Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sao cảm thấy người này hơi quen? Nhưng gương mặt này lại hoàn toàn xa lạ.

Chung Mỹ Ân nói thầm.

Sức chú ý của Phương Vỹ Huyền lại đặt lên người ông lão sau lưng Chung Thế Viễn.

Ông lão này có tu vi trung kỳ Trúc Cơ Kỳ, thực lực không yếu.

Cảm nhận được ánh mắt của Phương Vỹ Huyền, ông lão quay đầu, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, ánh mắt cực kỳ ác liệt.

Người bình thường vốn không dám nhìn thẳng vào ông lão.

Nhưng Phương Vỹ Huyền không phản ứng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông lão, còn mỉm cười với ông ta.1
Ánh mắt ông lão thoáng vẻ ngạc nhiên.

Đối với ông ta, tu vi của Phương Vỹ Huyền rất thấp, nhưng hồn phách lại mạnh hơn nhiều Võ giả ông ta từng gặp.

Về phía Chung Thế Viễn, sau khi trò chuyện với Tần Lăng Thường một lúc, anh ta phát hiện giọng điệu Tần Lăng Thường ngày càng lạnh nhạt, thờ ơ từ chối rất nhiều yêu cầu của anh ta, thậm chí trong mắt có vẻ chán ghét.

Điều này khiến lòng Chung Thế Viễn càng ngày càng khó chịu, thậm chí hơi tức giận.

Hình như Tần Lăng Thường không để ý đến anh ta chút nào!
Nhưng đây là Giang Nam! Đây là địa bàn của nhà họ Chung!
Tuy nhà họ Tần lớn mạnh, nhưng rồng mạnh không áp chế được rắn!
Cô ấy đã chẳng cho tôi mặt mũi, vậy tôi cũng không khách sáo.

Trong mắt Chung Thế Viễn thoáng qua vẻ hung ác, nhìn Phương Vỹ Huyền bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười không rõ có ý gì hỏi: “Cô Tần, người này chính là Võ giả cô dẫn theo sao?”
Tần Lăng Thường gật đầu.

“Ha ha… cô Tần, cô không sợ lát nữa thật sự có người đưa ra yêu cầu giao lưu với cô sao? Nếu người anh em này lên đài, chắc hẳn sẽ bị đánh bại, đến lúc đó cảnh tượng sẽ rất khó coi.” Chung Thế Viễn trào phúng cười nói.

“Không phiền anh Chung quan tâm điều này.” Tần Lăng Thường thờ ơ đáp.

Chung Thế Viễn hơi híp mắt nói: “Cô Tần, tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng giúp nhà họ Tần đứng vững ở Giang Nam, có điều chắc chắn cô sẽ gặp rất nhiều cản trở… Đến lúc đó, nếu có khó khăn, có thể tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi đi trước.”
Nói xong, Chung Thế Viễn dẫn Chung Mỹ Ân quay người đi.


Tần Lăng Thường nhìn bóng lưng Chung Thế Viễn đi, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng.

Vốn dĩ cô ấy không muốn dùng thái độ lạnh nhạt thế này nói chuyện với Chung Thế Viễn, dù sao nhà họ Chung có Chung Thế Viễn đại diện có địa vị rất cao ở Giang Nam.

Nhưng lời nói của Chung Thế Viễn ngả ngớn, lúc nói chuyện cứ nhìn chằm chằm mặt cô ấy, hoặc có lẽ là cả người, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.

Rõ ràng, Chung Thế Viễn có ý gì khác với cô ấy.

Đây là điều Tần Lăng Thường không thể nhẫn nhịn được.

……
“Anh, anh như vậy với cô Tần có quá đáng không…” Chung Mỹ Ân nhìn Chung Thế Viễn che giấu sắc mặt, hỏi.

Chung Thế Viễn lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Trước khi ra ngoài, cha đã dặn dò, thái độ của chúng ta đối với nhà họ Tần phải cứng rắn, không thể để nhà họ Tần dễ dàng cắm rễ ở Giang Nam, anh làm vậy cũng chỉ là làm theo yêu cầu của cha mà thôi.”
“Với lại, em cũng thấy đó, Tần Lăng Thường vốn không để nhà họ Chung chúng ta vào mắt, vậy sao chúng ta phải dính lấy người khác khi họ phớt lờ mình?”
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng Chung Thế Viễn lại đầy căm ghét.

Chút nữa là đại hội giao lưu tiến hành, chắc chắn anh ta phải biểu hiện thực lực của nhà họ Chung.

Để Tần Lăng Thường nhìn cho kỹ, nhà họ Chung bọn họ không hề thua kém phần lớn các Võ đạo thế gia ở Kinh Thành!
……
Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân cũng bị vây quanh bởi mấy đại diện thế gia Võ đạo.

Nhà họ Trịnh không hổ là Võ đạo thế gia số một khu vực Hoài Bắc, không ai dám đắc tội, ai cũng nịnh nọt Trịnh Thanh Huỳnh.

Trịnh Thanh Huỳnh đã quen thuộc cảnh này từ lâu, gương mặt mỉm cười, từ tốn chào hỏi lại từng đại diện thế gia.

Dương Yến Xuân lại liếc trái liếc phải, tìm kiếm vài bóng dáng.

Rất nhanh sau đó, cô ta nhìn cha con Cơ Chấn Hoành đứng trên cầu đối diện, trong chớp mắt, ánh mắt trở nên đầy thù hận.

“Thanh Huỳnh, tôi thấy người quen, anh qua đó chào hỏi bọn họ với tôi đi.” Dương Yến Xuân quay đầu nói với Trịnh Thanh Huyền.

Trịnh Thanh Huỳnh nhìn ánh mắt Dương Yến Xuân, hiểu ngay có chuyện gì, gật đầu.

Cơ Hiểu Nguyệt và Cơ Chấn Hoành đang nói chuyện với đại diện mấy dòng họ bình thường khác.


Cơ Hiểu Nguyệt vô tình nhìn sang bên cạnh, sắc mặt chợt thay đổi.

Chỉ thấy Dương Yến Xuân khoác tay Trịnh Thanh Huỳnh đi về phía cô ta.

Sau mấy giây, Dương Yến Xuân đến trước mặt Cơ Hiểu Nguyệt.

“Cơ Hiểu Nguyệt, cô sao vậy? Thấy sắc mặt cô khó coi quá.” Trong mắt Dương Yến Xuân đầy vẻ pha trò nói.

“Dương Yến Xuân, cô muốn thế nào?” Sắc mặt Cơ Hiểu Nguyệt trắng bệch, hỏi.

“Tôi muốn làm gì? Đương nhiên là trả thù rồi? Tên khốn Phương Vỹ Huyền kia đâu?” Dương Yến Xuân trừng lớn mắt, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng oán giận.

“...!Anh ấy không đến đây.” Cơ Hiểu Nguyệt đáp.

Dương Yến Xuân thật sự không thấy Phương Vỹ Huyền gần đó.

“Cơ Hiểu Nguyệt, tôi nói cho cô biết, sau khi Hội nghị thượng đỉnh hôm nay kết thúc, tôi sẽ về thành phố Giang Hải ngay.

Đến lúc đó, dù là tên khốn Phương Vỹ Huyền kia hay là nhà họ Cơ các ngươi, cả nhà họ Đường, tất cả đều phải trả giá!” Dương Yến Xuân từng Cơ Hiểu Nguyệt, hung dữ nói.

“Dương Yến Xuân, nhà họ Dương các người rơi vào kết cục hôm nay đều do các người gieo gió gặt bão! Chúng tôi…” Sắc mặt Cơ Chấn Hoành bên cạnh âm u, phẫn nộ nói.

Nhưng ông ta chưa dứt lời, Trịnh Thanh Huỳnh đã nhìn sang.

Cơ Chấn Hoành chỉ cảm thấy tim gan mình chợt run rẩy, nói không nổi nữa.

“Hai người các người chính là người của nhà họ Cơ Giang Nam? Gần đây Yến Xuân có nhắc đến các người.” Trịnh Thanh Huỳnh mỉm cười, nhưng giọng điệu lại mang theo hơi lạnh.

“Cậu Trịnh…” Sắc mặt Cơ Chấn Hoành thanh đổi, giọng nói chuyện vẫn không dám không cung kính.

“Bây giờ Yến Xuân là người nhà họ Trịnh chúng tôi, thù của cô ấy chính là thù nhà họ Trịnh chúng tôi, nên… tôi hy vọng các người có thể bình tĩnh đối mặt.” Trịnh Thanh Huỳnh thờ ơ nói.

Trong mắt anh ta, loại dòng họ bình thường như nhà họ Cơ vốn không đáng nhắc đến.


Chỉ cần anh ta muốn, anh ta tùy tiện có thể nâng đỡ một nhà giàu không thua gì nhà họ Cơ.

“Cơ Hiểu Nguyệt, lần này các người đừng mong trốn thoát, tôi phải đòi lại món nợ của các người!” Dương Yến Xuân hung dữ nói.

Lúc này, nhiều người xung quanh đã chú ý đến tình huống chỗ Dương Yên Xuân, nhao nhao bàn luận.

“Kia chẳng phải cha con nhà họ Cơ sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải trước kia nhà họ cơ có mâu thuẫn với nhà họ Dương sao? Bây giờ Dương Yến Xuân đã về chung một nhà với cậu ấm nhà họ Trịnh, đương nhiên phải đi tính sổ…”
“Vậy nhà họ Cơ tiêu rồi! Đó là nhà họ Trịnh đấy! Đừng nói là nhà họ Cơ, dù là mấy Võ đạo thế gia cũng không ai dám chọc nhà họ Trịnh…”
Đối mặt với sự cao ngạo của Dương Yến Xuân, mặt cha con nhà họ Cơ cắt không còn giọt máu, nhưng không dám nói gì nhiều.

Lúc này, Tần Lăng Thường tiến về trước, chào hỏi Trịnh Thanh Huỳnh: “Anh Trịnh.”
“Cô Tần.” Thấy Tần Lăng Thường, ánh mắt Trịnh Thanh Huỳnh thay đổi.

“Xin hỏi các người tìm cô Cơ bạn tôi có chuyện gì sao? Tôi thấy các người nói chuyện ở đây rất lâu.” Tần Lăng Thường mỉm cười nói.

Bạn?
Tần Lăng Thường nói câu này khiến người xung quanh chú ý đến diễn biến câu chuyện đều ngạc nhiên.

Tần Lăng Thường nói như vậy lúc này chính là muốn bảo vệ nhà họ Cơ rồi!
Một bên là nhà họ Tần, Kinh Thành, một bên là nhà họ Trịnh, Hoài Bắc.

Sao Hỏa đụng Trái Đất rồi! Lần này có kịch hay để xem!
Sắc mặt Dương Yến Xuân thay đổi nhìn Tần Lăng Thường, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Mấy đứa chó chết nhà họ Cơ này nhập bọn với Tần Lăng Thường lúc nào vậy?
Nếu nhà họ Tần muốn bảo vệ nhà họ Cơ, vậy chắc chắn cô ta không thể thực hiện kế hoạch trả thù.

Cô ta không thể chấp nhận được!
Dương Yến Xuân nhìn về phía Trịnh Thanh Huỳnh, lúc này cô ta chỉ có thể xem thái độ Trịnh Thanh Huỳnh thế nào.

Vẻ mặt Trịnh Thanh Huỳnh bình tĩnh, nói: “Cô Tần, người của tôi có chút ân oán cá nhân cần giải quyết với cô Cơ.”
“Ân oán cá nhân? Vừa nãy hình như tôi nghe thấy cô Dương nói muốn báo thù cả nhà họ Cơ.” Tần Lăng Thường bình thản nói.

“Ha ha, tôi nói nhầm, là ân oán nhà họ Dương và nhà họ Cơ, loại ân oán giữa các dòng họ, tôi nghĩ chúng ta không tiện xen vào.” Trịnh Thanh Huỳnh nói.

“Đúng vậy, thật sự chúng ta không nên nhúng tay vào.” Tần Lăng Thường nói.

Trịnh Thanh Huỳnh hơi híp mắt muốn nói gì nữa.

“Hoan nghênh mọi người đến tham gia Hội nghị thượng đỉnh Võ đạo thế gia Giang Nam ngày hôm nay, việc bắt thực hiện tiếp sau đây là…”
Lúc này, đã có ba Võ giả mặc áo trắng đứng trên đài cao trung tâm hồ Nguyệt Tâm.


Ba người này đến từ Hiệp hội Võ đạo Giang Nam, là trọng tài đại hội giao lưu hôm nay.

“Mục đích chủ yếu đợt giao lưu này chủ yếu là giao lưu, nên tôi hy vọng hai bên giao lưu dừng lại ở bước phân thắng thua là được, cố gắng đừng giết, đề cao tinh thần Võ đạo…” Một trọng tài trên đài nói lớn.

Không thể giết?
Vậy tôi giao lưu cái mông!
Tâm trạng Phương Vỹ Huyền chợt tuột dốc.

Nhưng lúc này, Phương Vỹ Huyền lại nghe bên cạnh có người thì thầm bàn luận.

“Lần nào cũng nói vậy, nhưng đánh thật thì ai quan tâm đến tinh thần Võ đạo gì nữa? Chẳng phải có thể giết thì giết, có thể phế thì phế sao? Mấy Võ đạo thế gia kiềm nén ba năm rồi, bọn họ có ân oán gì với nhau đều đợi cơ hội này để báo thù! Sao có thể không đổ máu?”
Nghe người này nói, đột nhiên Phương Vỹ Huyền thông suốt.

Một lúc sau, cuối cùng trọng tài cũng nói xong những gì phải nói, giao lưu chính thức bắt đầu.

“Thế gia nào muốn cử người lên đài trước?” Trọng tài nhìn quanh, hỏi to.

Lúc này, không có thế gia nào lên tiếng.

Ngoại trừ người cực kỳ tự tin về mình, nếu không không ai muốn lên võ đài đầu tiên.

Vì người lên võ đài đầu tiên sẽ thành đối tượng khiêu chiến với nhiều thế gia, cục diện sẽ trở nên cực kỳ bị động.

Mà nếu đứng dưới đài thì có thể quan sát đối thủ trên đài, quyết định xem có phái người lên đài giao lưu không.

Dù sao thì chỉ có một cơ hội lên võ đài, thua rồi sẽ không có cơ hội lên võ đài lần nữa.

Vả lại sau khi thua giao lưu, ba năm tương lai sẽ bị bên thắng đàn áp không ngóc đầu lên nổi.

Nếu cảnh thua trận quá khó coi, thậm chí còn bị thế gia khác cười nhạo.

Rủi ro quá nhiều.

Nhưng lúc này có người cao giọng hét lên: “Nhà họ Chung chúng tôi tình nguyện lên đài cao đầu tiên!”
Mọi người nhìn về nói truyền đến giọng nói, quả nhiên là Chung Thế Viễn.

Mặt Chung Thế Viễn kiêu ngạo nói: “Mọi người đã không dám lên đài đầu tiên, vậy nhà họ Chung chúng ta làm gương trước.

Người này là trưởng lão Lục của nhà họ Chung chúng tôi, đã đạt đến cảnh giới Tông Sư hai mươi năm.”
Chung Thế Viễn vừa dứt lời, ông lão sau lưng anh ta nhảy vọt lên, nhảy lên cao gần ba mươi mét trong không trung rồi mới đáp xuống đài cao..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK