Cố Trạch Mộ nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thanh Ninh thì biết nàng không dễ dàng tin tưởng mình, hắn nói: “Năm đó, Phụng Triển thường xuyên ra vào cung, y biết nàng kiêng kị Phục Cơ nên từ đó trở đi y quyết tâm muốn giết Phục Cơ. Vốn dĩ, dựa vào năng lực của y thì chuyện này có thể làm trời không biết quỷ không hay, nhưng mà lại bị dư nghiệt Hồ thị phát hiện đầu mối rồi tiết lộ cho ta, dựa vào đó châm ngòi quan hệ giữa ta và nàng. Sau khi ta phát hiện chuyện bất thường rồi điều tra, vốn dĩ muốn đợi trừ khử hết dư nghiệt Hồ thị thì lại điều tra hung phạm, không ngờ Phụng Triển biết chuyện ta và nàng cãi nhau mà tự mình đến trước mặt ta thỉnh tội.”
Cố Trạch Mộ nhớ đến chuyện khi xưa Phụng Triển quỳ trước mặt hắn thỉnh tội.
Lúc đó, Phụng Triển mới mười lăm tuổi, vừa mới kế thừa tước vị Định Quốc công không lâu. Trên gương mặt kia còn mang theo vẻ non nớt của người thiếu niên, nhưng khi nói đến chuyện giết Phục Cơ thì y chỉ nói hời hợt: “Nếu không vì nàng ta thì ngài và tỷ tỷ sẽ không cãi nhau liên tục. Chỉ cần không có nàng ta, ngài và tỷ tỷ vẫn có thể ân ái như trước.”
Đối với Phụng Triển mà nói, đây chỉ đơn giản là xử tử một nô tỳ, cho dù bây giờ thân phận nàng ta tôn quý thì cũng chỉ là nô tỳ mà thôi. Điều y lo lắng duy nhất là ngộ nhỡ tỷ tỷ biết chuyện thì thì e rằng tỷ tỷ sẽ tức giận với y.
Thái độ của y quá mức hiển nhiên làm cho Tiêu Dận sợ hãi không thôi. Dù cho sau này hắn tín nhiệm Phụng Triển, cho phủ Định Quốc công tôn vinh vô hạn, nhưng một hạt giống hoài nghi đã gieo xuống.
Dư nghiệt Hồ thị nghĩ nhân cơ hội này để Tiêu Dận và Phụng gia rạn vỡ, từ một góc độ nào đó mà nói thì bọn chúng thất bại nhưng cũng thành công.
“Y biết ta sẽ không giết y cho nên y không hề kiêng kị mà nói cho ta. Tất cả chuyện này đều là lỗi của y, không liên quan đến nàng. Y chỉ không muốn bất kỳ ai làm ảnh hưởng ngôi vị hoàng hậu của nàng, hôm nay y có thể giết Phục Cơ thì ngày sau cũng có thể giết ta.”
Câu nói cuối cùng này Cố Trạch Mộ nói rất nhẹ nhưng lại giống như một tia sét.
Cố Thanh Ninh nắm thật chặt nắm đấm, Phụng Triển trong miệng Cố Trạch Mộ giống như một người xa lạ. Nàng nhớ mặc dù Phụng Triển hơi cố chấp tùy hứng nhưng không phải là người có tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn vô tình. Cố Thanh Ninh biết người sẽ thay đổi, nhưng nàng không tin Phụng Triển lại biến thành như thế.
Nàng nhìn Cố Trạch Mộ, quả quyết nói: “Đệ ấy không phải người như thế.”
Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng: “Ta biết nàng sẽ không tin ta, nàng có thể hỏi cung nữ của mình. Bây giờ vật đổi sao dời, bà ta cũng không cần phải che giấu nữa. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn thì bà ta sẽ nói rõ chân tướng với nàng.”
“Không phải ta nói ngươi gạt ta, chẳng qua ta cảm thấy ngươi hiểu lầm Phụng Triển rồi.”
Trong ánh mắt của Cố Trạch Mộ toát ra sự thất vọng không dễ dàng phát hiện: “Đến bây giờ mà nàng vẫn che chở cho y.”
Cố Thanh Ninh nhíu mày nhìn hắn: “Không phải ta che chở cho đệ ấy. Nếu ta biết năm đó đệ ấy giết Phục Cơ thì cho đù đệ ấy là đệ đệ ta, ta vẫn sẽ xử lý công bằng. Đệ ấy đã vì ta thì ta và đệ ấy sẽ cùng nhau gánh chịu. Nhưng đệ ấy không phải là người vì ham muốn quyền lực mà giết người như ngươi nói. Nếu như đệ ấy là người như thế thì cần gì phải để Vân Châu giả chết trong Ly cung, để lại một tai họa như thế? Giết chết Vân Châu không phải đơn giản hơn sao?”
Cố Trạch Mộ trầm mặc một lát mới nói: “Thanh Ninh, nàng vẫn không rõ vì sao ta không nói hết chân tướng cho nàng. Đó là vì ta không dám đánh cược, nếu ta nói hết chân tướng cho nàng thì nàng sẽ đứng về bên nào?”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.
“Bây giờ ta đã biết nàng chọn gánh chịu với Phụng Triển.” Trên mặt Cố Trạch Mộ nở nụ cười đắng chát. “Nàng cảm thấy ta quan tâm sự sống chết của Phục Cơ hơn, cho nên khi nàng vừa biết chân tướng thì trước tiên đã nghĩ nên bảo vệ đệ đệ mình thế nào. Thanh Ninh, nàng có nghĩ đến ta chưa?”
“Ta…”
“Thanh Ninh, khi đó ta thật sự ghen ghét với Phụng Triển. Cho dù y làm gì nàng cũng hết lòng tin tưởng y, bao dung y.” Cố Trạch Mộ khẽ nói. “Nàng che chở ta trước mặt Hồ quý phi, ngăn trước mặt của ta, nhưng nàng che chở ta lại khác với Phụng Triển, nàng chưa từng tin tưởng ta.”
Cố Thanh Ninh quay đầu: “Nhưng ngươi cũng chưa từng tin tưởng ta như thế.”
“Đúng, tuy chúng ta là phu thê nhưng thật ra chưa từng thẳng thắn với nhau.” Cố Trạch Mộ yên lặng nhìn nàng. “Nếu biết sớm như thế thì ta sẽ không so đo như thế. Ta sẽ nói cho nàng biết từ sớm, từ giây phút đầu tiên gặp nàng ta đã rung động.”
Cố Thanh Ninh nhìn hắn với vẻ khiếp sợ, trong lòng như nhấc lên phong ba. Nàng không dám tin mà lắc đầu: “Ngươi gạt ta, rõ ràng ngươi thích Phục Cơ…” Nếu không phải như thế, sao hắn lại lướt qua mình mà phong phi, Phục Cơ lại ở trước mặt nàng khoe khoang sự tín nhiệm và sủng ái của hắn?
Cố Trạch Mộ biết nàng sẽ không tin, nhưng khi thấy nàng không do dự mà lắc đầu phủ nhận thì trong giây phút đó lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Hắn cười khổ nói: “Lúc đó ta chưa từng thích qua ai cả, khi phát hiện ra tâm tư của mình thì phản ứng đầu tiên của ta chính là hoảng sợ.”
“Nàng thích ta ôn tồn lễ độ, nếu có một ngày nàng biết ta là kiểu người tính toán không từ thủ đoạn thì nàng sẽ phản ứng thế nào?
“Ta không dám nghĩ đến, vì thế ta giữ lại chút tự tôn ít ỏi không để nàng phát hiện ra tâm tư của ta. Bây giờ nghĩ lại đúng thật là vô cùng ngu xuẩn.”
Cuộc nói chuyện này vậy mà nhanh chóng kết thúc, nha hoàn đến gọi hai người đi ăn cơm. Dường như Cố Thanh Ninh thở dài một hơi, vội vàng rời khỏi viện tử của Cố Trạch Mộ.
Để lộ chân tướng năm đó chỉ khiến nàng càng thêm luống cuống.
Nàng chưa từng nghĩ đến người Tiêu Dận thích lại là nàng, mà bây giờ nghe lời thổ lộ của hắn thì trong lòng nàng hơi rung động, nhưng nhiều hơn là sự nặng nề và bất đắc dĩ. Thật sự giữa hai người bọn họ có rất nhiều hiểu lầm, đến bây giờ chỉ có thể kêu một tiếng có duyên không phận.
Cố Thanh Ninh đang suy nghĩ chuyện trong lòng, lại vô tình đụng vào Cố Thanh Thù.
“Thanh Ninh, ta vừa mới đi vào viện tìm muội, nha hoàn nói muội đi ra ngoài. Muội đi đâu thế?”
Cố Thanh Ninh lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Không đi đâu cả, chỉ quanh quẩn trong viện thôi.”
Cố Thanh Thù nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Cố Thanh Ninh, trong lòng hơi nghi hoặc. Nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều, kéo Cố Thanh Ninh đi ra ngoài. “Ta nói muội nghe, vừa rồi ta nghe được một tin tức! Nói ra nhất định muội sẽ không tin!”
“Tin gì?”
Cố Thanh Thù nhìn xung quanh, kề sát vào lỗ tai nàng mà khẽ nói: “Muội biết không? Thì ra Trạch Mộ không phải hài tử nhà chúng ta.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Thanh Thù thấy vẻ mặt của nàng thì đã hiểu ra: “Muội đã biết từ sớm? Vậy mà lại không nói cho ta, không có nghĩa khí!”
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói: “Chuyện này không có gì đáng để rêu rao cả, lại nói đây là việc riêng của Trạch Mộ, muội có tư cách gì đi nói chứ.”
Cố Thanh Thù chép miệng: “Sao muội lại không có tư cách, quan hệ giữa muội và Trạch Mộ thân mật như vậy, còn ai có tư cách hơn muội chứ?”
Cố Thanh Ninh vừa mới bị Cố Trạch Mộ tỏ tình, ngay lúc nghe chuyện nhạy cảm này nàng vội nói: “Tỷ nói mò gì đó!”
“Ta nói mò chỗ nào, muội và Trạch Mộ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, mặc dù không phải huynh muội lại hơn hẳn huynh muội.” Cố Thanh Thù dửng dưng nói. “Chẳng lẽ khi đệ ấy khôi phục thân phận thì hai người sẽ một người một ngả sao?”
Lúc này, Cố Thanh Ninh mới ý thức được mình quá nhạy cảm, nàng hơi không tự nhiên mà nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện này, sao tỷ biết được thế?”
Cũng không nói tiếp, thuận theo nàng mà nói: “Ngoại tổ phụ ta biết tổ phụ trở về cho nên cố ý đến cửa tìm tổ phụ, bây giờ hai người còn nói chuyện trong phòng đó. Ta đi dâng trà cho bọn họ, nghe lén bọn họ nói chuyện mới biết được.”
Từ khi Cố Thanh Thù và Liễu Tử Ký từ hôn, Cố gia và Liễu gia gần như không qua lại. Có thể để Liễu thái phó vứt bỏ thành kiến cố ý tới cửa tất cất giấu huyết mạch Chiêm gia cũng không thể dối gạt được.
Nhưng Liễu thái phó có thể tới cửa nói rõ chuyện này không nghiêm trọng như thế. Chuyện này khiến Cố Thanh Ninh hơi khẽ thở ra, nhưng trái tim vẫn treo cao.
Cũng may Uy Quốc công không nói chuyện lâu với Liễu thái phó, không bao lâu sau Liễu thái phó cáo từ trở về phủ. Uy Quốc công cũng thay quần áo bình thường xuất hiện trong đại sảnh.
Tuy nói là tổ chức tiệc tẩy trần cho Uy Quốc công và Cố Trạch Mộ nhưng thức ăn cũng không xa hoa, chỉ là những món bình thường.
Người một nhà ngồi cùng nhau chờ phu thê Uy Quốc công gắp thức ăn, sau đó mới thi nhau động đũa.
Cố Thanh Ninh len lén nhìn vẻ mặt của Uy Quốc công thì phát hiện ánh mắt ông vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng của ông. Cố Thanh Ninh hơi thất vọng lại vô thức nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ, ai ngờ Cố Trạch Mộ cũng nhìn về phía nàng. Nàng vội vàng thu mắt về, giả vờ như đang tập trung ăn cơm,
Nhưng mà cũng không ai để ý đến sắc mặt của hai người, vì trong bữa tiệc Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo đang cãi nhau, lại thuận tiện bắt nạt Cố Trạch Thuần, rất náo nhiệt.
Uy Quốc công cũng không tức giận, cứ tốt tình mà nhìn mấy đứa cháu cãi nhau ầm ĩ. Cuối cùng ông mới đưa mắt nhìn Cố Trạch Mộ vẫn rất trầm tĩnh, trong lòng thở dài một hơi.
Đợi đến khi tất cả mọi người ăn cơm xong, bọn nha hoàn mới dọn bàn sạch sẽ. Uy Quốc công cũng không để bọn họ đi, chỉ bảo hạ nhân rời đi hết. Trong trong thính đường lớn như vậy chỉ còn có người Cố gia.
Ba chị em dâu nhìn nhau, biết cha chồng có đại sự muốn nói. Dù sao Uy Quốc công thân là chủ soái, đột nhiên trở về kinh thành cũng không đơn giản là đưa mấy phạm nhân về.
Uy Quốc công lướt mắt nhìn người trong nhà, chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện hôm nay ta đã muốn nói vào mười mấy năm trước, nhưng lại kéo đến bây giờ.”
Bỗng nhiên Cố Thanh Ninh có cảm giác.
Uy Quốc công đưa mắt nhìn sang Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ không phải hài tử Cố gia chúng ta. Họ gốc của hắn là Chiêm, tổ phụ ruột của hắn chính là Chiêm Thế Kiệt.”
Lời này vừa nói ra giống như một viên đá dấy lên ngàn gợn sóng.