Đau lòng không gì so sánh được, Cổ họng dường như bị nhét vải bông đây cứng, lúc này anh cảm thấy chính mình giống như một cái bình mảnh mai tròn trịa, bên trong có đầy những đợt sóng mãnh liệt, nhưng mà lại không nói ra được lời nào.
Anh chỉ có thể gọi tên của cô hết lần này đến lần khác, nghe tiếng khóc đến xé lòng của cô.
Nỗi đau mất cân đối với một người phụ nữ Khó chịu đến mức nào, anh có thể cảm nhận được điều đó, nhưng mà loại đả kích kép về tâm lý và thể chất này, anh biết...!
Ngoại trừ cùng cô đau đến như đứt từng khúc ruột gan ra, thì anh cái gì cũng đều không làm được.
Rõ ràng đứa con đó là của tiên sinh, nhưng mà tại sao tim của anh cũng đau như bị lưỡi dao sắc cứa vào.
Đau đến mức đã hoàn toàn quên đi hẳn vết thương ở cánh tay, quên mất… bản thân căn bản không phải là tiên sinh.
Người phụ nữ đang khóc ở trong vòng tay hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh và tự tại, khóc đến dường như bản thân sắp tan chảy ra, tan chảy ra thành như những giọt nước mắt.
Phong Đình Quân bế cô lên rồi ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi của mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô:
“Khóc đi, khóc sẽ thoải mái hơn”
“Tiên sinh…” Giọng nói của cô đã khàn khàn.”
Anh đây, anh vẫn luôn ở đây”
“Tiên Thúy…”Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn nước:
“Anh hiểu rồi, anh hiểu tại vì sao em lại cố gắng để cứu cô bé đến như vậy rồi, Em yên tâm đi, sau này cô bé chính là con gái của chúng ta, anh sẽ cố gắng dùng tất cả những gì mình có để cứu con bé.”
Rầm đùng đoàng…Lại có một tiếng sấm khác.
Cơn mưa vào đêm hôm nay giống như những giọt nước mắt của cô, không bao giờ có thể dứt được.
Phong Đình Quân ôm cô như thế này, đợi đến khi cô khóc.
đến mệt lả đi, cuối cùng cô cũng thiếp đi trong vòng tay của anh.
Anh bước đi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn bông cho cô.
Và chính bản thân anh, đang nằm phía sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía đăng sau, ngửi mùi hương của hoa nhài dễ chịu trên tóc cô.
Anh mơ thấy đỉnh núi Vân Đài.
Đêm hôm đó, những vì sao trên bầu trời thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, tỏa sáng lung linh..
Danh Sách Chương: