Ngay cả Bạch Lộ Thu đang "hôn mê" cũng cứng đờ, nhưng cũng may không ai chú ý tới điểm này.
- Hả? Đem Bạch Lộ Thu làm lô đỉnh cho ta..
Ôn Tri Hành đứng một bên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn động.
Không phải chứ, còn có chuyện tốt này?
Mình hiện tại quả nhiên là được sủng ái a, cũng có thể có lô đỉnh rồi.
Cái này cũng một chủ ý hay.
Tư Nam Yên nghe vậy, mắt cũng lộ ra tinh quang.
Đối với người của Chính Dương tông, nàng hận thấu xương, trở thành lô đỉnh vậy thì không còn gì tốt hơn.
Cái gì Bạch Lộ Thu, cái gì Liễu Thanh Đại, có thể tra tấn liền tra tấn!
Liễu Thanh Huyền nếu thấy ái nữ và ái đồ của mình trở thành lô đỉnh, cũng không biết sẽ có biểu tình gì.
Tư Nam Yên càng nghĩ càng hưng phấn, sắc mặt thậm chí cũng trở nên hồng hào.
Việc này, chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng thiếu chút nữa phát sướng.
Đều có chút khẩn cấp.
- Bất quá, chúng ta tạm thời không thể bại lộ chuyện Liễu Thanh Đại và Bạch Lộ Thu bị gieo ma chủng, nếu không Liễu Thanh Huyền sợ là sẽ nổi điên.
Phượng Nhược Ly thấy Tư Nam Yên hưng phấn như vậy, liền mở miệng nhắc nhở.
Nếu Liễu Thanh Huyền không quan tâm giết tới, Vạn Diệu Cung cũng phải chơi xong.
- Yên tâm, trước khi ngả bài chính thức, điểm này sẽ không bại lộ.
Tư Nam Yên gật đầu.
- Sư tổ còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vẫn là phải ổn định trước.
- Tốt, đã như thế, ta đây liền trở về chữa thương.
Phượng Nhược Ly thấy sự tình an bài không còn nhiều lắm, cũng chuẩn bị rời đi.
Nàng còn bị thương trong người.
Đáng tiếc.
Ôn Tri Hành không có ở đây, nếu không thì có thể bổ sung một phen.
Tư vị kia, đến bây giờ nàng còn có chút nhớ nhung.
Về phần "Vương Thủ Chân" trước mắt, vẫn là chờ thân thể nàng dưỡng tốt, lại đến nếm thử hương vị đi.
- Vương Thủ Chân.
Phượng Nhược Ly vừa đi, Tư Nam Yên lại đưa mắt nhìn về phía Vương Thủ Chân.
- Có tiểu nhân.
Ôn Tri Hành tiến lên.
Tư Nam Yên nhìn Ôn Tri Hành, hài lòng gật đầu nói:
- Ngày sau, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta, gọi ta là sư tôn là được.
- Tạ cung chủ đại nhân.. Không, đệ tử bái tạ sư tôn.
Ôn Tri Hành vội khom người hành lễ.
- Ừ, ta còn phải bế quan mấy ngày nữa, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.
Tư Nam Yên hài lòng gật đầu, rồi lại hô với bên ngoài:
- Người đâu.
Bên ngoài mật thất, mấy vị tỳ nữ chờ đợi lập tức tiến vào trong đó.
Lúc này, sắc mặt Tư Nam Yên lại khôi phục thành bộ dáng người lạ chớ tới gần, mở miệng phân phó.
- Người này chính là đệ tử Chính Dương tông, áp giải vào trong địa lao nhìn kỹ, quyết không thể để cho người chạy thoát.
- Vâng.
Những người khác lập tức tiến lên, nâng Bạch Lộ Thu lên, đi ra ngoài.
- Tư Nam Yên này thật đúng là cẩn thận.
Ôn Tri Hành thấy thế, cũng khẽ nhíu mày.
Tư Nam Yên hẳn là bị nội gián làm cho sợ.
Hành động này rõ ràng là vì che mắt Liễu Thanh Huyền, cố ý làm bộ như không hạ ma chủng.
Đáng tiếc.
Trong mắt Ôn Tri Hành, tất cả đều là làm điều thừa.
Bọn họ sớm có chuẩn bị.
Như vậy xem ra Liễu Thanh Đại cũng bị giam giữ trong địa lao.
Ôn Tri Hành âm thầm suy tư.
Vấn đề không lớn, đến lúc đó mình có thể quang minh chính đại cứu hai người ra.
Bạch Lộ Thu vừa đi, Tư Nam Yên lại gọi người đến.
Người này tướng mạo ngọt ngào động lòng người, tướng mạo thậm chí không kém Khâu Oanh Nhi, dáng người cũng vô cùng tốt.
- Tiểu Nhu, đây là Vương sư huynh của ngươi, là đệ tử ta mới nhận.
- Đệ tử mới nhận..
Tiểu Nhu sửng sốt, rồi vội khom người hành lễ,
- Tiểu Nhu ra mắt Vương sư huynh.
Trong lòng nàng có chút kỳ quái.
Lúc trước, Ôn Tri Hành cũng bị Tư Nam Yên thu làm đệ tử, chẳng qua nhận không bao lâu liền chạy trốn.
Sao lại thu đồ đệ nhanh như vậy?
Tiểu Nhu thầm nghĩ trong lòng.
Nam đệ tử tại Chính Dương tông cũng không có địa vị gì, nàng bây giờ còn không rõ Tư Nam Yên lại đang làm trò gì.
- Tiểu Nhu, sân của Ôn Tri Hành lúc trước còn trống không, tạm thời đưa Vương sư huynh của ngươi đến ở.
Tư Nam Yên tự nhiên nhìn ra suy nghĩ của Tiểu Nhu, liền nhìn hai tròng mắt của nàng, ngữ khí tăng thêm mở miệng:
- Nhớ kỹ, phải hầu hạ Vương sư huynh của ngươi, đi xuống đi.
Phục vụ thật tốt.. hầu hạ..
Tiểu Nhu lại sửng sốt.
Bộ dáng Tư Nam Yên cũng không giống như là đang nói đùa a.
Nàng nhất thời hiểu được.
Mặc kệ như thế, dù sao người trước mắt này hiện tại rất quan trọng là được.
Mình không thể qua loa.
- Vương sư huynh, mời đi theo ta.
Tiểu Nhu nhất thời hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra ý cười tươi đẹp.
Nàng không dám khinh thường, vội vàng dẫn đường về phía trước.
- Sư tôn, vậy đệ tử cáo lui trước.
Ôn Tri Hành thấy thế, lại hành lễ, lúc này mới đi theo ra khỏi mật thất.
Trong nháy mắt, trong mật thất chỉ còn lại một mình Tư Nam Yên.
Bất quá, nàng cũng không bắt đầu chữa thương, mà là lấy ra một quả truyền tấn ngọc phù.
Lúc trước vẫn không có thời gian, thiếu chút nữa đã quên Mục Vân Thanh.
Tư Nam Yên mỉm cười.
Truyền tấn ngọc phù này, chính là từ trên người Liễu Thanh Đại lấy được.
Vừa vặn có thể dùng để liên lạc với Mục Vân Thanh.
- Mục Vân Thanh, âm thầm tu luyện Ma đạo truyền thừa, âm thầm đem đồng môn sư đệ luyện chế thành khôi lỗi, thủ đoạn tàn nhẫn như thế.. Gia nhập Chính Dương tông thật sự là lầm đường lạc lối a..
Tư Nam Yên khẽ vuốt ngón tay, bắt đầu thúc giục truyền tấn ngọc phù, trên mặt ý cười liên tục.
Mục Vân Thanh, lần này..
Xem ngươi chạy đi đâu!
* * *
Bên ngoài nhà.
Màn đêm buông xuống.
Ôn Tri Hành yên lặng đi theo sau tỳ nữ Tiểu Nhu.
Vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tới đây nữa, không ngờ cách đây không lâu, mình lại chủ động trở lại Vạn Diệu cung.
Thật sự là trời tính không bằng người tính.
Tất cả bốn phía vẫn quen thuộc như vậy.
Bất quá, lúc này đây, hết thảy lại phát sinh biến hóa.
Hai tròng mắt Ôn Tri Hành nhìn lên bầu trời xa xa, trên bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vô số ngôi sao nhỏ, chớp chớp, lóe ra hào quang động lòng người, xinh đẹp đến mức khiến người ta thán phục.
Hiện tại hắn đã có thể nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp, không còn là lô đỉnh khúm núm với ai nữa.
Hắn đã có thể ở chỗ này muốn làm gì thì làm.
Ngay cả Tư Nam Yên cũng nguyện ý bổ sung cho nàng, còn có chuyện gì không thể làm.
Cũng không biết lần này Vạn Diệu Cung đã chết bao nhiêu người.
Dọc theo đường đi, vẫn có mùi máu tươi nồng nặc chui vào chóp mũi Ôn Tri Hành.
Ôn Tri Hành quay đầu đánh giá, không ít địa phương Vạn Diệu Cung đều bị ảnh hưởng bởi chiến đấu.
Thi thể tuy đã được xử lý, nhưng rất nhiều kiến trúc tinh xảo đều thành phế tích.
Tất cả chỉ có thể dùng tổn thất thảm trọng để hình dung.
Tư Nam Yên trêu chọc Liễu Thanh Huyền như vậy, Ôn Tri Hành chỉ có thể nói một câu ngươi đã có con đường chết a.
- Vương sư huynh, tới rồi.
Đúng lúc này, Tiểu Nhu quay đầu ôn nhu mở miệng.
Nói xong, lại hơi đánh giá Ôn Tri Hành.
Có thể được Tư Nam Yên nhìn trúng, người trước mắt tất nhiên là có chỗ nào đặc biệt.
- Được.
Ôn Tri xụ mặt nhìn sân trước mắt, cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc.
Hắn hiện tại chính là người bị gieo xuống ma chủng, vẫn là không nên có quá nhiều người tình cảm thì tốt hơn.
Hai người chậm rãi tiến vào tiểu viện.
Để cho hắn không nghĩ tới chính là, địa phương khác không ít kiến trúc đều trở nên rách nát, chính mình tiểu viện này cư nhiên không tổn hại chút nào.
Vận khí này ngược lại là không sai.
- Vương sư huynh, ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi thu thập một chút.
Tiểu Nhu nhẹ giọng mở miệng, sau đó bước nhanh hơn, bắt đầu quét dọn.
Trong phòng, cơ hồ không có gì thay đổi, Ôn Tri Hành rời đi cũng không bao lâu, cũng có thêm chút bụi bặm.
Tiểu Nhu chính là tỳ nữ của Tư Nam Yên, động tác này quả thật rất nhanh nhẹn.
Rất nhanh đã dọn dẹp xong phòng, lại thay đệm chăn hoàn toàn mới cho Ôn Tri Hành.
- Đúng là một tiểu cô nương có khả năng.
Nhìn cái mông nhỏ của Tiểu Nhu vểnh lên, cần cù chăm chỉ làm việc, Ôn Tri Hành yên lặng gật đầu.
Năng lực nghiệp vụ này đã vượt qua kiểm tra.
Ngày thường hẳn là làm không ít.
- Vương sư huynh, có cần tắm rửa thay quần áo trước không?
Thu dọn xong, Tiểu Nhu lại xoay người, cười ngọt ngào nói.
- Không cần..
Ôn Tri Hành xua tay, nhưng Tiểu Nhu đã lấy ra một thùng tắm từ trong nhẫn trữ vật.
- Vương sư huynh, ngươi chờ một chút, ta đi múc nước cho ngươi.
- Cái này.. Được rồi.
Ôn Tri Hành thấy thế, cũng không cự tuyệt nữa.
Được rồi.
Loại phục vụ này, hắn cũng là lần đầu tiên hưởng thụ.
Vậy thì.. thử xem..
Một lát sau, Tiểu Nhu lại bận trước bận sau, để vừa vặn là nước ấm.
Thậm chí còn chuẩn bị quần áo cho Ôn Tri Hành.
Dịch vụ này không thể không nói, đúng chỗ.
- Vương sư huynh, ta tới thay quần áo cho ngươi.
Nói xong, Tiểu Nhu tiến lên, bàn tay nhỏ bé non nớt kia nhẹ nhàng chạm vào, linh hoạt thay quần áo cho Ôn Tri Hành.
Ôn Tri Hành cũng không cự tuyệt, tùy ý làm.
Hắn đại gia hỏa, cũng không có gì tốt che dấu, bị liếc mắt một cái cũng sẽ không thiếu khối thịt.
Hắn hiện tại coi như là thân kinh bách chiến.
Đối với việc này tự nhiên không có cảm giác gì, ngược lại Tiểu Nhu sắc mặt hơi phiếm hồng.
Vương sư huynh này thân thể kinh người.
Nàng nhìn mà sợ.
Rào rào.
Ôn Tri Hành tiến vào trong thùng tắm, bọt nước văng khắp nơi, sau đó thích ý nhắm mắt lại.
Nhiệt độ nước này khống chế vừa vặn.
- Vương sư huynh, ta tới ấn vai cho ngươi.
Tiểu Nhu lại rất hiểu chuyện chạy tới, vươn tay bắt đầu ấn Ôn Tri Hành.
Tay nhỏ này mềm nhũn, lực đạo nắm giữ vô cùng tốt.
- Không tệ
Ôn Tri Hành tán thưởng.
- Vương sư huynh quá khen rồi.
Tiểu Nhu hé miệng cười, hai mắt mê thành Nguyệt Nha Nhi.
Thủ pháp của nàng thành thạo, chỉ trong chốc lát đã khiến Ôn Tri Hành thoải mái, thậm chí có cảm giác mệt mỏi.
* * *
Ôn Tri Hành thoải mái híp mắt lại.
Tư Nam Yên a, Tư Nam Yên, ngươi sớm cho ta đãi ngộ này không phải là được rồi sao.
Sớm có đãi ngộ này, hắn cũng sẽ không chạy a.
Hắn liền ăn một bộ này a.
Đàn ông mà, phần lớn là ăn mềm không ăn cứng.
Vạn Diệu cung này nếu để cho hắn phát triển, nhất định có thể phát triển tốt hơn.
Một lúc lâu sau, Tiểu Nhu lại ghé vào tai hắn khẽ gọi,
- Vương sư huynh, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi.
- Ừ, cũng được.
Ôn Tri Hành nhất thời chậm rãi mở mắt.
Vừa rồi, hắn thật đúng là thiếu chút nữa liền ngủ thiếp đi.
Rầm rầm.
Ôn Tri Hành đứng dậy, Tiểu Nhu đã chuẩn bị sẵn khăn tắm, bắt đầu lau chùi.
Sau đó lại chuẩn bị thay áo ngủ sạch sẽ.
Ôn Tri Hành lắc đầu:
- Không cần phiền phức, lúc ngủ ta không mặc.
- Cái này.. Ta hiểu rồi..
Tiểu Nhu ngượng ngùng cười, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn đệm.
Hưu..
Mấy bộ quần áo, liên tiếp ném ra..
- Vương sư huynh, ta đây trước cho ngươi ấm.. giường..
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể phóng thích!]
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể phóng thích!]
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể phóng thích!]
Có thể xem như để cho bảng nhắc nhở tìm được cơ hội, liên tiếp xuất hiện.
* * *
Ôn Tri Hành vốn định giải thích mình không phải ý này, hắn chỉ đơn thuần muốn ngủ.
Nhưng vừa nghĩ đến thiết lập hiện tại của mình, còn chưa tính.
Hắn cũng không khách khí, trực tiếp xốc chăn lên chui vào.
- Vương sư huynh, chờ một chút.. Còn chưa nóng đâu..
Tiểu Nhu kinh hô một tiếng.
- Không có việc gì, chen chúc một chút ngược lại nóng hơn một chút.
Ôn Tri Hành chen vào, giải thích.
- Cái này.. Sư huynh nói đúng.
Tiểu Nhu vùi đầu vào trong chăn, dường như có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Ôn Tri Hành cũng bất vi sở động.
Em gái.
Đây là Vạn Diệu Cung a, ngươi đừng giả bộ xấu hổ được không.
Mọi người ai không biết ai a.
- Tiểu Nhu sư muội, ngươi đi theo sư tôn ta bao lâu rồi?
Ôn Tri Hành hơi xoay người, thuận miệng hỏi.
- Hồi sư huynh, ta từ nhỏ đã sống trong Vạn Diệu cung, vẫn luôn là thị nữ của cung chủ đại nhân.
Tiểu Nhu chậm rãi chui ra nửa cái đầu, trả lời.
Hả?
Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ động.
Hắn nhất thời hiểu được.
Vẫn là hầu gái..
Vậy chẳng phải là nói..
Tiểu Nhu này.. sợ là một trong những người mà Tư Nam Yên tương đối tín nhiệm.
- Vương sư huynh, kỳ thật ta là một cô nhi, năm đó, trời đổ tuyết lớn, cả nhà ta..
Sắc mặt Tiểu Nhu ảm đạm, bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện cũ bi thảm của mình.
- Xuỵt, đừng nói chuyện..
Nhưng Ôn Tri Hành lại không có hứng thú, lật người, trực tiếp kéo Tiểu Nhu qua.
- Vương sư huynh..
Thân thể Tiểu Nhu nhất thời cứng đờ.
- Ngươi không muốn?
Ôn Tri Hành sắc mặt bình tĩnh.
- Không phải..
Tiểu Nhu nghe vậy nhất thời nhắm mắt, sắc mặt ửng đỏ,
- Ta.. nguyện ý..
Vậy thì.
Ôn Tri Hành gật đầu, trong lòng hắn cũng không có ý thương hương tiếc ngọc.
Giả bộ ngây thơ với hắn không thể làm được.
Ôn Tri Hành cũng không phải không kiềm chế được, mà là Tiểu Nhu này rõ ràng là Tư Nam Yên đưa cho hắn dùng.
Nếu hắn không dùng, vậy ngược lại không tốt.
Đã như thế, vậy thì không khách khí, vừa vặn dùng một chút công pháp mình mới đạt được.
"Loan điên phượng đảo bồi nguyên công."
Công pháp này có thể hấp thu bản nguyên của người khác.
Trên đường tới đây, hắn đã nắm được.
Hy vọng ngươi chịu đựng được.
Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ mỉm cười.
[Cửu Chuyển Thái Dương Kinh của ngươi bắt đầu vận hành!]
[Loan điên phượng đảo bồi nguyên công của ngươi bắt đầu cấp tốc vận chuyển.]
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể khai hỏa toàn bộ, tận tình phóng thích!]
[Luyện Ngục Dung Lô của ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hỏa lực toàn bộ khai hỏa, thôn phệ linh khí!]
Buff trên người Ôn Tri Hành trực tiếp gấp đầy..
* * *
Lúc này, trong địa lao Vạn Diệu cung.
Bạch Lộ Thu mê muội tỉnh lại.
Kỳ thật, nàng vẫn luôn tỉnh táo, lúc trước chẳng qua là giả vờ mà thôi.
Cái gì ma chủng cấp năm, đối với nàng mà nói căn bản không phải là vấn đề.
Cửu U Hỏa Vực của nàng chỉ cần mở ra, ma chủng trong nháy mắt có thể đốt thành tro bụi.
Chỉ là nàng chịu đựng không làm như vậy mà thôi.
Cho đến giờ phút này, Bạch Lộ Thu mới bắt đầu chủ động xuất kích, nắm giữ quyền chủ động trên thân thể mình.
- Địa lao sao?
Bạch Lộ Thu đứng dậy, hai mắt quét nhìn bốn phía, phát hiện đây là một cái nhà giam phong bế hoàn toàn.
- Cũng không biết Thanh Đại sư muội có phải ở chỗ này hay không..
Bạch Lộ Thu hơi nhíu mày.
Nàng hiện tại muốn xác nhận an nguy của Liễu Thanh Đại.
Nếu có thể cứu người ra thì tốt nhất.
Chỉ tiếc, cái gì cũng không nhìn thấy.
Sau đó, Bạch Lộ Thu lại nghĩ đến Ôn Tri Hành, mắt lộ vẻ mong đợi.
- Ôn sư đệ, hiện tại hẳn là cũng đang nghĩ biện pháp cứu chúng ta đi?