Rất nhanh, liền có người phát hiện Mục Vân Thanh đã đến.
- Bái kiến Mục sư huynh!
Mục Vân Thanh vừa đến, tất cả đệ tử nơi đây đều cung kính hành lễ.
Cũng có người trong mắt lộ ra vẻ kích động.
- Tham kiến chư vị sư đệ.
Mục Vân Thanh cũng cẩn thận đáp lễ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa.
Toàn thân tản ra lực tương tác muốn cho người ta tới gần.
- Mục sư huynh!
Ngay cả Hứa Thanh ở một bên cũng là vẻ mặt kích động.
Rất hiển nhiên, Mục Vân Thanh ở trong lòng những người này địa vị cực cao.
Chỉ có Ôn Tri Hành thần sắc bình tĩnh.
Không thể tưởng được vừa gia nhập Chính Dương tông liền gặp Mục Vân Thanh này.
Ngược lại có chút oan gia ngõ hẹp.
Nhìn dáng vẻ Mục Vân Thanh kia, hẳn là rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Ngay sau đó, Ôn Tri Hành lại sửng sốt.
Hắn lại phát hiện một người quen.
Chỉ thấy phía sau Mục Vân Thanh, có một thân ảnh quen thuộc.
Trương Thiên Thành cúi đầu, vẻ mặt khiêm tốn.
Trương Thiên Thành.. Thì ra là thế.
Ôn Tri Hành hiểu, Mục Vân Thanh hẳn là tới đăng ký thân phận cho Trương Thiên Thành.
Bước chân của hắn chậm rãi lui về phía sau, đứng ở góc không bắt mắt.
- Di, vị sư đệ này có chút lạ mặt, là mới gia nhập tông môn sao?
Nhưng mà thật trùng hợp, Mục Vân Thanh liếc mắt một cái liền quét qua người Ôn Tri Hành.
Ánh mắt của gã rất độc.
Thoáng cái đã nhìn thấu thần thái của Ôn Tri Hành không giống với những người khác.
Ôn Tri Hành cũng sửng sốt.
Cái này cũng có thể nhìn ra?
Mục Vân Thanh sợ là đem tất cả mọi người Chính Dương Tông ghi tạc trong lòng.
- Hồi Mục sư huynh, vị này là sư đệ Vương Thủ Chân Vương, vừa mới gia nhập tông môn.
Ôn Tri Hành còn chưa trả lời, Hứa Thanh đã kích động mở miệng trước.
- Thì ra là Vương sư đệ.
Mục Vân Thanh lập tức gật đầu, cười nói:
- Ta nhớ rồi.
Vương Thủ Chân cái tên này, gã cũng không nhận ra.
Vạn Diệu cung nhiều lô đỉnh như vậy, gã tự nhiên không phải ai cũng biết.
Nhưng Mục Vân Thanh không biết, Trương Thiên Thành rất quen thuộc.
Vừa nghe đến mấy chữ này, đầu vốn hơi cúi thấp, chậm rãi nâng lên.
Ánh mắt đảo qua, đã thấy là một thân ảnh xa lạ.
Trương Thiên Thành sửng sốt, lại nhìn thật sâu, lúc này mới cúi đầu.
Xem ra chỉ là người trùng tên cùng họ.
Ôn Tri Hành cũng không có phản ứng gì, chỉ học theo những người khác cúi đầu hành lễ.
Rất nhanh, Mục Vân Thanh liền bước vào trong lầu các.
Lúc này người ở hiện trường mới dần dần tản đi.
- Hứa sư huynh, phiền ngươi mang ta đến phủ đệ của ta.
Thấy Hứa Thanh còn ngây ngốc tại chỗ, Ôn Tri Hành nhắc nhở một tiếng.
Hứa Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cười nói:
- Vương sư đệ thứ lỗi, là ta thất thần.
- Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.
Ôn Tri Hành xua tay, lại giống như vô tình hỏi:
- Hứa sư huynh, Mục Vân Thanh này ở trong Chính Dương Tông địa vị rất cao sao?
- Mục sư huynh?
Hứa Thanh nghe vậy, nhất thời tinh thần rung lên nói:
- Đó là tự nhiên, Mục sư huynh chính là đệ nhất thiên kiêu Chính Dương Tông, hơn nữa làm người khiêm tốn, bất kể là ai có việc muốn cầu, chỉ cần không quá phận, đều có thể giúp ngươi giải quyết..
- Không chỉ như thế.. Mục sư huynh ngày thường, nếu có rảnh rỗi còn có thể đem kinh nghiệm tu hành của mình truyền thụ cho người khác..
Hứa Thanh càng nói càng kích động, miệng không ngừng nói những chuyện Mục Vân Thanh làm mấy năm nay.
Ôn Tri Hành khẽ gật đầu.
Khó trách.
Mục Vân Thanh vì được những người khác ủng hộ,
Coi như là tốn hao công phu cực lớn.
- Vương sư đệ, tới rồi, ngươi cứ ở đây trước, ta xin cáo từ trước.
Hứa Thanh cười nói.
Bất tri bất giác, hai người đã đi tới trước cửa phủ đệ.
Nói là phủ đệ, kỳ thật chính là một cái nhà gỗ hơi lớn một chút.
Thậm chí còn không bằng chỗ ở của Ôn Tri Hành ở Vạn Diệu Cung.
Nhưng mà cũng có thể lý giải, dù sao đệ tử Chính Dương Tông đông đảo.
Hơn nữa Ôn Tri Hành hiện tại cũng không có địa vị gì, có thể có một căn nhà gỗ một mình ở đã xem như không tệ rồi.
Ít nhất không ai quấy rầy.
- Đa tạ sư huynh.
Ôn Tri Hành ôm quyền, đưa mắt nhìn Hứa Thanh rời đi.
Chợt, hắn tiến vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Xem ra, Liễu Thanh Đại quả thật không bán đứng mình.
Nếu không, đã sớm có người đến tìm mình rồi.
Ở lại tu luyện cũng không sao.
Đã tới chi, tắc an chi.
Ôn Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp bắt đầu tu hành.
Lúc này đây, hắn đã trộm rất nhiều đan dược và linh khí từ Vạn Diệu Cung.
Đã đến lúc phải nâng cấp để sửa chữa.
* * *
Mà lúc này,
Bạch Lộ Thu đã mang theo Liễu Thanh Đại trở lại chỗ ở của mình.
- Bạch sư tỷ, lần này đa tạ ngươi.
Liễu Thanh Đại thần thái thả lỏng.
Chính mình khó được đi ra ngoài vui vẻ một lần, cũng may không bị cha mình phát hiện.
Vạn hạnh, vạn hạnh.
- Ngươi trước đừng vội cảm ơn ta.
Nhưng Bạch Lộ Thu lại lắc đầu, ánh mắt nhìn Liễu Thanh Đại hiện lên một tia thương hại.
- Có chuyện gì vậy?
Liễu Thanh Đại sửng sốt.
- Ngươi tự mình xem đi.
Bạch Lộ Thu không trả lời, mà là ánh mắt chỉ chỉ phía trước.
Chỉ thấy phía trước hai người, đang đứng một nam tử khuôn mặt uy nghiêm, mặc đạo bào màu đen.
Người này không phải ai khác, chính là Liễu Thanh Huyền.
Ánh mắt của gã dừng ở trên người Liễu Thanh Đại, cười nói:
- Đã trở lại a.
- Cha..
Sắc mặt Liễu Thanh Đại lập tức hạ xuống, thầm nghĩ hỏng rồi, sau đó lại nặn ra nụ cười nói:
- Cha, người tìm con a.
- Ừ, tìm con có việc.
Liễu Thanh Huyền cười híp mắt mở miệng.
- Có việc, có chuyện gì, cha nói đi!
Liễu Thanh Đại trong lòng buông lỏng, hoàn hảo hoàn hảo, không phải tới tìm nàng tính sổ.
- Đại Nhi, ngươi vào nhà diện bích nửa tháng, không được ra ngoài.
Liễu Thanh Huyền lại vui tươi hớn hở nói.
- A, việc này a.. A.. A?
Liễu Thanh Đại sửng sốt, biểu tình hoàn toàn sụp đổ.
Lại phải quay mặt vào tường.
Vẫn là nửa tháng..
Nàng nhất thời quay đầu nhìn về phía Bạch Lộ Thu.
Bạch Lộ Thu cũng quay đầu đi, thật ngại quá, ta không thấy.
- Bạch sư tỷ, ta nhớ kỹ ngươi..
Liễu Thanh Đại tức giận muốn chết, uổng ta tín nhiệm ngươi như thế.
Nhưng nàng còn muốn mở miệng giãy dụa một chút,
- Cha, con hiện tại bị thương..
Liễu Thanh Huyền nghe vậy, hơi trầm ngâm, nói:
- Vậy thêm nửa tháng nữa, vừa vặn dưỡng thương.
"..."
Lúc này, Liễu Thanh Đại trong nháy mắt câm miệng.
- Đi vào đi.
- Vâng..
Liễu Thanh Đại bất đắc dĩ.
Cuối cùng chỉ có thể thành thật tiến vào trong phòng.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Huyền vung tay lên.
Nơi đây trống rỗng xuất hiện một trận pháp, một cái vô hình hào quang đem gian phòng này cùng ngoại giới ngăn cách.
Không vào được, không ra được.
Liễu Thanh Đại lộ vẻ chua xót.
Nàng vừa chạy ra ngoài hai ba ngày, thoáng cái liền bị nhốt một tháng.
Quá thiệt thòi.
Đương nhiên nói là mặt bích, kỳ thật chính là để cho nàng hảo hảo tĩnh dưỡng, đừng chạy loạn.
* * *
- Lộ Thu, vất vả cho ngươi rồi.
Liễu Thanh Huyền có chút bất đắc dĩ cười cười.
Lần này, Liễu Thanh Đại thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.
Gã làm cha thật sự là lo lắng lại sợ hãi.
Bạch Lộ Thu lắc đầu, một chút việc nhỏ, nghĩ nghĩ lại nói:
- Sư tôn, còn một chuyện nữa, ta nghĩ nên báo cáo với người.
- Chuyện gì?
Liễu Thanh Huyền nhíu mày.
- Còn gì nữa không?
- Ta cảm giác.. sư muội.. nàng.. hình như có người trong lòng.
Bạch Lộ Thu hơi do dự, nói ra suy đoán của mình.
- Cái gì!
Liễu Thanh Huyền sửng sốt, sắc mặt chợt tối sầm lại!
Con mẹ nó, ai vậy!