Trên tay mỗi người đều nắm một ít lô đỉnh mới bắt được.
Vạn Diệu Cung lần này thương binh đông đảo, mỗi người đều cần thông qua khai thác bổ sung, dùng để khôi phục thương thế.
Lô đỉnh rõ ràng là không đủ dùng.
Cho nên Ninh San dẫn theo một nhóm người ra ngoài mua sắm một phen.
Đương nhiên, nguyên bản có chút thương thế là có thể thông qua nuốt đan dược tiến hành chữa thương.
Chẳng qua, đan dược cơ sở trong Vạn Diệu cung bị Ôn Tri Hành cướp sạch không còn.
Tuy rằng qua một đoạn thời gian, bổ sung chút đan dược, nhưng vẫn khan hiếm.
- Ngươi chính là Vương Thủ Chân?
Đúng lúc này, Ninh San nhướng mày tiến lên một bước, ánh mắt mang vẻ quan sát.
Nàng vừa ra ngoài về, nhưng cũng biết được tin Tư Nam Yên lại thu đồ đệ.
Thấy một nam tử xa lạ dám phi hành ở Vạn Diệu cung, tự nhiên cũng đoán ra thân phận của hắn.
Ừm, bộ dạng coi như không tệ.
Chỉ là gầy yếu một chút.
Ninh San hơi có chút thất vọng.
So với bộ dáng tràn đầy dương khí của Ôn Tri Hành, kém hơn không ít.
- Ngươi là ai?
Đầu Ôn Tri Hành hơi ngẩng lên, lộ ra vẻ mặt điểu điểu.
Giống như không để Ninh San vào mắt.
- Con người này.. cũng có chút ý tứ.
Ninh San thấy thế, hơi sửng sốt, chợt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Đến nàng độ tuổi này, còn chưa thấy qua đệ tử Vạn Diệu Cung nào dám ở trước mặt nàng cuồng như vậy, sau đó tiến lên chủ động cười nhẹ mở miệng:
- Ta tên Ninh San, chính là đệ tử thân truyền của phó cung chủ Vạn Diệu Cung Phượng Nhược Ly.
- À, thì ra là Ninh sư tỷ, thất kính.
Ôn Tri Hành nghe vậy, chỉ lạnh nhạt gật đầu, trong lời nói cũng không quá để ý.
- Vương sư đệ, không biết ngươi bây giờ là muốn đi..
Ninh San thấy Ôn Tri Hành ngậm như vậy, hứng thú trong lòng lại tăng thêm vài phần, đang muốn mở miệng lần nữa.
Lại nghe những lô đỉnh mới bắt lớn tiếng kêu cứu.
- Cứu mạng, vị thượng tiên này cứu mạng a!
- Thượng tiên, cứu mạng a!
- Thượng tiên, ta trên có lão dưới có hạ a..
Những lô đỉnh này nhìn thấy Ôn Tri Hành là nam tử, cũng không quản thân phận của Ôn Tri Hành, trực tiếp coi đó là cọng rơm cứu mạng.
Vạn Diệu Cung ác danh ở bên ngoài.
Bọn họ thật sự không muốn làm lô đỉnh a.
Nhưng mà Ôn Tri Hành lại chỉ lạnh nhạt nhìn những người này một cái.
Không phải hắn không muốn cứu, mà là không cứu được.
- Hừ!
Ninh San nhất thời hừ lạnh một tiếng, uy áp nở rộ.
A!
Mọi người nhất thời đau đầu gào thét một tiếng, sau đó bị chấn đến hôn mê.
- Các ngươi dẫn hết những người này xuống đi, tranh thủ thời gian phân phát.
Ninh San mặt không chút thay đổi hướng về phía người phía sau phân phó một tiếng.
- Vâng, Ninh sư tỷ.
Mấy người khác nhất thời gật đầu.
Sau một khắc, liền mang theo những lô đỉnh này rời đi.
Mà Ôn Tri Hành chỉ yên lặng nhìn tất cả, cũng không có động tác gì.
Hắn hiểu được, kết cục của những người này sẽ không quá tốt.
- Vương sư đệ, tu vi của ngươi không tầm thường, lúc trước không biết là đệ tử tông môn nào?
Những người khác vừa đi, Ninh San liền thản nhiên tiến lên, hỏi.
Chuyện Tư Nam Yên tiến vào Chính Dương Tông làm nằm vùng, người biết cũng không nhiều.
Ngay cả Ninh San cũng chỉ biết, sau khi Tư Nam Yên trở về lại thu một thân truyền đệ tử.
- Ta vốn là đệ tử Chính Dương tông.
Ôn Tri Hành mở miệng, ánh mắt lạnh nhạt.
- Cái gì, đệ tử Chính Dương tông!
Ninh San lại ngẩn ra.
Nàng ngược lại không nghĩ tới người trước mắt lại là đệ tử của Chính Dương Tông.
- Làm sao?
Ôn Tri Hành nhướng mày.
- Vậy ngươi có biết một người tên là Ôn Tri Hành không?
Ninh San vội vàng mở miệng.
- Hả?
Vừa nghe Ninh San muốn tìm mình, Ôn Tri Hành cũng sửng sốt.
Nhưng hắn vẫn phản ứng rất nhanh, nói:
- Ôn Tri đúng không, không biết.
- Không biết sao..
Ninh San nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn.
Nàng cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Lúc Ôn Tri Hành chạy trốn, nàng đang bế quan.
Sau khi hái bổ Ôn Tri Hành, những quả dưa lệch táo nứt trong Vạn Diệu cung này, nàng nhìn cũng không muốn liếc mắt một cái.
Thật sự quá kém.
Cũng nhờ có lần thải bổ kia, làm cho tu vi của nàng chính thức đột phá.
Đáng tiếc.
Nếu Ôn Tri Hành vẫn còn..
Bây giờ nàng không cần bận rộn nữa.
Lúc trước không biết Ôn Tri Hành tốt như vậy, hiện tại..
Thật sự nhớ hắn.
- Ninh sư tỷ, ngươi.. Bị thương rồi.
Ôn Tri Hành thấy thế, hai mắt ngưng tụ, ánh sáng màu vàng lập tức lóe lên, tiên linh nhãn mở ra.
Vị trí khí hải của Ninh San lúc này đang có mấy vết nứt.
Linh khí quanh thân càng không ngừng tiết lộ.
Ninh San mặc dù che giấu rất khá, nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Ôn Tri Hành.
- Ngươi.. Ngươi làm sao biết..
Ninh San cả kinh, thân hình không khỏi nhanh chóng lui về phía sau.
Đối mặt với ánh mắt Ôn Tri Hành, giống như mình hoàn toàn bị nhìn thấu.
Nàng sở dĩ vội vã ra ngoài như vậy, chính là vì tìm một lô đỉnh thích hợp để bổ sung.
Nhưng mà lô đỉnh lần này bắt được cũng đều là mặt hàng bình thường.
Cho dù là Thải Bổ, cũng không cứu được thương thế của nàng.
Ninh San vốn định tìm Phượng Nhược Ly hỗ trợ, nhưng thương thế của Phượng Nhược Ly cũng không nhẹ, giờ phút này đã bế quan.
Vết thương này của nàng cũng không phải là vết thương trí mạng gì, ngược lại không tiện đi quấy rầy Phượng Nhược Ly.
- Ninh sư tỷ, ta có một phương pháp, có thể trị liệu thương thế của ngươi.
Ôn Tri Hành cười mở miệng.
- Ngươi có biện pháp?
Ánh mắt Ninh San sáng lên, nhưng trong mắt còn có chút hoài nghi.
Nàng đối với Ôn Tri Hành trước mắt, còn có rất nhiều nghi ngờ, tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng.
- Nếu sư tỷ tin ta, đêm nay có thể tới tìm ta.
Ôn Tri Hành mặt không chút thay đổi, nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
- Người này.. Cổ quái..
Nhìn bóng lưng Ôn Tri Hành rời đi, Ninh San hơi nhíu mày.
"Vương Thủ Chân" này rốt cuộc là thân phận gì.
Bộ dáng không kiêng nể gì của đối phương khiến nàng cũng có chút không chắc chắn.
Nàng rất muốn biết tình huống cụ thể, nhưng Tư Nam Yên và Phượng Nhược Ly đều đã bế quan.
Phải đợi một ít thời gian mới có thể xuất quan.
- Tốt.. Ta ngược lại muốn nhìn xem trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì.
Ninh San cảm nhận được tình huống trong Khí Hải.
Khe nứt kia càng lúc càng lớn, tiếp tục như vậy, nàng có thể cũng sắp có chút không áp chế được.
Nếu "Vương Thủ Chân" này nói có thể giúp nàng, vậy nàng liền đi thử xem.
Nàng cũng không tin, có người dám ở Vạn Diệu cung hạ thủ với mình.
* * *
Bên kia, Ôn Tri Hành một đường đi nhanh, đi tới chỗ Tư Nam Yên bế quan.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn tới gần đã bị ngăn lại.
- Vương sư huynh, cung chủ đại nhân đang bế quan, mời trở về đi.
Mấy hộ vệ cung kính hành lễ với Ôn Tri Hành.
Các nàng trước đó cũng đã quen biết Ôn Tri Hành.
Sau đó, lại có một người tiến lên, đưa ra một khối lệnh bài tông chủ, nói:
- Cung chủ đại nhân đã dặn dò, Vương sư huynh có thể tùy ý hành động, không cần xin chỉ thị.
- Được, đa tạ.
Ôn Tri Hành nhận lệnh bài, trực tiếp xoay người rời đi.
Bế quan là tốt rồi.
Phượng Nhược Ly và Tư Nam Yên vừa bế quan, hắn cơ bản có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng Ôn Tri Hành cũng không vội vã đi tìm Liễu Thanh Đại.
Mà là trực tiếp quay đầu đi tới luyện khí đại điện.
Thuật khôi lỗi mới lấy được này, hắn vội vã sử dụng.
Nhưng trước đó, phải nâng cao trình độ luyện khí của mình mới được.
- -
Mà lúc này.
Trong mật thất Tiêu Hồn Phong, Tư Nam Yên vẫn chưa bế quan chữa thương.
Trước người nàng có một màn sáng, một thân ảnh trong đó hiện ra.
Hai người mặt mang ý cười, trò chuyện thật vui vẻ.
- Vân Thanh, muốn liên lạc với ngươi, thật đúng là không dễ dàng a.
Thanh âm Tư Nam Yên rất nhẹ nhàng, giống như tràn ngập cảm khái cùng bất đắc dĩ, trong ánh mắt càng tràn ngập cảm xúc nồng đậm.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng liên lạc được.
- Tư cung chủ, nhiều năm không gặp, Vân Thanh cũng rất nhớ.
Mục Vân Thanh cười ôn hòa.
Thanh âm ôn nhuận như nước, để lộ ra cảm giác thân cận vô cùng.
- Vậy sao, sao nhiều năm như vậy cũng không trở về gặp mặt.
Tư Nam Yên khẽ lắc đầu, sâu trong đôi mắt mang theo một tia u oán.
- Sớm biết ngươi thích tu hành ma đạo truyền thừa như vậy, ta nên sớm liên lạc với ngươi mới đúng.
Yêu nữ này..
Nụ cười của Mục Vân Thanh chậm rãi thu lại.
Trong lời nói của Tư Nam Yên tràn đầy uy hiếp.
Trước đó, hắn nhận được tin nhắn của Tư Nam Yên.
Biết được Trương Thiên Thành bị Tư Nam Yên bắt được, sau khi chuyện mình tu hành ma đạo truyền thừa bại lộ, hắn không thể không nghĩ biện pháp chủ động liên hệ với Tư Nam Yên.
Hắn thật sự là không nghĩ tới, lần này ra ngoài lịch lãm, sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Liễu Thanh Đại và Bạch Lộ Thu bị bắt, Vương Thế Dương chết, "Vương Thủ Chân" lại phản bội gia nhập Vạn Diệu Cung.
Sự tình quá nhiều, đều làm cho hắn có chút trở tay không kịp.
- Tư cung chủ, chúng ta cũng đi thẳng vào vấn đề.
Mục Vân Thanh cũng không nói dối nữa, nói:
- Tư cung chủ lần này thủ bút lớn như vậy, không chỉ thiết kế bắt Liễu Thanh Đại và Bạch Lộ Thu, mà còn đánh chết Vương Thế Dương trưởng lão của Chính Dương tông ta, Vân Thanh rất bội phục.
Nói xong, lại chắp tay thi lễ.
Mục Vân Thanh chỉ cho rằng, tất cả đều do Tư Nam Yên thiết kế.
Nguyên bản hắn còn có chút chướng mắt Tư Nam Yên, nhưng lần này thật đúng là làm cho hắn có chút nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Hả?
Tư Nam Yên nghe vậy, trong lòng cũng sửng sốt.
Thiết kế giết Vương Thế Dương?
Nàng không có.
Chợt, nàng lại kịp phản ứng, Mục Vân Thanh hẳn là đem cái chết của Vương Thế Dương, quy kết trên người của nàng.
Nghĩ tới đây, nàng dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, nhận lấy, thản nhiên nói:
- Chỉ là thi triển tiểu kế mà thôi.
- Tư cung chủ khiêm tốn rồi.
Ánh mắt Mục Vân Thanh bắt đầu trở nên thâm thúy.
Sau khi hắn trở lại tông môn, mặc dù không gặp Liễu Thanh Huyền, nhưng cũng từ trong miệng những người khác biết được một ít tin tức.
Tư Nam Yên lại lẻn vào trong Chính Dương tông, âm thầm thả bốn đại ma tướng trong Trấn Ma Quật ra ngoài.
Lại khống chế được Vũ trưởng lão trông coi Trấn Ma Quật.
Hơn nữa chuyện xảy ra sau đó, điều này không thể không làm cho hắn một lần nữa nhìn kỹ Tư Nam Yên.
Yêu nữ này có chút gì đó.
Nhưng mà Mục Vân Thanh không biết chính là, tất cả những thứ này cơ bản đều là trùng hợp.
Mục đích ban đầu của Tư Nam Yên chính là muốn bắt Ôn Tri Hành về mà thôi.
Nàng cũng không có mưu kế gì, chỉ là rất đơn thuần muốn bắt người cùng thuận đường gây sự.
- Tư cung chủ, ân oán lúc trước của chúng ta, Vân Thanh muốn bỏ qua, ngươi cảm thấy thế nào?
Nghĩ tới đây, Mục Vân Thanh lại mở miệng.
- Vậy ta có lợi ích gì?
Đôi mắt đẹp của Tư Nam Yên hơi nheo lại, vẫn chưa trực tiếp đáp ứng.
- Tư cung chủ đơn giản là muốn phá hủy Chính Dương tông, Vân Thanh bất tài, có thể giúp ngươi một tay.
Mục Vân Thanh hời hợt mở miệng.
Ở trong miệng của hắn, Chính Dương Tông thật giống như một tông môn bình thường không đáng để ý.
- A.. Vậy ta phải tin ngươi như thế nào?
Tư Nam Yên nhất thời ý động, đây chính là điều nàng muốn.
Vốn còn muốn uy hiếp Mục Vân Thanh đáp ứng.
Không ngờ, nàng còn chưa mở miệng, Mục Vân Thanh đã chủ động mở miệng.
Người này.. Quả nhiên là súc sinh!
Nhưng mà, rất hợp ý nàng.
- Tư cung chủ, người có biết.. Sư tôn ta gần đây đang đóng cửa tử quan, ngay cả ta cũng không thể liên lạc với hắn.
Mục Vân Thanh ý vị thâm trường mở miệng.
- Bế Tử Quan?
Tư Nam Yên nhíu mày, chẳng lẽ nói..
- Sư tôn có lẽ là muốn đột phá.
Mục Vân Thanh nói:
- Giờ phút này sư tôn còn không biết việc này, chờ hắn xuất quan, nhất định sẽ tìm ngươi thanh toán.
Cái gì, Liễu Thanh Huyền sắp đột phá rồi!
Tư Nam Yên cả kinh, lần này thật sự có chút ngồi không yên.
Nàng vốn không phải là đối thủ của Liễu Thanh Huyền, nếu là lại đột phá, cái này chơi thế nào.
Chỗ dựa duy nhất của mình chính là sư tổ đang ngủ say kia.
Vạn nhất lúc Liễu Thanh Huyền giết tới, sư tổ không tỉnh lại..
- Tư cung chủ yên tâm, sư tôn bế quan còn cần một ít thời gian, sẽ không nhanh như vậy.
Mục Vân Thanh thấy Tư Nam Yên có chút nóng nảy, nhất thời trấn an một tiếng.
Vốn là một lần Tư Nam Yên đắn đo Mục Vân Thanh nói chuyện, lại dần dần bị Mục Vân Thanh nắm quyền lên tiếng.
- Tin tức này có thật hay không?
Sắc mặt Tư Nam Yên trầm xuống.
Nàng trước đó liền giả đột phá lừa gạt Chính Dương Tông.
Vạn nhất.. Liễu Thanh Huyền cũng tới một chiêu này.
- Đương nhiên là thật, ngươi hiện tại bắt Liễu Thanh Đại và Bạch Lộ Thu đi, nếu là giả, sư tôn không có khả năng bình tĩnh như vậy.
Mục Vân Thanh lắc đầu.
Tư Nam Yên nghe vậy khẽ gật đầu.
Cũng đúng.
- Được, ta tin ngươi, không biết Vân Thanh ngươi có kế sách gì không.
Tư Nam Yên hít sâu một hơi.
- Dễ thôi, ngươi phế bỏ Bạch Lộ Thu trước đi.
Mục Vân Thanh mỉm cười, nói.
- Phế bỏ Bạch Lộ Thu?
Tư Nam Yên ngẩn ra.
- Đúng vậy, chờ ngươi phế bỏ Bạch Lộ Thu, lại nói muốn đối phó Liễu Thanh Đại, ta sẽ đem tin tức này truyền lại cho Liễu Thanh Huyền.
Mục Vân Thanh chắp hai tay sau lưng, bộ dáng như đang nắm giữ.
Đây chẳng lẽ là muốn triệt để chọc giận Liễu Thanh Huyền!
Tư Nam Yên nhíu mày, đây là đang bức Liễu Thanh Huyền a.
Vạn nhất Liễu Thanh Huyền không quan tâm giết tới thì sao.
Một người bị bức bách, chuyện gì cũng có thể làm được.
- Chọc giận tốt nhất, Tư cung chủ, nghe nói Tạo Hóa Thiên Ma Công của ngươi thế nhưng là xuất thần nhập hóa a..
Mục Vân Thanh lại cười nói.
Tạo Hóa Thiên Ma Công..
Tư Nam Yên trong lòng cả kinh, nói:
- Ý của ngươi là.. Muốn ta giả trang thành Liễu Thanh Đại?
- Tư cung chủ quả nhiên thấu tình hiểu ý.
Mục Vân Thanh gật đầu.
- Liễu Thanh Huyền không xuất quan, vậy chúng ta liền buộc hắn xuất quan, đối mặt chính mình nửa phế nữ nhi, hắn hẳn là sẽ không thờ ơ đi.. Hơn nữa có ta nội ứng ngoại hợp, Tư cung chủ, ngươi sẽ không nắm được loại cơ hội xuất thủ tuyệt hảo này ư?
- Ngươi.. đủ tàn nhẫn.
Tư Nam Yên nhìn nụ cười ôn hòa của Mục Vân Thanh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý.
Tâm tư và hành vi của người này, quả thực còn ác ma hơn cả ác ma.
Đối với Chính Dương Tông có ân với hắn, nói phản bội liền phản bội.
- Vậy nếu ta thất bại..
Trong lòng Tư Nam Yên vẫn không yên.
Việc này quá nguy hiểm.
- Liễu Thanh Đại không phải còn trong tay Tư cung chủ sao, át chủ bài vẫn còn, Liễu Thanh Huyền cũng không dám làm gì ngươi.
Mục Vân Thanh lại mở miệng nói.
* * *
Tư Nam Yên hít sâu một hơi, ánh mắt âm tình bất định.
- Tư cung chủ, đây là thành ý của ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Mục Vân Thanh vẻ mặt thành khẩn mở miệng, hai tròng mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn về phía Tư Nam Yên.