Ánh nắng ấm áp ban đầu chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia, tựa như hoa đào trong ngày xuân, tăng thêm vài phần yêu dã câu hoặc.
Đôi mắt vốn trong trẻo kia liễm diễm sinh ba, trong lúc lưu chuyển lộ vẻ mị sắc.
- Đê tiện..
Liễu Thanh Đại nhận ra khác thường, nàng chỉ cảm thấy hai gò má hơi nóng, bên tai lại nổi lên màu hồng nhạt.
Kiếm trong tay vung lên, càng lúc càng trở nên vô lực.
Đương!
Kiếm trong tay bị ngăn cản, Liễu Thanh Đại chỉ cảm giác trước ngực truyền đến một cỗ lực mạnh, cả người không thể khống chế bay ngược mà đi.
- Ơ, tiểu nương tử này xem ra còn chưa phá thân, có lẽ chịu không nổi a.
Một đệ tử Vạn Diệu Cung cười quyến rũ ra tiếng.
Trong lòng bàn tay của nàng có một cái bình ngọc.
Trong đó có từng sợi bột phấn bị đổ ra, vô thanh vô tức dung nhập vào trong không khí.
- Vạn Diệu Tán quả nhiên hiệu nghiệm.
Những người khác thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trở nên thoải mái.
Bọn họ sớm đã ngừng thở.
Chợt, lần thứ hai vây quanh Liễu Thanh Đại.
Thủ đoạn của Vạn Diệu Cung thật sự bẩn thỉu.
Ánh mắt Ôn Tri Hành hơi nheo lại.
Nhưng mà, nhìn qua quả thật rất hiệu nghiệm, hắn cũng muốn Vạn Diệu Tán này.
Hẳn là một phiên bản tiến cấp khác của Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan.
- Một đám tiểu nhân đê tiện!
Liễu Thanh Đại thân hình bạo lui, tránh thoát mọi người vây quét.
Nhưng trên mặt lại là lúc đỏ lúc trắng, loại dược lực chưa từng tiếp xúc qua trong cơ thể nàng lan tràn, để cho nàng không thể không thôi động lính khí mạnh mẽ trấn áp.
Nhưng mà, càng trấn áp cỗ dược lực này, nó lại càng phát tán.
Linh khí trong cơ thể mình tựa như trở thành chất dinh dưỡng bổ dưỡng.
Mấu chốt nhất chính là, thần hồn của nàng bị ảnh hưởng, bất tri bất giác, một thân chiến lực kia cấp tốc giảm xuống.
Nàng còn quá trẻ.
Không biết sự hiểm ác của giới tu hành.
Mấy viên đan dược hiện lên trong lòng bàn tay, bị nàng một ngụm nuốt vào trong bụng.
Trong đầu, một cảm trong trẻo minh nhưng lạnh lùng hiện lên, vẻ mặt miễn cưỡng khôi phục một tia thanh minh.
- Được rồi, mau giết nàng.
Có người quát khẽ mở miệng, chậm thì sinh biến.
Mọi người nghe vậy, thân hình liền lao tới Liễu Thanh Đại, hàn quang lóe ra, đâm thẳng trái tim nàng.
Liễu Thanh Đại đang muốn lui lại, hai chân lại mềm nhũn.
Trong lúc bất đắc dĩ, ngọc thủ nóng ran quét xuống bên hông mình.
Đương!
Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên.
Thế công của mọi người đột nhiên dừng lại.
Trước người Liễu Thanh Đại có linh quang lưu chuyển, một cái lồng lưu ly bay ra.
Kích động mở ra từng vòng gợn sóng.
- Linh khí phòng ngự!
Trong lòng mọi người chấn động!
- Đây là linh khí gì, lại có thể ngăn cản một kích hợp lực của nhiều người như vậy.
Nhưng mà Liễu Thanh Đại sắc mặt trắng bệch.
Linh khí của nàng hỗn loạn, cơ hồ vận chuyển không được.
- Giết!
Mọi người liếc nhau, trong đôi mắt phát ra ý lạnh lẽo.
Cánh tay đột nhiên nâng lên, điểm điểm linh quang nở rộ, hóa thành từng mảnh phi hoa, rơi vào phía trên phòng ngự quang tráo.
Răng rắc!
Lồng sáng vỡ vụn, tựa như ánh sao đầy trời chiếu xuống.
Phốc..
Liễu Thanh Đại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lay động muốn ngã sấp xuống.
- Tiểu tiện nhân, ngươi không phải rất lợi hại sao?
Mọi người cười quyến rũ mở miệng, trong ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.
Bùm!
Mọi người thế công càng mạnh, linh khí điên cuồng khởi động, giống như sóng biển ngập trời.
Trong nháy mắt, Liễu Thanh Đại bị bao phủ trong đó.
- Không ổn rồi.
Ôn Tri Hành nhíu mày.
Hắn vốn định tùy thời mà hành động, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Lấy thực lực của hắn, tùy tiện ra tay cũng không chiếm được chỗ tốt.
Vốn tưởng rằng Liễu Thanh Đại có thể đại phát thần uy, mình căn bản không cần ra tay.
Thế nhưng vẫn còn quá trẻ.
Giờ phút này thấy Liễu Thanh Đại không ngăn cản được, hắn rốt cục cũng không nhịn được.
Quang hoa tản đi, thân ảnh Liễu Thanh Đại lại hiện lên.
Nàng đã ngăn chặn đợt tấn công này.
Chỉ thấy bộ hắc bạch kiếm trang kia cũng không phải phàm phẩm, nhưng cũng trở nên tàn tạ, da thịt mềm mại ẩn hiện.
Chợt cả người từ không trung rơi xuống, chật vật rơi xuống đất.
- Tiểu nương tử này thật đúng là khó chơi.
Sắc mặt chúng nữ Vạn Diệu Cung buông lỏng.
- Giết đi!
Một người trong đó hừ lạnh một tiếng, lập tức muốn ra sức hạ sát thủ!
- Lâm sư tỷ, khoan đã, ta xem thân phận người này không tầm thường, rất có thể là Chính Dương Tông thiên chi kiều nữ, nếu là giết không khỏi quá đáng tiếc, không bằng giao cho ta mang về tông môn hảo hảo dạy dỗ một phen, đến lúc đó dù là không bắt được Ôn Tri Hành, cũng là một kiện đại công.
Đúng lúc này, đã có một người lên tiếng ngăn lại, trong ánh mắt của nàng tràn đầy oán độc.
Chỉ thấy ngực của nàng bị một kiếm bổ ra, thịt mềm trong đó đều bị chém đứt một miếng.
Nếu Liễu Thanh Đại chết đơn giản như vậy, nàng tức giận khó bình tĩnh.
Vốn liếng của nàng không còn, Liễu Thanh Đại cũng đừng nghĩ có.
- Tốt, bắt nàng, mang về cho cung chủ định đoạt.
Lâm sư tỷ nghe vậy gật gật đầu.
Bắt không được Ôn Tri Hành, bắt một người của Chính Dương Tông cũng có thể miễn cưỡng báo cáo kết quả công tác.
- Các ngươi.. Đừng mơ tưởng! Giết!
Đúng lúc này, Liễu Thanh Đại từ trên mặt đất bò lên, mặc dù có chút chật vật, nhưng hai tròng mắt lại chiến thắng dục vọng, tạm thời khôi phục thanh minh.
Khí tức quanh thân nở rộ, nàng dứt khoát không áp chế dược hiệu nữa.
Ong ong!
Hai thanh linh kiếm khẽ chấn động, phát ra kiếm minh.
Kiếm khí tung hoành, nhấc lên một trận sóng khí.
- Lui trước! Nàng chống đỡ không được bao lâu.
Mọi người nhất thời thần sắc biến đổi, thân hình mạnh mẽ bạo lui.
Nhưng mà, kiếm quang quét tới, tất cả mọi người trong nháy mắt đều bị bao vây.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Nơi kiếm quang có thể chạm tới, từng đạo huyết tiễn bắn ra, nhuộm thành màu đỏ trên mặt đất.
Một kiếm này vung ra, Liễu Thanh Đại rốt cục kiệt lực.
Nàng rốt cuộc không thể khống chế bản thân, tê liệt ngã xuống đất.
Kiếm quang tản đi, lộ ra thân ảnh của mọi người Vạn Diệu Cung.
Mấy người nhao nhao trúng kiếm, nhưng đều không lo lắng đến tính mạng.
- Đáng chết!
Đệ tử Vạn Diệu Cung hừ nhẹ một tiếng, tức giận của các nàng lên tới cực điểm.
- Đem tứ chi của nàng chặt bỏ, móc mắt nàng, làm thành lợn người.
Sắc mặt Lâm sư tỷ âm trầm tới cực điểm.
Liễu Thanh Đại cũng giống như Tiểu Cường đánh không chết, chỉ có như vậy, các nàng mới có thể an tâm.
Từng mảnh phi hoa hiện lên, trước người mọi người ngưng tụ thành từng đạo kiếm khí, mắt thấy sắp đánh tới Liễu Thanh Đại!
Vòng tay trên cổ tay Liễu Thanh Đại lập tức hiện lên ánh sáng.
Cùng lúc đó, mặt dây chuyền trên cổ cũng bắt đầu lóe lên.
- Chờ một chút.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh cao gầy từ một bên đi ra.
Mọi người trong lòng kinh hãi, theo tiếng nhìn lại, đã thấy Ninh San đang chân thành mà đến.
- Ninh.. Ninh sư tỷ.
Mấy người nhất thời sửng sốt.
Sao Ninh San lại ở đây?
- Ninh sư tỷ, ngươi như thế nào ở đây, ngươi không phải ở..
Có người nghi hoặc mở miệng.
Những người này lại vừa vặn là người của Ngô Đồng Phong.
- Hừ, trong cung phát sinh chuyện lớn như vậy, ta làm sao còn có thể an tâm bế quan.
Ninh San chủ động nói ra chuyện mình bế quan, sau đó lại quát khẽ một tiếng,
- Bảo các ngươi đi tìm Ôn Tri Hành, các ngươi ở đây làm gì?
Trong lúc vô tình hay cố ý, lệnh bài bên hông lộ ra bên ngoài.
Mấy người nghe vậy, lại nhìn lệnh bài, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thật đúng là Ninh sư tỷ.
- Hồi.. Hồi sư tỷ, trên đường chúng ta bị người của Chính Dương Tông đánh lén, đang muốn bắt hồi tông môn giao cho cung chủ định đoạt.
Lúc trước Lâm sư tỷ vội khom người giải thích.
- A, để ta xem một chút.
Ninh San hơi nhíu mày, chợt liên tục bước về phía trước.
- Ninh sư tỷ.
Mấy người thấy Ninh San tới gần, nhao nhao đứng sang một bên hành lễ.
Liễu Thanh Đại nghe được thanh âm của Ninh San, cũng chậm rãi mở mắt.
Chợt ngẩn người.
Là hắn sao?
Ninh San mỉm cười, cúi người tới gần.
- Ninh sư tỷ cẩn thận.
Những người khác cả kinh, sợ Liễu Thanh Đại lại nổi giận.
- Không sao, chẳng qua chỉ là một con chim non mà thôi.
Ninh San hất cằm Liễu Thanh Đại lên, nắm lấy mặt cô nhìn lướt qua.
- Ngươi..
Liễu Thanh Đại chợt thấy xấu hổ.
Nhất là dưới tác dụng của Tiêu Hồn Tán, bàn tay này có vẻ đặc biệt nóng bỏng.