Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bởi vì trong nhà có tiền, Lý Vũ Kiêu giống như đại ca ở trường học.

Bình thường chỉ cần nhìn thấy con gái xinh đẹp là anh ta lại giả vờ thành dáng vẻ quý ông.

Hôm nay đúng là cơ hội để anh biểu hiện.

Đám con gái này muốn ức hiếp Vu Ánh Hà?
Muốn chết!
Nhìn thấy dáng vẻ hung ác dữ tợn của Lý Vũ Kiêu, sắc mặt mấy cô gái đứng xung quanh đều thay đổi, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.

Vẻ mặt giáo viên hướng dẫn u ám, nhìn Lý Vũ Kiêu hỏi: “Cậu là học sinh lớp nào? Tên là gì?”
“Lý Vũ Kiêu lớp 11/1, cô cứ báo cáo tùy ý.” Lý Vũ Kiêu không hề sợ hãi, đáp.

Cha anh ta đã chuẩn bị tốt quan hệ với chủ nhiệm khoa từ trước, chỉ cần anh ta không phạm phải sai lầm quá lớn sẽ không bị xử phạt.

“Lý Vũ Kiêu đúng không...!Tôi nhớ kỹ tên cậu.” Giáo viên hướng dẫn cắn răng nói.

“Được rồi.” Phương Vỹ Huyền vỗ bả vai Lý Vũ Kiêu nói.

Sau đó anh nhìn sang Tưởn Bắc Lâm đứng bên cạnh: “Tưởng Bắc Lâm, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.

Nếu cô trả lời thành thật, tôi sẽ không làm gì cô, cô chỉ cần bồi thường một cái váy là được.”
Cùng lúc đó, trong mắt Phương Vỹ Huyền hiện lên tia sáng hồng nhạt.

Ánh mắt của anh giống như một thanh lợi kiếm xuyên thấu trái tim Tưởng Bắc Lâm chỉ trong nháy mắt.

Cả người Tưởng Bắc Lâm run lên, chỉ cảm thấy bản thân đã rơi xuống một nơi vô cùng lạnh lẽo.

Cô ta sợ hãi.

Cô ta đã nhìn thấy bản lĩnh kinh khủng của Phương Vỹ Huyền, cũng biết anh là kẻ coi trời bằng vung.

Lúc trước Phương Vỹ Huyền dám đạp gãy tay Hà Phi Quang ngay trước mặt cả lớp, tất nhiên hôm nay anh cũng dám ra tay với cô ta.


“...!Là tôi làm rách váy của Ánh Hà.” Tưởng Bắc Lâm mở miệng.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Vu Ánh Hà nhìn Tưởng Bắc Lâm, hai mắt mở to, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Rõ ràng cô ấy không trêu chọc gì Tưởng Bắc Lâm, tại sao hết lần này đến lần khác cô ta cứ nhắm vào mình như thế?
Giáo viên hướng dẫn nhìn chằm chằm Tưởng Bắc Lâm, nặng nề hỏi: “Bạn học Tưởng Bắc Lâm, em nói thật chứ?”
Tưởng Bắc Lâm cúi đầu, trên mặt không còn chút máu nói: “Là thật.”
“...!Tại sao em lại làm như vậy?” Giáo viên hướng dẫn kìm nén lửa giận, truy hỏi.

“Không cần phải hỏi vấn đề này, tôi chỉ cần cô ta bồi thường một cái váy cho Vu Ánh Hà.” Phương Vỹ Huyền nói.

Đến giờ này, Tưởng Bắc Lâm nào dám nói thêm gì? Cô ta chỉ có thể gật đầu: “Tôi có thể đưa váy của mình cho Vu Ánh Hà...”
“Bắc Lâm, vậy còn cậu?” Lúc này, một cô gái có quan hệ tốt với Tưởng Bắc Lâm hỏi.

“Con điếm này làm ra loại chuyện như vậy phải bị trừng phạt, cô ta còn muốn lên sân khấu biểu diễn? Về nhà mà diễn đi!” Lý Vũ Kiêu hung dữ nói.

Cô gái bị Lý Vũ Kiêu trừng mắt đổi sắc mặt, không dám nói nữa.

Mặt giáo viên hướng dẫn tái xanh, nói: “Tưởng Bắc Lâm, em làm ra chuyện quá đáng như vậy, bạn học Vu Ánh Hà sẽ thay thế vị trí của em!”
...!
Mấy phút sau, Vu Ánh Hà thay váy của Tưởng Bắc Lâm.

Tuy rằng có vẻ rộng thùng thình nhưng ít ra có thể lên sân khấu biểu diễn.

“Ánh Hà, bọn anh trở về chờ nhìn em biểu diễn trên sân khấu.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Dạ, cảm ơn anh Phương Vỹ Huyền, còn có bạn học Lý Vũ Kiêu.” Vu Ánh Hà mỉm cười.

Phương Vỹ Huyền và Lý Vũ Kiêu trở lại chỗ ngồi trong hội trường.

Đường Thanh Hiền nhìn Phương Vỹ Huyền, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu nhưng lại không thể mở miệng hỏi, nghẹn đến khó chịu.


Phía bên kia, Tưởng Bắc Lâm cũng ngồi lại bên cạnh Đàm Vu Thâm.

“Bắc Lâm, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải lát nữa em có tiết mục cần lên sân khấu biểu diễn à?” Đàm Vu Thâm hỏi.

“Xảy ra ít chuyện! Anh đừng có hỏi!” Tâm trạng của Tưởng Bắc Lâm rất kém, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cô ta cẩn thận từng li từng tí bày mưu tính kế, cuối cùng lại hại chính bản thân! Vốn dĩ cô ta nghĩ, cho dù Phương Vỹ Huyền tìm tới cửa, cô ta cũng thà chết không chịu thừa nhận, dù sao chẳng có ai thấy cô ta làm rách váy của Vu Ánh Hà.

Nhưng cô ta lại không nghĩ tới chỉ mới tiếp xúc ánh mắt với Phương Vỹ Huyền, cô ta đã sợ hãi tột cùng, khai ra sự thật.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải em bị người ta ức hiếp không? Em nói với anh! Bắc Lâm, anh nhất định sẽ báo thù cho em!” Đàm Vu Thâm vỗ ngực nói.

Tưởng Bắc Hà hít sâu một hơi, kể lại chuyện vừa rồi.

“Lại là Phương Vỹ Huyền kia? Anh đã nhìn anh ta không vừa mắt từ lâu rồi! Vệ sĩ của anh đang ở bên ngoài, đợi lát nữa đến lúc kết thúc, anh sẽ kêu vệ sĩ dạy dỗ anh ta một trận!” Đàm Vu Thâm tàn nhẫn nói.

Tưởng Bắc Lâm lắc đầu, nói: “Bản lĩnh của Phương Vỹ Huyền này rất mạnh, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.”
“Em yên tâm, anh tốn một số tiền lớn mới thuê được vệ sĩ...!Chắc chắn có thể dạy dỗ tên Phương Vỹ Huyền này!” Đàm Vu Thâm tự tin nói.

...!
Rất nhanh đã đến lượt tổ năm lên sân khấu.

Phương Vỹ Huyền nhìn thấy Vu Ánh Hà xinh đẹp nhảy múa.

Khán phòng cũng vang lên một tràng tiếng reo hò và ca ngợi.

Điệu nhảy rất đẹp, tuy rằng thiếu mất một người nhưng sau khi điều chỉnh vị trí thì hoàn toàn không nhìn ra.

Lúc bài nhảy chấm dứt, toàn bộ khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Vu Ánh Hà đứng trên sân khấu, tìm kiếm Phương Vỹ Huyền dưới khán phòng.


Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, cô ấy nhoẻn miệng cười.

Sau khi tiết mục của Vu Ánh Hà kết thúc, Phương Vỹ Huyền ngồi một lúc, tùy tiện nhìn thoáng qua phía trước thì thấy Đinh Thanh Trúc mặc váy dài màu đen, đang ngắm nhìn bốn phía xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

Đến lúc cần phải đi rồi.

Nếu không đợi tí nữa bị Đinh Thanh Trúc tìm được, khó tránh khỏi lại phiền phức một hồi.

Phương Vũ Huyền đứng dậy.

“Đại ca, anh muốn đi à?” Lý Vũ Kiêu hỏi.

“Ừ, không có gì, tôi về nhà ngủ.

Các cậu cứ xem tiếp đi.” Phương Vỹ Huyền nói.

Đường Thanh Hiền nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền, không nói gì.

Phương Vỹ Huyền đi đến cửa ra vào hội trường.

“Con rùa đen kia đã rời đi! Đi, chúng ta đuổi theo, vệ sĩ của anh đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe trường học!” Đàm Vu Thâm nói, đứng dậy bám theo.

Tưởng Bắc Lâm luôn cảm thấy vệ sĩ của Đàm Vu Thâm không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền.

Thế nhưng cô ta vẫn ôm một tia hy vọng nên cũng không ngăn cản anh ta, ngược lại còn đi theo.

...!
“Ranh con, đứng lại cho tao!”
Phương Vũ Huyền vừa đi ra cổng trường học đi một giọng nói phát ra từ sau lưng kêu đứng lại.

Anh quay đầu, nhìn thấy Đàm Vu Thâm và Tưởng Bắc Lâm.

Lại tới nữa?
Phương Vỹ Huyền đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tưởng Bắc Lâm: “Xem ra cô vẫn thấy ấm ức nhỉ.”
“Oắt con, mày dám ức hiếp bạn gái của tao, nếu như tao không dạy dỗ mày thì sao có thể làm bạn trai người khác?” Đàm Vu Thâm híp mắt, hỏi.

“Lại tìm chỗ dựa mới rồi à?” Phương Vỹ Huyền khẽ thở dài: “Đúng là cắn mãi không nhả.”
Tưởng Bắc Lâm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phương Vỹ Huyền, chỉ cảm thấy trái tim càng ngày càng đập nhanh.


Cô ta có một dự cảm khác thường.

Vì thế cô ta duỗi tay kéo cánh tay của Đàm Vu Thâm, nhỏ giọng nói: “Anh Vu Thâm, không bằng quên đi...”
“Quên? Không thể quên đi được!” Đàm Vu Thâm tàn nhẫn nói.

Anh ta đã không thoải mái việc Phương Vỹ Huyền được nhiều gái đẹp vờn quanh từ lâu rồi, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cơ hội, còn không mau dạy dỗ anh ta một trận?
Đợi lát nữa Phương Vỹ Huyền bị đánh phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, anh ta sẽ có được cách liên lạc của người đẹp.

Sau khi quyến rũ được người đẹp cấp bậc đó, có thể vứt bỏ Tưởng Bắc Lâm rồi...!
“Ông chủ, anh muốn tôi dạy dỗ ai, tên này?” Đúng lúc này, cửa chiếc xe Benz trước mặt Phương Vỹ Huyền mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen bước xuống xe, nhìn Phương Vỹ Huyền bằng sắc mặt thiếu thân thiện.

“Người này! Hách Vưu, nếu anh có thể đánh ngã tên này, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng tháng này!” Đàm Vu Thâm chỉ vào Phương Vỹ Huyền, nói.

Gấp đôi tiền thưởng?
Hai mắt Hách Vưu sáng lên, quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.

Chỉ cần đánh một học sinh trung học vóc dáng gầy yếu này nằm sấp là có thể nhận được hai phần tiền thưởng?
Cho dù có là võ giả Thiên Thiên tầng mười một cũng dễ dàng như giết chết một con kiến!
Hách Vưu không nói nhiều, vọt thẳng đến chỗ Phương Vỹ Huyền, giơ nắm tay, vung ra một quyền!
“Ầm!”
Một giây sau, Hách Vưu kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bay ra xa mười mấy mét, miệng sùi bọt mép, run rẩy trên mặt đất.

Nụ cười trào phúng trên mặt Đàm Vu Thâm vừa nãy bỗng cứng đờ.

“Đám ruồi líu ríu các người, thật sự rất đáng ghét.” Phương Vỹ Huyền từ tốn nói.

“Chạy mau!”
Đàm Vu Thâm vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy tới chiếc xe Benz.

“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn.

Đầu xe Benz lõm xuống dưới thành một cái hố to.

Đàm Vu Thâm ngơ ngác, nhìn Phương Vỹ Huyền giống như thấy ma quỷ.

Phương Vỹ Huyền nhìn sắc mặt không còn chút máu của Tưởng Bắc Lâm, hỏi: “Anh ta chính là chỗ dựa bây giờ của cô sao?”
“Không phải, tôi và cô ta không có quan hệ gì hết! Tôi chỉ lên giường với cô ta mấy lần mà thôi! Tôi và cô ta không có bất cứ quan hệ gì hết! Xin anh hãy bỏ qua cho tôi!” Đàm Vu Thâm quỳ thẳng xuống đất, dập đầu với Phương Vỹ Huyền..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK