Quán bar Thâm Lan.
Đường Thanh Hiền ngồi trong phòng bao, nhìn Khâu Khinh Đàm đang uống rượu mua vui với ba người phụ nữ trang điểm lòe loẹt mà khó chịu người cả người.
Ở gần đó, Dương Anh Tâm đang nói nhỏ vào tai Triệu Đàm Tuyết.
Sau đó Triệu Đàm Tuyết bước tới trước mặt Đường Thanh Hiền, nói rằng: “Thanh Hiền, có phải ồn ào quá nên cậu không thích không? Dương Anh Tâm kêu tớ dẫn cậu đến một phòng khác, bên đó tương đối yên tĩnh.”
Đường Thanh Hiền gật đầu, theo Triệu Đàm Tuyết rời khỏi phòng, đi tới phòng đối diện.
Căn phòng nhỏ này không có ai khác, cũng ít mùi thuốc là và mùi nước hoa nồng nặc, cảm giác thoải mái hơn.
“Thanh Hiền, cậu ngồi ở đây một lát trước đi.” Triệu Hàm Tuyết nói rồi ra khỏi phòng.
Đường Mạnh Sơn dạy dỗ Đường Thanh Hiền rất nghiêm ngặt, thành ra cô ta lớn đến vậy mà vẫn chưa bao giờ ra vào mấy chỗ ăn chơi như quán bar hay KTV.
Trước khi tới, cô ta vẫn ôm lòng hiếu kỳ.
Nhưng khi tói rồi thì lại thấy hối hận.
Nếu như không ngại mặt mũi thì cô ta muốn bỏ đi thẳng luôn, mấy chỗ thế này không hợp với cô ta.
Triệu Đàm Tuyết vừa bỏ đi không bao lâu thì Dương Anh Tâm bưng một ly nước ấm vào phòng.
“Thanh Hiền, tôi biết cậu không biết uống rượu, uống chút nước ấm đi.”
Dương Anh Tâm mỉm cười, đặt ly nước ấm có bỏ thứ khác trước mặt Đường Thanh Hiền.
“Cảm ơn.” Quả thật Đường Thanh Hiền đang thấy hơi khát, cầm ly nước lên uống một hớp.1
Dương Anh Tâm thấy Đường Thanh Hiền uống nước, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.
“Cậu không quen chơi ở mấy chỗ này hả? Tôi thấu cậu không được tự nhiên lắm.” Dương Anh Tâm nói.
“Ừm…” Đường Thanh Hiền đáp.
Thật ra cô ta không muốn nói chuyện riêng với Dương Anh Tâm như thế này lắm, điều đó khiến cô ta có cảm giác rất quái dị.
Mặc dù bây giờ Dương Anh Tâm và Triệu Đàm Tuyết đang ở bên nhau, nhưng sâu trong nội tâm của cô ta vẫn thấy hơi phản cảm với con người của Dương Anh Tâm này.
Ngày thường không tỏ vẻ gì ra ngoài, và vì quan tâm đến cảm giác của Triệu Đàm Tuyết.
“Quán bar Thâm Lan này là do chị tôi mở, người có thể tới nơi này đều có địa vị khá cao, không phải hạng người nào cũng có, cậu cứ việc yên tâm.”
“Ồ…” Đường Thanh Hiền gật đầu.
Đường Thanh Hiền nói rồi đứng dậy, định đi ra ngoài tìm Triệu Đàm Tuyết.
Nhưng cô ta vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy hai chân nhũn ra không còn sức lực, lại ngồi về ghế sa lon.
Chuyện gì xảy ra?
Đường Thanh Hiền cảm thấy có gì đó sai sai, muốn đứng lên lần nữa.
Nhưng lúc này, đến việc dùng chút sức lực cô ta cũng không làm được.
Đường Thanh Hiền cảm thấy sức lực trong người bị rút ra nhanh chóng, dần dần đến nâng hai tay lên cũng không đủ sức.
Lúc này, Đường Thanh Hiền bỗng nhiên nhìn thấy ly nước trên bàn.
Chẳng lẽ…Cô ta bị bỏ thuốc!
Đường Thanh Hiền nhìn Dương Anh Tâm ngồi ở đối diện, trong đôi mắt ngập sự sợ hãi.
Thuốc có tác dụng rồi?
Dương Anh Tâm nhìn Đường Thanh Hiền mềm oặt nằm trên ghế sa lon, ánh mắt lóe lên vẻ vui sướng.
Tốc độ thuốc có tác dụng còn nhanh hơn dự đoán của cậu ta!
“Cậu…” Đường Thanh Hiền há to miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Lúc này, Dương Anh Tâm đứng dậy bước tới trước mặt Đường Thanh Hiền, ánh mắt đầy vẻ dâm tà.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Thanh Hiền, Dương Anh Tâm đã muốn, rốt cuộc sẽ có một ngày phải chiếm được Đường Thanh Hiền.
Cuối cùng ngày này cũng đã tới!
Nhìn khuôn mặt tinh tế hoàn hảo và cần cổ trắng nõn như ngọc của Đường Thanh Hiền, Dương Anh Tâm cảm thấy cả người nóng ran.
Dù Đường Thanh Hiền không nói được, nhưng cô ta có thể thấy rõ ánh mắt và hành động của Dương Anh Tâm.
Quả nhiên là Dương Anh Tâm bỏ thuốc!
Tại sao…
Chẳng phải Dương Anh Tâm và Đàm Tuyết đã ở bên nhau ư?
Tại sau cậu ta còn muốn…
Lúc này Dương Anh Tâm đã cởi thắt lưng rồi.
Đường Thanh Hiền nhìn động tác của cậu ta, biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, vành mắt đỏ lên, nước mắt im lặng rơi xuống.
Tại sao lại như vậy…
Lúc này cô ta mới nhớ đến những lời Phương Vỹ Huyền nói với mình chiều hôm nay.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không đi.”
Phương Vỹ Huyền đã nhắc nhở cô ta, nhưng cô ta tự cho mình là đúng, không nghe lọt tai.1
Cô ta nhớ đến đêm qua, Phương Vỹ Huyền tát Dương Anh Tâm một bạt tay xong, cô ta chẳng những không đứng về phía Phương Vỹ Huyền, mà còn hùa theo bạn học cả lớp cùng chỉ trích Phương Vỹ Huyền, bắt Phương Vỹ Huyền phải xin lỗi.
Cô ta lại nhớ đến bóng lưng cô đơn của Phương Vỹ Huyền khi quay người bỏ đi.
Cô ta khờ dại cho rằng, Dương Anh Tâm và Triệu Đàm Tuyết ở bên nhau rồi thì sẽ không còn ý nghĩa gì với cô ta nữa.
“Phương Vỹ Huyền, xin lỗi…” Đường Thanh Hiền nghẹn ngào tự nhủ.
Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Đường Thanh Hiền, tà hỏa nửa người dưới của Dương Anh Tâm càng sâu hơn.
Dương Anh Tâm cởi áo ra, rồi cởi quần, chỉ còn lại một cái quần lót.
Hắn chìa tay ra phía trước, đang định cởi đồ của Đường Thanh Hiền.
Nhưng ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
“Thanh Hiền…”
Triệu Đàm Tuyết vừa bước vào phòng đã thấy cảnh tượng nha vậy, lập tức biến sắc.
“Dương Anh Tâm, cậu muốn làm gì?”
Dương Anh Tâm nhìn thấy Triệu Đàm Tuyết cũng sửng người.
Rõ rằng cậu ra đã kêu Triệu Đàm Tuyết lên phòng trên lầu tắm trước, rồi chờ cậu ta trên giường.
Nhưng tại sao Triệu Đàm Tuyết lại trở về nhanh vậy?
Nhưng chuyện đã đến nước này, Dương Anh Tâm cũng chẳng buồn giấu giếm gì nữa.
Triệu Đàm Tuyết vốn chỉ là một công cụ bị hắn lợi dụng, bây giờ trước mắt việc đã thành, hiển nhiên có thể vứt bỏ Triệu Đàm Tuyết rồi.
“Tôi muốn làm gì? Chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?” Dương Anh Tâm cười khẩy nói.
Nhìn Đường Thanh Hiền mềm nhũn nằm trên ghế sa lon, mặt đẫm nước mắt, Triệu Đàm Tuyết lập tức hiểu ra.
“Dương Anh Tâm, sao cậu có thể như vậy? Rõ ràng cậu đã nói với tôi là không thích Đường Thanh Hiền nữa, chỉ muốn ở bên cạnh tôi…” Triệu Đàm Tuyết xông lên, vừa khóc vừa nói.
“Chát!”
Dương Anh Tâm giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Triệu Đàm Tuyết một cái không do dự.
Triệu Đàm Tuyết ngã thẳng xuống đất.
“Cậu cũng không nhìn lại xem chính mình là cái thứ gì? Chỉ bằng chút nhan sắc đó của cậu cũng xứng ở cùng tôi? Nếu không phải quan hệ của cậu với Đường Thanh Hiền tốt, tôi cũng chẳng thèm cho cậu một cái liếc mắt, đồ điếm.” Dương Anh Tâm nhìn Triệu Đàm Tuyết đầy khinh miệt, nói.
Triệu Đàm Tuyết nghe thấy những lời đó, viền mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: “Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật…”
Cô ta vốn tưởng rằng Dương Anh Tâm thật lòng thích mình, thậm chí cô ta còn tưởng tượng đến cảnh mình gả vào nhà họ Dương.
Nhưng tất cả những chuyện đó, đều là giả ư?
Dương Anh Tâm ở bên cô ta, chỉ vì tiếp cận với Đường Thanh Hiền?
Từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là một công cụ bị lợi dụng?
Triệu Đàm Tuyết cảm thấy như trời sắp sụp xuống.
Cô ta không cam tâm!
Liếc mắt nhìn Đường Thanh Hiền đang nằm liệt trên ghế sa lon, trong lòng Triệu Đàm Tuyết tràn đầy ghen tỵ và oán hận.
“Đường Thanh Hiền cô ta có gì tớt hơn tôi? Cô ta không thông minh bằng tôi, không chu đáo bằng tôi, không phục vụ cậu thoải mái như tôi… Ngoại trè cái túi da tốt và hoàn cảnh gia đình ra, cô ta chẳng có gì tốt bằng tôi cả! Hơn nữa cô ta rất gần gũi với Phương Vỹ Huyền kia, nói không chừng đã quan hệ rồi! Dương Anh Tâm, tôi…” Triệu Đàm Tuyết đứng dậy, nói với Dương Anh Tâm.
“Cút nhanh đi, đừng làm trở ngại chuyện lớn của tôi.” Dương Anh Tâm một tay nắm lấy Triệu Đàm Tuyết kéo qua một bên, bàn tay còn lại hướng về phía Đường Thanh Hiền.
Đường Thanh Hiền nghe Triệu Đàm Tuyết nói xong, trái tim đã tan nát.
Cô ta đã luôn xem Triệu Đàm Tuyết là người bạn tốt nhất, không ngờ trong lòng Triệu Đàm Tuyết, cô ta lại kinh khung như vậy.
Đường Thanh Hiền nghĩ đến những lời mình đã nói, những chuyện mình đã làm với Phương Vỹ Huyền để duy trì tình hữu nghị với Triệu Đàm Tuyết lúc đó, càng thất hổ thẹn và tội lỗi.
Phương Vỹ Huyền…Tôi thật sự xin lỗi.
Nếu như…cho cô ta lựa chọn một lần nữa, Đường Thanh Hiền sẽ không do dự mà đứng về phía Phương Vỹ Huyền.
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, cũng đâu có máy quay ngược thời gian.
Giờ đây, Đường Thanh Hiền không chỉ bị Dương Anh Tâm làm nhục, mà quan hệ với Phương Vỹ Huyền cũng không thể quay lại được nữa.
“Dương Anh Tâm! Tôi sẽ không nói chuyện hôm nay ra! Tôi sẵn sàng tha thứ có tất cả hành vi của cậu! Chỉ cần cậu đồng ý tiếp tục ở bên tôi!” Triệu Đàm Tuyết hít một hơi thật ra, kiên định nói với Dương Anh Tâm.
“Ồ?” Dương Anh Tâm quay đầu nhìn Triệu Đàm Tuyết, cười châm chọc: “Ý của cậu là…”
“Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ coi như không biết gì, nhưng cậu phải cho phép tôi tiếp tục làm bạn gái cậu!” Triệu Đàm Tuyết cố nén cảm giác ghen tỵ trong lòng, nói.
Dương Anh Tâm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: “Được, nếu cậu nghe lời, tôi sẽ tiếp tục duy trì quan hệ của chúng ta trước mặt mọi người.”
Đối với Dương Anh Tâm mà nói, Triệu Đàm Tuyết vốn không có sức uy hiếp gì.
Nếu như cô ta muốn nói chuyện ngày hôm nay ra, Dương Anh Tâm có rất nhiều cách khiến cô ta phải câm miệng.
Nhưng nếu cô ta đã nói vậy, Dương Anh Tâm vẫn đồng ý trước đã, để cô ta khỏi ở lại đây trở ngại cậu ta làm việc.
“Được, tôi ra ngoài đây.” Triệu Đàm Tuyết lạnh lùng liếc Đường Thanh Hiền rồi đi ra khỏi phòng.
Đường Thanh Hiền triệt để tuyệt vọng.
“Vậy là không còn ai cản trở chúng ta nữa rồi.” Dương Anh Tâm cười khà khà, kéo khóa áo khoác của Đường Thanh Hiền xuống, duỗi tay chìa về phía Đường Thanh Hiền…
“Ầm!”
Đúng lúc này, phòng bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn..
Danh Sách Chương: