng dường như vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn bida.

Bấy giờ tất cả đều nháo nhào hỏi/
“Cô Thời, kỹ thuật chơi của cô hoàn toàn đủ khả năng tham gia giải thi đấu chuyên nghiệp đó? Cô học từ ai vậy, chỉ cho bọn tôi với”
“..

Tôi học từ chồng cũ”.

Nghe những lời này, nụ cười trên môi Thời Ngọc Minh dần phai đi.

Nhớ đến chuyện ngày trước, Thời Đình Quận ngoài việc đọc sách thì hoạt động yêu thích của anh chính là chơi bida.

Anh thường dẫn cô đến những nơi giống như thế này, bản thân thì chơi cùng mọi người, trong khi cô thì ngồi ngay bên cạnh làm bài tập.

Thời gian đến càng lúc càng nhiều, Phong Đình Quân và những người kia bắt đầu ồn ào dạy cô đánh.

Thời Ngọc Minh học hỏi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chơi lên tay, thậm chí còn hòa trận thi đấu với Phong Đình Quân.

Khi đó, anh liên tục khen cô thông minh, nói mình may mắn mới quen được cô, giấu cô trong lòng.

Nếu không thì bằng khả năng chơi bida đỉnh cao thế này, ắt hẳn sẽ có vô vàn người đàn ông muốn theo đuổi Thời Ngọc Minh.

Phong Đình Quân lúc ấy thường xuyên hờn dỗi ghen tuông, cô chỉ thuận miệng hỏi nhân viên nhà vệ sinh ở nơi nào thì anh đã bĩu môi cau mày, lộ ra vẻ không hài lòng.

Cuối cùng liền lẽo đẽo theo sau Thời Ngọc Minh, cẩn trọng nhìn quanh bốn phía, sau đó chặn cô ở góc khuất hành lang, điên cuồng cúi đầu hôn cô thật sâu, bảo rằng cô phải đền bù cho mình cả vốn lẫn lời mới đủ.

Trái tim khẽ siết lại.

Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, chậm rãi hồi thần.

Bỏ đi, mọi chuyện đều đã qua rồi.

Nếu không nhờ có Phong Đình Quân, cô làm sao có thể trở thành Thời Ngọc Minh lấp lánh như thế này được cơ chứ.

“Xin lỗi quý khách.

Quán bida chúng tôi vì lí do đột xuất nên hai giờ rưỡi sẽ đóng cửa.

Làm phiền mọi người đến khu vực khác để tận hưởng tiếp quãng thời gian giải trí vui vẻ nhé ạ”
Đột nhiên, nhân viên từ bên ngoài rảo bước đi tới, ngượng ngùng thông báo về sự cố ngày hôm nay.

Trương Khải Hưng không vui, nhíu mày chất vấn,
“Đóng cửa? Bọn tôi còn chưa đánh được trận nào đây này.” “Thật ngại quá..”
Nhân viên liên tục cúi đầu xin lỗi, trong lúc bối rối đang chẳng biết làm thế nào thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.

Nhìn thấy Thời Ngọc Minh, ánh mắt đối phương ngay lập tức khóa chặt trên người cô.

- --------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK