Hôm sau, Nam Đô, Hiệp hội võ đạo Giang Nam.
Trên bàn dài trong phòng họp, có mười mấy người khoác áo bào trắng đang ngồi.
Những người này đều là lãnh đạo cấp cao của Hiệp hội võ đạo Giang Nam, đồng thời cũng là những người lập nên quy tắc của giới võ đạo Giang Nam.
Có thể nói, bọn họ chính là nhân vật nòng cốt của toàn giới võ đạo Giang Nam.
Dù cho có là các thế gia võ đạo lớn của Giang Nam thì cũng phải tuân thủ theo quy tắc do bọn họ đặt ra, bằng không sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt đến từ hiệp hội võ đạo.
Người ngồi ở ghế đầu là ông lão râu tóc bạc phơ.
Người đó chính là hội trưởng của Hiệp hội võ đạo Giang Nam, Khổng Trí Kiên.
Lúc bình thường, trừ khi có việc cần đưa ra quyết sách cực kỳ quan trọng, bằng không những người lãnh đạo cấp cao này sẽ không xuất hiện cùng một lúc.
Nhưng hôm nay, bọn họ không cần phải đưa ra bất kỳ quyết sách gì.
Bọn họ chỉ cần im lặng chờ đợi một người đến.
“Ông ta đến rồi.”
Chốc lát, Khổng Trí Kiên đứng dậy.
Mười mấy người lãnh đạo cấp cao khác đều đứng lên, sắc mặt có chút thay đổi.
“Bộp, bộp, bộp…”
Bên ngoài phòng họp truyền đến tiếng bước chân.
Lát sau, một lão già khoác áo bào màu đen dẫn theo hai người trẻ tuổi mặc áo bào màu đen xuất hiện ngay cửa vào phòng họp.
“Chúc mừng tôn giả Cổ Uý Sênh thành công bước vào cảnh giới Võ Tôn!” Khổng Trí Kiên lên tiếng trước, đồng thời ôm quyền, hơi cúi đầu, hành lễ với Cổ Uý Sênh.
Cổ Uý Sênh gật đầu, trên mặt treo lên nụ cười nhẹ, mở miệng nói: “Hội trưởng Khổng, đã lâu không gặp, vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Nhờ sự quan tâm của tôn giả Cổ, tình trạng sức khỏe của tôi vẫn khá tốt.” Khổng Trí Kiên nói.
“Vậy thì tốt.” Cổ Uý Sênh cười ha hả, bước vào phòng họp.
Mọi người đều nhìn Cổ Uý Sênh với vẻ mặt cung kính, trong mắt đều chôn giấu vẻ sợ sệt.
Cổ Uý Sênh vốn đã sáu mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài bây giờ của ông ta lại giống một người trung niên mới bốn mươi tuổi đầu, không chỉ có nếp nhăn trên mặt giảm đi rất nhiều, đến cả tóc bạc trên đầu cũng không thấy nữa!
Đây chính là kết quả của việc tăng cảnh giới sao?
Nghe đồn sau khi bước vào cảnh giới Võ Tôn, tuổi thọ có thể tăng lên ít nhất là ba mươi năm, càng về sau, cảnh giới càng cao thì tuổi thọ sẽ càng dài.
Nghe đâu những tu sĩ ở mấy ngàn năm trước có không ít người sống đến mấy trăm năm, thậm chí lên đến cả ngàn năm.
Khổng Trí Kiên nhìn Cổ Uý Sênh, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Gã đã bước chân vào cảnh giới Tông Sư gần ba mươi năm rồi, nhưng cứ mãi không có cách nào chạm đến ngưỡng của cảnh giới Võ Tôn.
Bây giờ tuổi của gã đã gần chín mươi, nếu như không có cách nào đột phá cảnh giới Võ Tôn, tuổi thọ của gã cũng không còn bao nhiêu nữa, gã chỉ có thể kéo dài hơi tàn tối đa là vài năm nữa thôi.
“Tôn giả Cổ, mời ngồi vào chỗ này.” Khổng Trí Kiên nhường lại chỗ ngồi của mình, nói một cách cung kính.
Thân là hội trưởng của Hiệp hội võ đạo Giang Nam, địa vị của Khổng Trí Kiên cao đến mức nào?
Lúc bình thường, dù có là gia chủ của các thế gia võ đạo lớn, khi nhìn thấy gã cũng phải tỏ ra kính cẩn lễ phép.
Nhưng khi đối mặt với Cổ Uý Sênh, Khổng Trí Kiên lại phải hạ mình xuống thật thấp.
Rất lâu trước đây, Cổ Uý Sênh được Hiệp hội võ đạo Giang Nam gọi là Tông Sư Chi Tôn.
Lúc ấy, Cổ Uý Sênh được xem là tông sư mạnh nhất trong giới võ đạo Giang Nam.
Bây giờ, Cổ Uý Sênh thành công đột phá cảnh giới Võ Tôn, địa vị còn tăng thêm rất nhiều.
Giang Nam hơn trăm năm nay đã không có ai bước vào cảnh giới Võ Tôn, Cổ Uý Sênh trở thành người đầu tiên trong gần trăm năm trở lại, nhận được đãi ngộ cung kính đếu đâu âu cũng là xứng đáng.
Cổ Uý Sênh giờ đây chính là đại diện cho lực lượng chiến đấu mạnh mẽ nhất của cả giới võ đạo Giang Nam, ông ta là bộ mặt của giới võ đạo Giang Nam!
Cổ Uý Sênh mỉm cười, đứng tại ghế đầu của bàn họp, quét mắt nhìn tất cả những lãnh đạo cấp cao đang ở đây.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để tuyên bố một chuyện, Long Môn chúng tôi muốn trở về Giang Nam!”
Sắc mặt của các vị lãnh đạo cấp cao đều thay đổi, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện này là một chuyện tốt cực lớn không còn phải nghi ngờ gì nữa!
Những năm gần đây giới võ đạo Giang Nam đã không ngừng suy yếu và bị những giới võ đạo ở những nơi khác xem thường.
Nhưng nếu như Cổ Uý Sênh có thể trở về Giang Nam, vậy thì giới võ đạo Giang Nam bọn họ có thể đứng thẳng trở lại!
“Tôn giả Võ, chúng tôi nhiệt liệt chào đón sự trở lại của Long Môn! Về việc chọn địa điểm cho Long Môn, chỉ cần ông lên tiếng, bất kể là nơi nào, chúng tôi đều sẽ không từ chối!” Khổng Trí Kiên thốt lên với vẻ kích động.
“Uh, tốt lắm.
Việc chọn địa chỉ này cứ giao cho hội trưởng Khổng đi, Long Môn chúng tôi chỉ cần một nơi yên tĩnh là được.” Cổ Uý Sênh ngừng trong giây lát, nói: “Tôi còn một việc muốn nhờ mọi người.”
“Tôn giả Cổ cứ việc dặn dò.” Khổng Trí Kiên nói.
“Giúp tôi tuyên cáo thiên hạ, ba ngày sau, tôi sẽ giết chết Phương Vỹ Huyền tại hồ Nguyệt Tâm!” Trong mắt của Cổ Uý Sênh lóe lên một vệt sáng màu vàng kim, nói.
“Phương Vỹ Huyền?” Cảm nhận được luồng sát khí ngút trời trên người Cổ Uý Sênh, sắc mặt của mọi người ở đây thay đổi.
“Phải, chính là tên Phương Vỹ Huyền đã phế đi tu vi của Dương Thiếu Xương, sau đó còn giết cả Cổ Lạc Xuyên ở thành phố Giang Hải!” Cổ Uý Sênh lạnh lùng nói.
Nghe Cổ Uý Sênh nói vậy, những lãnh đạo cấp cao ở đây đều có vẻ mặt khác nhau.
Trong bọn họ, có người đã từng nghe đến tên của Phương Vỹ Huyền, nhưng cũng có người trước giờ chưa từng biết đến Phương Vỹ Huyền.
Nhưng mặc kệ thế nào, sát khúng bùng nổ từ trên người của Cổ Uý Sênh không phải là chuyện đùa.
Mọi người đều biết rằng tên Phương Vỹ Huyền này sắp gặp xui xẻo lớn rồi.
Cổ Uý Sênh vừa bước vào cảnh giới Võ Tôn đã muốn ra tay với anh!
“Hiểu rồi, tôn giả.
Chỉ là, nếu như chúng tôi trắng trợn tuyên bố chuyện này ra ngoài, để tên Phương Vỹ Huyền kia nghe được tin tức rồi bỏ trốn, vậy thì phải làm sao mới tốt?” Khổng Trí Kiên hỏi.
“Chỉ cần xác định được vị trí của tên đó và người bên cạnh thì cậu ta không thể nào trốn thoát được.
Những việc này giao cho ông xử lý.” Cổ Uý Sênh hơi híp mắt nhìn Khổng Trí Kiên.
Sắc mặt của Khổng Trí Kiên hơi đổi, lập tức trả lời: “Tôi hiểu rồi, tôn giả.”
“Được rồi, mọi người, tôi đã không về Giang Nam nhiều năm rồi, còn rất nhiều bạn bè phải gặp mặt, đi trước đây.” Cổ Uý Sênh mỉm cười nói.
“Cung tiễn tôn giả Cổ!” Các lãnh đạo cấp cao cùng nhau cúi chào Cổ Uý Sênh.
Cổ Uý Sênh chắp tay sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
Ông ta rất hưởng thụ cảm giác được bái lạy thế này.
Đây chính là động lực ban đầu giúp ông ta không ngừng tu luyện và theo đuổi võ đạo cao cả tột bậc.
Ông ta biết rất rõ, ở thể giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ cần có được thực lực tuyệt đối là có thể đứng trên mọi người, có thế nhận được sự tôn thờ của tất cả.
Giờ đây, tại Giang Nam, ông ta chính là tồn tại mạnh mẽ nhất, là vị vua duy nhất!
Tất cả những người khác đều phải phục tùng dưới chân của ông ta!
…
Vào ngày, có hai tin tức bùng nổ gây chấn động toàn bộ giới võ đạo Giang Nam.
Tin tức thứ nhất, sau khi Cổ Uý Sênh bế quan gần hai tháng đã thành công thăng cấp đến cảnh giới Võ Tôn, trở thành tôn giả đầu tiên của giới võ đạo Giang Nam đột phá đến cảnh giới Võ Tôn trong vòng trăm năm trở lại!
Đây tuyệt đối là một tin tức lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc phân chia thế lực của toàn bộ giới võ đạo Giang Nam!
Dựa theo trước đây, thế gia võ đạo mạnh nhất Giang Nam cũng chính là mấy gia tộc nhà họ Chung nhà họ Võ.
Nhưng sau khi Cổ Uý Sênh bước chân vào cảnh giới Võ Tôn, mấy nhà này đều phải dạt sang một bên!
Giá trị và năng lực của một cường giả Võ Tôn đủ để đè bẹp mấy thứ gọi là thế gia võ đạo!
Bắt đầu từ lúc Cổ Uý Sênh bước vào cảnh giới Võ Tôn, Long Môn đã trở thành thế lực mạnh nhất Giang Nam, không phải là một trong nữa!
Có không ít gia tộc thế tục đã nghĩ xem nên làm thế nào để dùng lợi ích lôi kéo Cổ Uý Sênh.
Tin tức thứ hai, là tin tức được truyền ra từ Hiệp hội Võ Đạo Giang Nam.
Ba ngày sau, Cổ Uý Sênh muốn giết một người tên là Phương Vỹ Huyền tại hồ Nguyệt Tâm!
Nghe nói tên Phương Vỹ Huyền này đã giết chết đại học trò được Cổ Uý Sênh yêu thương nhất, lại còn phế Dương Thiếu Xương, người có hy vọng nhất Long Môn.
Chính vì thế, anh đã hoàn toàn chọc giận Cổ Uý Sênh, trở thành đối tượng ra tay đầu tiên sau khi bước vào cảnh giới Võ Tôn của Cổ Uý Sênh!
Cả giới võ đạo Giang Nam đều sôi sục cả lên.
“Ba ngày sau, trên hồ Nguyệt Tâm, có thể tận mắt chứng kiến thực lực thông thiên của cường giả cảnh giới Võ Tôn đó!”
“Tông Sư đã mạnh như vậy rồi, Võ Tôn còn trên cả Tông Sư, đến cùng thì thực lực khủng bố đến trình độ nào rồi…”
“Nghe nói cường giả cảnh giới Võ Tôn phất tay là có thể dời non lấp bể, hơn nữa còn có thể sử dụng đủ loại thuật pháp thần quỷ khó lường…”
Cả giới võ đạo Giang Nam đều đang bàn tán sôi nổi và tràn đầy mong chờ.
Đối với bọn họ mà nói, Võ Tôn là cảnh giới trong truyền thuyết.
Thế mà ba ngày sau, bọn họ đã có thể tận mắt chứng kiến cường giả Võ Tôn ra tay.
Đối với phần lớn võ giả mà nói, đây là một cơ hội cực tốt!
Đến cả người của thế gia võ đạo cũng không thể ngồi yên được nữa!
Bọn họ cũng muốn đến nhìn xem, thực lực bây giờ của Cổ Uý Sênh rốt cuộc đã mạnh đến mức nào!
Việc này sẽ ảnh hưởng đến sách lược phát triển sau này của bọn họ.
Nhưng mặc kệ ra sao, chuyện Cổ Uý Sênh bước vào cảnh giới Võ Tôn rồi lại trở về Giang Nam với tư thế mạnh mẽ kia không phải là một tin tốt đối với các thế gia võ đạo lớn ở Giang Nam.
Miếng bánh lợi ích cũng chỉ lớn bấy nhiêu, nếu Cổ Uý Sênh trở về Giang Nam thì ắt sẽ chen một chân vào, phải chia ra một miếng bánh lớn!
Tóm lại, vào hôm nay, giới võ đạo và giới thương nghiệp Giang Nam đều sôi sùng sục.
Có người vui sướng có người sầu, cũng có rất nhiều người chỉ muốn xem trò vui..
Danh Sách Chương: