Vương Thế Dương lắc đầu.
Thuần Dương chi thể, đối với Chính Dương tông mà nói, quan hệ trọng đại.
- Vương thúc, ta đã đạt tới cảnh giới thứ năm, Thần Du chi cảnh.
Nhưng Mục Vân Thanh lại đứng dậy, trên đỉnh đầu hiện lên một cánh cửa do hỏa diễm ngưng tụ.
Môn hộ mở ra, một đạo thần hồn vô cùng ngưng thực đi ra.
- Vương thúc, vậy bây giờ ngươi cảm thấy ta còn có tư cách?
Thần hồn Mục Vân Thanh mở miệng, thần niệm tràn ngập, khiến Vương Thế Dương cảm nhận được một tia áp lực.
- Thần Du Cảnh..
Hai mắt Vương Thế Dương hơi mở to.
Mục Vân Thanh bước vào con đường tu hành không quá mấy năm, lại đã đạt tới cảnh giới thứ năm.
Thiên tư bậc này, làm cho hắn đều có chút không dám tin.
Thiên tư của lão cũng coi như không tệ, nhưng cũng tốn trọn vẹn một giáp thời gian mới đột phá tới Thần Du Cảnh.
- Vân Thanh, nếu ngươi báo tu vi của ngươi cho tông chủ, cho dù là Thuần Dương chi thể xuất hiện thì như thế nào?
Vương Thế Dương hít sâu một hơi.
Chỉ cảm giác Mục Vân Thanh có chút hồ đồ.
Thiên tư bực này, cho dù là Thuần Dương chi thể cũng tranh không lại hắn.
- Vương thúc, thúc hiểu ta, ta vẫn không có cảm giác an toàn, năm đó thúc cứu ta ra, người ta tín nhiệm nhất vẫn luôn là thúc.
Mục Vân Thanh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh, rồi lại cười.
- Hơn nữa sư tôn ngoan cố đến mức nào, ta cũng biết, đừng để sư tôn khó xử.
Hỏa diễm đại môn đóng lại, thần hồn trở về.
- Vân Thanh..
Vương Thế Dương nghe vậy, nội tâm có chút xúc động, thần sắc trở nên âm tình bất định.
Nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt mở miệng:
- Ba ngày, ta chỉ giấu ba ngày, bên Mẫn Nhi, ta sẽ giải quyết.
- Tạ ơn Vương thúc.
Mục Vân Thanh lộ ra nụ cười, vậy là đủ rồi.
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vạn Diệu Cung.
Sắc trời vừa vặn.
Ôn Tri Hành mỉm cười, đi ra ngoài.
Trong lòng hắn cũng có chút cảm khái.
Vạn Diệu Cung với hắn mà nói tựa như là địa ngục, hiện tại hắn lại không có chút sợ hãi nào.
Hắn nói như thế nào cũng đã là đệ tử hạch tâm, còn có mấy người dám động đến hắn?
Mấy người quyền lực lớn nhất đều coi hắn là bảo vật.
Cho dù động đậy thì thế nào.
Đến thải bổ thử xem?
Xem là ngươi lấp đầy trước, hay là ta bị hút khô trước.
Trước khi ra cửa, hắn còn nguyền rủa Khâu Oanh Nhi một lần.
Nhưng lần này thời gian tương đối ngắn, hắn sợ Khâu Oanh Nhi chết mất.
* * *
Dọc theo đường đi, Ôn Tri Hành thu hoạch không ít ánh mắt kỳ dị.
Một ngày này thời gian trôi qua.
Tướng mạo của Ôn Tri Hành đã bị đại đa số người biết được.
Cũng biết hắn ra ngoài sẽ đeo lệnh bài của Tư Nam Yên.
Rất nhanh, Tiêu Hồn Phong càng ngày càng nhiều người biết được tin tức vây quanh.
Những nữ đệ tử này vừa nhìn thấy Ôn Tri Hành, liền lộ vẻ khiếp sợ.
Trên người Ôn Tri Hành, dương khí thật nồng đậm!
Cho dù gặp nhau một lúc, vẫn cảm nhận được chí dương chi khí trùng kích.
Sau khi Ôn Tri Hành thành tựu Trường Sinh Đạo Thể, tinh nguyên của hắn, cũng chính là Nguyên Dương tự nhiên trở nên càng thêm nồng đậm.
- Đó chính là Ôn Tri Hành?
Có nữ đệ tử Vạn Diệu cung nhìn mà sững sờ.
- Tốt.. Dương khí thật nồng đậm.. Xa như vậy ta cũng cảm giác được..
Càng có người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Khó trách.. Khó trách hắn có thể trở thành đệ tử hạch tâm..
Không ít nữ đệ tử chỉ cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô.
Các nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, một người dương khí có thể nồng đậm đến mức tràn ra.
Có thể để cho dương khí nhiều đến tràn ra, các nàng thật sự là lần đầu tiên thấy.
Những nữ tu Vạn Diệu Cung này mỗi ngày gặm cám nuốt rau,
Vừa nhìn thấy Ôn Tri Hành tự nhiên có chút chống đỡ không nổi.
- Quá nồng đậm, thật muốn nếm thử xem.
- Cũng không biết là mùi vị gì, phỏng chừng một lần là có thể cảm nhận được cái gì gọi là tràn đầy.
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể phóng thích!]
- Hả?
Ôn Tri Hành cảm nhận được càng ngày càng nhiều ánh mắt quan sát nhất thời nhíu mày.
Hắn hiểu rõ, những người này hẳn là nhận ra chính mình.
Chỉ là, hắn cũng khinh thường để ý tới.
Đều là mặt hàng bình thường.
Ôn Tri Hành cất bước, ánh mắt lại thoáng thấy trên bầu trời nổi lên một đạo lưu quang.
Lưu quang rực rỡ, rất nhanh liền đi tới phía trên nơi đây.
- Di?
Trên lưu quang, một đạo nhân ảnh phát ra thanh âm hơi nghi hoặc.
Ôn Tri Hành cũng ngẩng đầu, giọng nói này rất quen thuộc.
Vân Tâm Nguyệt đã lâu không lộ diện đứng trên lưu quang kia, đang kinh ngạc nhìn mình.
Làn váy dập dờn theo gió, dưới một bộ váy tơ đỏ thẫm, đùi thon dài lộ ra, da thịt như tuyết lộ ra ửng đỏ.
- Bái kiến Vân sư tỷ.
Những người khác vừa thấy Vân Tâm Nguyệt, cũng lập tức khom người hành lễ.
Vân Tâm Nguyệt lơ đễnh, chỉ là tiện tay vung lên, ý bảo không cần đa lễ.
Lập tức tản đi lưu quang, bóng người từ trên vòm trời chậm rãi hạ xuống.
Mọi người thấy thế, cũng nhao nhao thức thời tản đi.
Ôn Tri Hành nhíu mày, Vân Tâm Nguyệt cư nhiên xuất quan.
Điều này cũng có chút ngoài dự liệu của hắn.
- Ôn sư đệ, ngươi làm sao lại tới nơi này, là biết ta xuất quan, cố ý đến thăm ta sao?
Vân Tâm Nguyệt nhếch môi, trêu chọc nói.
Đôi mắt còn quyến rũ hơn cả hoa đào kia khiến lòng người rung động.
- Không phải.
Ôn Tri Hành thành thật lắc đầu.
- Không.. Vậy sao?
Vân Tâm Nguyệt sửng sốt.
Nàng không ngờ Ôn Tri Hành lại thành thật như vậy.
- Không phải.
Ôn Tri Hành lại gật đầu.
Vân Tâm Nguyệt cười mỉa một tiếng,
- A, Ôn sư đệ tới đây là có chuyện gì?
- Sư tỷ, ta hiện tại đã là đệ tử hạch tâm rồi.
Ôn Tri Hành đột nhiên mở miệng.
"?"
Nụ cười trên mặt Vân Tâm Nguyệt nhất thời cứng đờ.
Nàng vừa mới xuất quan, còn không biết Ôn Tri Hành đã trở thành đệ tử hạch tâm.
- Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?
Ôn Tri Hành cười hỏi.
- Khụ, Ôn sư đệ, ngươi vừa nói cái gì, ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa?
Vân Tâm Nguyệt ho khan một tiếng, nói.
- A, sư tỷ, ta nói ta hiện tại đã là đệ tử hạch tâm rồi.
Ôn Tri Hành lại mở miệng.
- Ngươi.. Đợi lát nữa..
Vân Tâm Nguyệt vẫn có chút mơ hồ.
Không thể.
Ôn Tri Hành sao lại trở thành đệ tử hạch tâm?
Nàng bế quan mấy ngày nay, đã xảy ra chuyện gì a.
- Ôn sư đệ, đây là chuyện khi nào?
Vân Tâm Nguyệt tươi cười trở nên có chút mất tự nhiên.
- Mấy ngày hôm trước, toàn bộ tông môn đều đã biết.
Ôn Tri Hành kiên nhẫn giải thích.
Vân Tâm Nguyệt nhíu mày, nàng cảm giác mình giống như bỏ lỡ chuyện gì.
Khó trách, vừa rồi nhiều người vây quanh nơi này.
- Đúng rồi, sư tỷ, ta muốn một ít linh khí, nếu sư tỷ không cần đến, có thể đưa cho ta.
Ôn Tri Hành không chút khách khí mở miệng.
- Linh khí?
Vân Tâm Nguyệt kinh ngạc, sau đó kịp phản ứng, nói:
- Sư đệ, ngươi bước vào Khí Động cảnh?
- Ừm, vừa mới đột phá.
Ôn Tri Hành cười đáp.
Vân Tâm Nguyệt không e dè dùng thần thức của mình bắt đầu đánh giá Ôn Tri Hành.
- Vậy chúc mừng sư đệ.
Vân Tâm Nguyệt mỉm cười gật đầu.
- Sư tỷ, trước không vội chúc mừng, có linh khí không?
Ôn Tri Hành lại đặt câu hỏi, rất là cố chấp.
Vân Tâm Nguyệt có chút im lặng.
Linh khí ngay cả nàng cũng chỉ có mấy cái, làm sao có thể cho.
Ngươi có chút nhãn lực được không?