“Việc chính sao? Được thôi, cô nói đi." Phương Vỹ Huyền sửng sốt, nói.
Hạ Kiều Y nhìn thoáng qua những đội viên đang chống tay ở phía sau, nói: "Lên trên văn phòng nói đi."
Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng gật đầu, anh quay người nhìn về đội viên phía sau, nói: "Tiếp tục duy trì động tác này! Ít nhất phải giữ được trong một giờ! Tổng tư lệnh Hạ sẽ giúp tôi trông coi mọi người."
Hạ Tư Không chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Trong cả quân khu Giang Nam này, chỉ e là người dám sai khiến ông ta làm việc chỉ có một mình Phương Vỹ Huyền thôi.
Hơn nữa, cậu ta còn không thèm hỏi ý kiến của ông ta thế nào.
Mà lúc này, đám đội viên kia cũng bắt đầu kêu rên trong lòng.
Gân cốt trên người bọn họ truyền đến từng đợt tê liệt đau đớn, bọn họ đã sắp không chịu nổi được nữa rồi.
Nhưng nếu tổng tư lệnh ở đây, chắc chắn bọn họ phải chịu đựng đến cùng! Ai cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với tổng tư lệnh!
Hoàng Hi Hưng cắn răng, ánh mắt anh ta nhìn chăm chú bóng lưng Phương Vỹ Huyền đi cùng với Hạ Kiều Y.
...!
Phương Vỹ Huyền đi tới một phòng làm việc ở tầng hai của khu huấn luyện, ngồi trên ghế sa lon bằng gỗ lim.
Hạ Kiều Y lấy một xấp tài liệu từ trong chiếc cặp màu nâu, đặt lên trên bàn trà.
"Đây là các đội dự thi và tin tức họp… của quân khu lần này." Giọng nói của Hạ Kiều Y vẫn rất lạnh lùng.
Phương Vỹ Huyền cầm tài liệu lên, anh tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện trong tài liệu này có quá nhiều chữ, thậm chí còn liệt kê chi tiết về gia thế và bối cảnh của mỗi một đội viên trong đội ngũ.
Đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, những tin tức này không có chút ý nghĩa nào.
Phương Vỹ Huyền để tập tài liệu lên trên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Kiều Y, nói: "Nhiều chữ quá, tôi không xem đâu.
Cô trực tiếp nói những ý quan trọng cho tôi nghe đi."
Tuy Hạ Kiều Y ở trong tổ tình báo, muốn lấy được những tin tức này cũng không khó.
Nhưng dù sao những tin tức này tin tức được mọi người sàng lọc và tuyển chọn, hơn nữa cũng phải sửa lại nhiều lần, làm mất không ít thời gian và sức lực.
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại chỉ tùy ý xem qua rồi ném lên trên bàn.
Anh ta cũng quá không tôn trọng thành quả lao động của người khác rồi.
Hạ Kiều Y hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tất cả những ý quan trọng đều được ghi chú trong tập tài liệu này.
Anh chỉ cần xem hết tập tài liệu này là có thể hiểu rõ thôi."
"Nhiều chữ lắm, tôi không muốn đọc." Phương Vỹ Huyền nói.
Hạ Kiều Y hơi híp mắt lại, hai tay cô ấy ôm ngực, lạnh lùng nhìn Phương Vỹ Huyền.
Nếu như đàn em của cô ấy thấy được vẻ mặt của cô ấy lúc này thì nhất định họ sẽ bị dọa đến nỗi không dám nói lời nào.
Bởi vì đám thuộc hạ cũng biết, đây là dấu hiệu cô ấy đang chuẩn bị tức giận.
Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của Hạ Kiều Y chút nào, anh bắt chéo chân, vẫn tỏ ra lạnh nhạt như vậy.
Dù sao cũng là người ông nội mời tới, hơn nữa thực lực của người đó cũng không tồi.
Phải nhịn thôi.
Hạ Kiều Y hít sâu một hơi, cố nén sự ngọn lửa giận dữ trong lòng, nói: "Được thôi, tôi nói với anh một ý chính."
"Mục tiêu của quân khu Giang Nam lần này là đạt được ba vị trí đầu của bảng thành tích.
Trong khi chúng ta có bốn đối thủ.
Một trong số đó chính là quân khu chiếm vị trí thứ hai lần trước, quân khu Hoài Bắc."
"Lần này quân khu Hoài Bắc cử đi ba đội viên siêu tinh nhuệ."
"Trong đó, có hai người đã đạt quân hàm trung tướng, còn một người giống như anh, là nhân viên bên ngoài..."
"Đợi một chút, thật ra tôi muốn biết tại sao quân khu các cô thi đấu, vì sao có thể nhờ người ngoài được? Không phải là việc thi đấu này chỉ nên giới hạn người tham gia là người trong nội bộ quân khu sao?" Phương Vỹ Huyền nghi ngờ nói.
Hạ Kiều Y nhíu mày, nói: "Quy định là không cho phép, thế nhưng từ rất nhiều lần trước đây, đã có quân khu dẫn đầu nhờ người ngoài rồi.
Về phần vấn đề thân phận bên ngoài, có thể giải quyết rất dễ dàng, chỉ cần sắp xếp cho người đó một chức vụ tại quân khu là được rồi.
Đối với chuyện này, phía trên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Dù sao có thể mời được người bên ngoài phù hợp với quy định dự thi thì đã được rồi."
"Quy định dự thi?" Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Hạ Kiều Y.
"Tuổi của thành viên trong đội dự thi nhất định phải thấp hơn hai mươi tám tuổi, hơn nữa không có thế gia võ đạo, hoặc là tông môn, đây là yêu cầu bắt buộc." Hạ Kiều Y nói.
"À, thì ra là như vậy." Phương Vỹ Huyền gật đầu, tỏ vẻ anh đã hiểu rõ.
"Ngoại trừ quân khu Hoài Bắc lấy người ở bên ngoài, còn có cả quân khu trung bộ cũng là mối lo ngại lớn đối với quân khu Giang Nam, lần trước họ đứng ở vị trí thứ ba.
Bây giờ bọn họ cũng đã cử ra ba đội viên siêu tinh nhuệ..." Hạ Kiều Y tiếp tục nói.
"Đội viên siêu tinh nhuệ là sao?" Phương Vỹ Huyền nói.
"Tức là đội viên có tu vi đạt tới cảnh giới tông sư trở lên." Hạ Kiều Y tiếp tục nói: "Ngoại trừ quân khu trung bộ, còn có quân khu Tây Nam, quân khu Tây Bắc, đó đều là hai quân khu có thực lực cũng khá đáng gờm…"
"Được rồi, không cần phải nói mấy cái đó nữa, cô cứ nói xem quân khu nào mạnh nhất là được rồi." Phương Vỹ Huyền lại ngắt lời Hạ Kiều Y một lần nữa, nói.
Hạ Kiều Y hít sâu một hơi, nói: "Đội quân mạnh nhất là quân khu Kinh Thành, họ cử ra binh sĩ Thiên Thần, đội quân này...!Không cần phải phân tích nữa, phân tích nữa cũng vô dụng.
Tất cả mọi người đều biết rõ bọn họ sẽ là quán quân lần này."
"Mạnh như vậy sao?" Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại.
Hạ Kiều Y vốn không muốn tiêu phí thời gian để giảng giải cho anh về binh sĩ Thiên Thần, nhưng khi cô ấy nhìn thấy vẻ mặt lười biếng Phương Vỹ Huyền thì trong lòng cô ấy càng cảm thấy không vui.
Được thôi, nói ra để làm giảm tinh thần chiến đấu của Phương Vỹ Huyền một chút! Để cho Phương Vỹ Huyền biết rõ, trên thế giới này còn có nhiều người tài giỏi hơn anh ta.
"Tổng thực lực của binh sĩ thần binh mạnh hơn ít nhất hai cấp bậc so với những binh sĩ dự thi của các quân khu khác."
"Trong đó có một người mạnh nhất tên là Tiêu Bắc Thạnh, được xưng là Binh Vương hiện nay, anh ta chính là một nhân vật huyền thoại."
Nói đến Tiêu Bắc Thạnh, trong mắt người luôn lạnh lùng như Hạ Kiều Y cũng hiện lên sự kính trọng.
"Năm nay Tiêu Bắc Thạnh hai mươi sáu tuổi, lý lịch còn chói lọi hơn so với binh sĩ già đã nhập ngũ hơn mười năm! Mười lăm tuổi, anh ta gia nhập quân đội, mười tám tuổi đã lập được mười lần công nhất đẳng, mười ba lần công nhị đẳng, tám lần công tam đẳng."
"Trong ba năm, anh ta đã lập được quân công, còn lập được nhiều quân công hơn so với cuộc đời của đa số quân nhân!"
"Năm gần mười tám tuổi, quân hàm của anh ta đã là trung tướng.
Nếu như không phải là bởi vì hạn chế tuổi thì với những thành tích của anh ta, anh ta đã được thăng chức đến thượng tướng rồi!"
"Sau đó, con đường tiếp theo của anh ta vẫn đạt được vô số thành tựu.
Đến năm nay, Tiêu Bắc Thạnh đã lập được mấy trăm chiến công, quân hàm đã lên tới Đại tướng, vững vàng đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng quân nhân tại Hoa Hạ.
Ngay cả đại tướng của Hoa Hạ luôn miệng gọi anh ta là đứa con của trời."
"Lần này thi đấu quân khu, có Tiêu Bắc Thạnh dẫn đầu binh sĩ Thiên Thần của quân khu Kinh Thành thì các quân khu khác chỉ có thể giành vị trí thứ hai mà thôi." Hạ Kiều Y nói.
Vừa nhắc tới Tiêu Bắc Thạnh, vẻ mặt Hạ Kiều Y đã hoàn toàn thay đổi, trong giọng nói cũng để lộ sự phấn khích.
"Hình như cô rất hâm mộ Binh Vương này đúng không?" Phương Vỹ Huyền nói.
"Đương nhiên, không chỉ có tôi mà tôi nghĩ là trong toàn bộ người trẻ tuổi trong quân đội Hoa Hạ, không có người nào không sùng bái anh ta.
Anh ta chính là một nhân vật truyền kỳ còn sống, là tấm gương học tập của mỗi một quân nhân trẻ như chúng ta." Giọng nói của Hạ Kiều Y vô cùng nhiệt huyết.
Một lát sau, ý thức được bản thân có phần quá khích, cô ấy lập tức quay lại dáng vẻ lạnh lùng
Cô nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền, nói: "Tôi sẽ không nói nhiều về quân khu Kinh Thành nữa, có phân tích bọn họ cũng không có tác dụng gì."
"Tôi lại cảm thấy rất có ý nghĩa đấy chứ, quân khu Kinh Thành nên được coi là mục tiêu đầu của chúng ta." Phương Vỹ Huyền nói.
Coi quân khu Kinh Thành như mục tiêu số một?
Ánh mắt Hạ Kiều Y khẽ thay đổi, cảm nhận của cô đối với Phương Vỹ Huyền càng ngày càng kém hơn.
Anh ta rất kiêu ngạo.
Lần này thi đấu quân khu, thực lực của quân khu Giang Nam cũng xem như là yếu nhất bảng xếp hạng.
Ngay cả quân khu Hoài Bắc cũng không dám nói rằng quân khu Kinh Thành là mục tiêu số một của họ, huống khi là quân khu Giang Nam yếu đuối?
Hạ Kiều Y biết rõ thực lực của Phương Vỹ Huyền không yếu, anh mạnh đến nỗi có thể chiến thắng Võ Tôn.
Thế nhưng, những quân khu khác cũng mời người ở bên ngoài mạnh giống như Phương Vỹ Huyền vậy.
Phương Vỹ Huyền có thể thắng được những người đó không là một chuyện, chứ đừng nói đến Binh Vương Tiêu Bắc Thạnh của quân khu Kinh Thành.
Vị Binh Vương này có lý lịch vô cùng xuất sắc, chưa bao giờ biết đến hai chữ thất bại
Cho dù anh ta làm gì, việc đó có khó khăn bao nhiêu thì anh ta cũng có thể thành công dễ dàng.
"Đội trưởng Phương, tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn cần phải đặt mục tiêu thực tế một chút.
Lần trước quân khu Giang Nam đứng thứ năm, mục tiêu lần này nên là giành hạng ba mới đúng." Hạ Kiều Y từ tốn nói.
"Được rồi, vậy cam kết giành được hạng ba." Phương Vỹ Huyền nói.
Hạ Kiều Y cầm lấy tài liệu trên bàn lên, nói: "Nếu như đội trưởng Phương không muốn xem những tin tình báo này thì tôi sẽ mang nó đi.
Thay vào đó, hôm nay tôi sẽ đưa danh sách dự thi của quân khu Giang Nam cho anh trước."
Nói xong, Hạ Kiều Y lại lấy một trang giấy ra, trên giấy là một bản kê khai, phía trên có mười cái tên.
Đội trưởng: Phương Vỹ Huyền.
Nhìn đến đây, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, nói: "Đổi tên của tôi thành Đạo Thiên đi."
"Đạo Thiên? Được, tôi sẽ giúp anh sửa lại tên." Mặc dù Hạ Kiều Y hơi nghi ngờ, nhưng cô ấy cũng không nói thêm gì.
Dù sao, việc người ở bên ngoài dùng tên giả để dự thi cũng là chuyện rất thường gặp..
Danh Sách Chương: