Mục lục
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn hài tử đều ngây ngẩn cả người, may mà viện này không có người khác, nếu không, không biết sẽ rối loạn như thế nào đâu.

Cố Trạch Mộ đột nhiên nhìn về phía Cố Thanh Ninh, nhìn vẻ mặt nàng hiển lộ một chút khiếp sợ còn chưa kịp che dấu hoảng loạn, trái tim hắn giống như bị đánh một quyền nặng nề.

Chỉ là Cố Thanh Ninh phản ứng rất nhanh, lập tức thu liễm cảm xúc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Nàng lại không biết, nàng phản ứng như vậy càng khiến Cố Trạch Mộ càng thêm xác định thân phận của nàng.

Trong khoảng khắc, Cố Trạch Mộ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, thê tử kiếp trước sẽ cùng trọng sinh, còn trở thành huynh muội?

Trên đời còn có chuyện gì hoang đường hơn chuyện này sao?

Liễu Tử Ký không nghĩ nhiều như vậy, hắn kinh ngạc cảm thán nói:

- Thật sự có thể nói a! Có thể khiến nó nói thêm câu nữa không?

Tiêu Diễn Chi có chút chần chờ, rốt cuộc trước giờ anh vũ này luôn không nói chuyện, mỗi ngày chỉ biết ăn.

Nhưng suy nghĩ một chút, ba năm này anh vũ bị dưỡng ở phủ công chúa, hắn cùng mẫu thân ở Thiên Phật Tự, có lẽ anh vũ này có nói, nhưng nha hoàn chăm sóc không chú ý, có thể là vậy.

Vì thế Tiêu Diễn Chi cũng không rối rắm, cùng Liễu Tử Ký cầm một đống hạt dưa, muốn dụ Tam Bảo nói chuyện, ai ngờ Tam Bảo vô cùng không khách khí, ăn sạch hạt dưa trên tay bọn họ, mà một chữ cũng không chịu nói.

Liễu Tử Ký thất bại, Tiêu Diễn Chi an ủi nói:

- Trước kia nha hoàn còn nói chưa từng nghe nó nói chuyện, chúng ta có thể nghe thấy một câu là có vận khí rất tốt.

Liễu Tử Ký nghĩ cũng đúng, lại vui vẻ năng động, nhìn Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ, vội vàng tới kéo bọn họ:

- Các ngươi cũng cho anh vũ ăn đi.

Tiêu Diễn Chi cũng nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt hai người đều không tốt, hắn còn nghĩ là hắn có tân bằng hữu, nên xem nhẹ bọn họ, khiến bọn họ không cao hứng, vội cầm một đống hạt dưa, lấy lòng đặt vào trong tay hai người.

Cố Thanh Ninh giống như cố kỵ gì đó, chậm chạp không dám tiến lên, Cố Trạch Mộ ước lượng số hạt dưa trong tay, đi tới trước mặt Tam Bảo.

Mà Tam Bảo luôn thể hiện thần khí, ở trước mặt hắn giống như e dè rất nhiều, cũng không bay tới bay lui nữa, thành thật đứng yên trên mặt đất, một đôi mắt xanh nhìn Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng, cầm một hạt dưa đặt vào lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Tam Bảo.

Tam Bảo thử đi về phía trước một bước, thấy Cố Trạch Mộ không động đậy, lúc này mới thật cẩn thận cúi đầu ăn hạt dưa kia.

Cố Trạch Mộ nói một câu:

- Nói thêm câu nữa.

Tam Bảo giật giật đầu, sau đó bay lên cao, cạc cạc kêu:

- Tiêu Dận, hỗn đản! Tiêu Dận, hỗn đản!

Cố Trạch Mộ:

- …

Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Cố Trạch Mộ cứng đờ.

Ở góc độ mà Cố Thanh Ninh không thể nhìn thấy, sắc mặt của hắn chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm bầu trời đủ mọi màu sắc, trong đầu đang suy nghĩ, đều là cảnh tượng đem súc sinh này rút sạch lông làm thành chổi lông chim.

Tam Bảo giống như cảm giác được nguy hiểm, cặp cánh kia càng dùng sức vỗ thật mạnh.

Liễu Tử Ký tức giận kêu to:

- Dựa vào cái gì! Chúng ta cho nó ăn nhiều như vậy mà nó cũng không nói lời nào, Trạch Mộ mới cho ăn có một hạt, nó liền nói, hơn nữa còn nói câu khác, này không công bằng!

Tiêu Diễn Chi chớp chớp đôi mắt, hắn hoảng hốt nhớ tới, "Tiêu Dận" giống như tên húy của hoàng ngoại tổ phụ, điểu này lá gan quá lớn, không muốn sống nữa sao?

Nhưng vào lúc này, nhũ mẫu của Tiêu Diễn Chi vội vàng chạy tới, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

- Tiểu tổ tông, sao người lại ở chỗ này? Người mau đi tới đại viện đi, đã sắp khai yến.

Lúc này Tiêu Diễn Chi dẫn tiểu đồng bọn rời đi, Liễu Tử Ký chu miệng, trừng mắt liếc nhìn Tam Bảo:

- Không cho ngươi ăn!

Ai ngờ Tam Bảo ở trước mặt Cố Trạch Mộ còn thành thật giống gà, lúc này trực tiếp xà xuống đầu Liễu Tử Ký, Liễu Tử Ký khiếp sợ la oai oái.

Sau đó nó kêu cạc cạc bay quanh bầu trời, vừa bay còn vừa kêu:

- Bổn cung không hiếm lạ!

Nhũ mẫu cũng ngây ngẩn cả người, lời đồn đãi về vị này điểu tổ tông này nhũ mẫu đã nghe qua, tuy được cho ăn ngon uống tốt, lại vô cùng cao ngạo, còn chưa bao giờ... Hoạt bát đến như vậy.

Chỉ là nhũ mẫu cũng không suy nghĩ quá nhiều, vẫn nên dẫn đám tiểu tổ tông này về đại điện mới thỏa đáng.

Nhưng ngay lúc bọn họ xoay người rời đi, Tam Bảo lại kêu lên:

- Nương nương đi thong thả! Nương nương đi thong thả!

Thân thể Cố Thanh Ninh cứng đờ, nhịn không được mà quay đầu lại hung hăng trừng mắt, liếc Tam Bảo một cái, Tam Bảo lập tức héo queo, thành thật đậu xuống giá đỡ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, bộ dạng vô cùng ủy khuất.

Cố Thanh Ninh:

- …

Nếu biết điểu này sẽ biểu diễn nhiều như vậy, năm đó sẽ không dưỡng nó.

______________________________________

Từ lúc Nhạc Bình bị Nguyên Gia đuổi ra khỏi phủ công chúa, không khí trong yến tiệc bị ảnh hưởng ít nhiều, rất nhiều người trở nên rất câu nệ.

Cố Trạch Mộ từ đầu tới cuối vẫn luôn thất thần, đến lúc cùng Đào thị lên xe ngựa, mới lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn Đào thị nói chuyện cùng Cố Thanh Ninh, có lẽ vì thay đổi suy nghĩ, nên lúc này hắn mới phát hiện Cố Thanh Ninh có rất nhiều thói quen giống Phụng Trường Ninh.

Tỷ như lúc nàng phát ngốc, sẽ thích chà niết đầu ngón tay, nàng không thích ăn đào, thích ăn cay, dù hiện giờ tuổi còn nhỏ, nhưng tư thế đi đường giống như đã trải qua huấn luyện, làn váy không nhăn xấu xí, có vẻ vô cùng đoan trang.

Trước giờ hắn không nghĩ tới loại khả năng này, cho nên những chi tiết này cũng không thèm để ý.

Nhưng hôm nay phát hiện ra này đó, thật là nhìn thế nào cũng thấy giống.

Trước đây Cố Trạch Mộ chỉ cảm thấy đây là muội muội có quan hệ huyết thống với hắn, mặc kệ như thế nào hắn cũng sẽ che chở nàng cả đời.

Nhưng hôm nay Cố Thanh Ninh thay đổi thân phận, hắn không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với nàng.

Vì thế liên tiếp mấy ngày, Cố Thanh Ninh nhạy bén phát hiện huynh trưởng thay đổi thái độ với nàng, hắn thường dùng biểu tình một lời khó nói hết mà nhìn lén nàng, nhưng nàng hỏi hắn có chuyện gì, thì hắn lại không chịu nói.

Cái này khiến Cố Thanh Ninh cực kỳ khó chịu.

Ngay lúc Cố Thanh Ninh không thể nhịn được nữa, quyết định phải nói chuyện rõ ràng cùng Cố Trạch Mộ, nàng phát hiện Cố Trạch Mộ bắt đầu trốn tránh nàng.

Ngày thường hai người ở cùng một cái sân, một ngày sẽ chung đụng rất nhiều lần, nhưng mấy ngày gần đây, trừ luyện võ trường cùng học đường ra, còn lại thời gian sẽ không thấy Cố Trạch Mộ.

Nhưng dù ở học đường, chỉ cần xong khóa, Cố Trạch Mộ nhất định là người đầu tiên rời đi, có gọi cũng gọi không được.

Có phải hắn trúng tà?! Cố Thanh Ninh nghiêm túc suy nghĩ.

Loại tình huống này kéo dài cho tới lúc Tiêu Diễn Chi bị Nguyên Gia trưởng công chúa đưa tới đây đọc sách mới thôi.

Cố Thanh Ninh có chút ngây dại, lúc ấy nghe Liễu Tử Ký nói lung tung, nàng không ngăn cản hắn, vì biết Nguyên Gia rất yêu thương nhi tử, sẽ không dễ dàng đưa nhi tử ra bên ngoài đọc sách, hiện giờ nàng cảm thấy có chút không hiểu nữ nhi.

Mà trừ Liễu Tử Ký cao hứng ra, các hài tử Cố gia khác đều yên lặng thở dài.

Trải qua Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ luân phiên đả kích, còn có Liễu Tử Ký nghiền áp bọn họ ở chuyện đọc sách, bọn họ đã mất cảm giác.

Ai biết, lúc bọn họ đang tự sa ngã, lại không nghĩ rằng Tiêu Diễn Chi có một khuôn mặt thông minh, thật ra là hữu danh vô thực.

Buổi sáng chạy bộ còn chậm hơn Liễu Tử Ký, hơn nữa mới chạy một vòng mà sắc mặt đã trắng bệch, võ sư sợ tới mức vội vã kêu hắn dừng lại, sợ tổn thương bảo bối của trưởng công chúa.

Mà tới chuyện học, càng trở thành miếng lót giầy cho đám hài tử.

Rốt cuộc ba năm qua hắn ở Thiên Phật Tự, Nguyên Gia trưởng công chúa đau lòng hắn, nên thả lỏng một chút, đương nhiên sẽ kém hơn Cố gia trong khoảng thời gian này có hình thức giáo dục như ma quỷ.

Hài tử Cố gia hai mắt phát sáng, không dễ dàng thật không dễ dàng, bọn họ làm miếng lót giầy lâu như vậy, rốt cuộc cũng có người kém hơn bọn họ! Trong khoảng thời gian ngắn, bọn nhỏ vô cùng nhiệt tình đối đãi với Tiêu Diễn Chi.

Sau khi Liễu thị cùng các vị tiên sinh thương lượng xong, quyết định để Tiêu Diễn Chi cùng Cố Trạch Mộ cùng nhau đọc sách.

Tiêu Diễn Chi thoát khỏi đám người Cố Trạch Hạo lưu luyến không rời, thở dài một cái, bọn họ nhiệt tình quả thực khiến hắn chống đỡ không nổi, vẫn nên đi theo Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh mới thư thái.

Thời gian Tiêu Diễn Chi vui sướng học tập đã bắt đầu rồi.

Nhưng vài ngày sau, Cố Trạch Mộ lại không quá vui sướng.

Nhìn Tiêu Diễn Chi ngồi gần Cố Thanh Ninh, hai người thân mật nói này đó, bộ dáng vô tư, hắn cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy thế nào cũng khó ở.

Hắn rất muốn Tiêu Diễn Chi tránh xa Cố Thanh Ninh một chút, chỉ là hắn không nói nên lời, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình.

Cố Thanh Ninh thiệt tình xem Tiêu Diễn Chi như hậu bối, lúc trước nàng tự bế cửa cung, lúc Nguyên Gia thống khổ nhất, nàng không ở bên cạnh nữ nhi của mình, nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy, đối với Tiêu Diễn Chi nàng yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhịn không được càng thêm thương tiếc vài phần.

Lúc trước Tiêu Trạm cùng Nguyên Gia học vỡ lòng đều là Tiêu Dận chỉ dạy, nàng không có nhúng tay vào.

Hiện giờ đối mặt với Tiêu Diễn Chi, tiếc nuối năm đó hóa thành một cổ nhiệt tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK