Mục lục
Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Thụy vương hộ tống điềm lành vào kinh khiến bá tánh kinh thành thảo luận sôi nổi, dù ở bữa tiệc mừng thọ của Khánh Dương hầu phu nhân, mọi người cũng đàm luận chuyện này.

Nhạc Bình trưởng công chúa được Thục phi nuôi dưỡng dưới gối, Thụy vương lại là nhi tử của Thục phi, vì vậy có không ít người vây quanh bên người nàng, hỏi thăm chuyện liên quan đến điềm lành.

Nhạc Bình hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt( sao bao quanh trăng), trước khi Nguyên Gia trở về, nàng vẫn luôn sống như vậy, sau khi Nguyên Gia xuất hiện, này nọ hết thảy đều bị đánh vỡ.

Lúc nàng đang nghĩ đến Nguyên Gia, vừa lúc Nguyên Gia cùng Đào thị đi đến đây.

Các nàng vừa đến liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, cũng có không ít người biết, Nguyên Gia trưởng công chúa cố ý đi Uy Quốc Công phủ đón Đào thị cùng tới đây, nếu không có quan hệ cực tốt, dựa theo thân phận của Nguyên Gia trưởng công chúa, sao có thể hạ mình.

Có rất nhiều người khinh thường thân phận của Đào thị, nhưng vì nàng được Nguyên Gia yêu thích, sau đó Cố Tam ở trên chiến trường lập công, nàng không cần tốn nhiều sức liền có được An Nhân cáo mệnh, làm không ít người vừa đố lại vừa kị.

Cũng không biết từ nơi nào truyền ra tin tức, nói là ở Thiên Phật Tự vị Hành Không đại sư xem mệnh cho Đào thị, nói nàng có phúc vận thiên trợ là người có mệnh rất tốt, càng khiến các nàng đỏ mắt.

Khánh Dương hầu phu nhân lập tức ra đón, Nguyên Gia bình thản ung dung, mà Đào thị luôn luôn có chút vâng vâng dạ dạ lúc này biểu hiện cũng thập phần khéo léo.

Cách đó không xa Nhạc Bình nhìn thấy hết thảy, nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng, việc này khiến không ít quý nữ nhớ tới trước kia hai vị trưởng công chúa này có quan hệ không thân thiết.

Trong khoảng thời gian ngắn, có không ít vị phu nhân đang ở bên người Nhạc Bình lui lui về sau, yên lặng phân rõ giới hạn.

Nguyên Gia chỉ liếc nhìn Nhạc Bình một cái, cũng không để ý, Nhạc Bình lại tức muốn nổ phổi, vung tay nổi giận đùng đùng rời đi.

Hai người biểu hiện như thế, đều bị những người có mặt ở đây nhìn rõ, có thể nói cao thấp đánh giá.

Lúc này là đại thọ của Khánh Dương hầu phu nhân, Khánh Dương hầu phủ phát thiếp mời tới các vị hậu duệ quý tộc trong kinh thành, mà Khánh Dương hầu tính tình dễ chịu, nhân duyên cũng tốt, được mặt mũi vô cùng, cơ hồ toàn bộ quý phụ trong kinh thành đều tới, cũng không cần đi truyền bá, một màn này đã đủ đề tài câu chuyện.

Khánh Dương hầu phu nhân đã quen nhìn đủ loại trường hợp, không hề kinh hoảng, một bên phân phó nhi tức đi trấn an Nhạc Bình trưởng công chúa, một bên cười vui vẻ dẫn Nguyên Gia cùng Đào thị vào trong viện.

Các vị phu nhân tụ tập bên nhau trò chuyện son phấn trang sức, Khánh Dương hầu phu nhân để tôn nữ là Đỗ Uyển Oánh mang theo mấy hài tử đi vào trong hoa viên chơi.

Đỗ Uyển Oánh tuổi tác cũng không lớn, chỉ mới bảy tám tuổi, mà đã hành sự có độ, cẩn thận lại săn sóc, chiếu cố ba đứa nhỏ rất thoả đáng.

Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đều không muốn chơi đùa cùng các hài tử khác, mà Tiêu Diễn Chi cũng không thích trường hợp này, nên gắt gao đi theo Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh.

Đỗ Uyển Oánh thấy thế, liền nói:

- Hay là ta mang các ngươi đi vào trong đình ngồi một lúc, nơi đó thoáng mát còn có trái cây cùng điểm tâm.

Ba người đều không có ý kiến, Đỗ Uyển Oánh cười dắt tay Cố Thanh Ninh, dẫn bọn họ hướng về phía đình.

Tiêu Diễn Chi đi nhanh tới, cũng muốn dắt tay Cố Thanh Ninh, đột nhiên bị Cố Trạch Mộ ngăn trở.

Tiêu Diễn Chi có chút kinh ngạc, Cố Trạch Mộ nhấp môi, rất muốn nói cùng Tiêu Diễn Chi “Nam nữ thụ thụ bất thân”, nhưng ba người vẫn chỉ là tiểu đậu đinh, lời này lại nói không nên lời.

Đối mặt với Tiêu Diễn Chi đầy vẻ nghi hoặc, hắn cố vươn cánh tay:

- Ngươi dắt ta đi.

Tiêu Diễn Chi biết Cố Trạch Mộ ghét tiếp xúc thân thể với người khác, dễ gì để người nào lôi kéo cánh tay, lúc trước hắn chịu giảng giáo mình niệm thư, hiện giờ còn cho mình nắm tay, Tiêu Diễn Chi nhịn không được mà hiện lên thần sắc thụ sủng nhược kinh.

Vừa lúc Cố Thanh Ninh quay đầu lại thấy được hết thảy, cũng có chút cảm khái, nam hài tử hữu nghị thật là kỳ quái, trước giờ nàng thấy Cố Trạch Mộ đối với Tiêu Diễn Chi lạnh lùng lãnh đạm, còn tưởng hắn không thích đối phương, không ngờ hai người có quan hệ tốt đến như vậy.

Lúc bốn người hướng tới phía đình, lại bị người khác thấy.

Người này chính là tôn tử của Khánh Dương hầu, Khánh Dương hầu có không ít nữ hài đồng tuổi, nhưng nam hài chỉ có một, danh là Đỗ Lăng Dương, là độc đinh, cho nên từ nhỏ rất được sủng ái, dưỡng thành tính tình ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh.

Lúc ở phủ công chúa, vì khiêu khích Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh, đổi lấy Tiêu Diễn Chi mặt lạnh làm ngơ, lại bị Liễu Tử Ký giả xà dọa khóc, bị người cười nhạo không ngừng, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Hắn đang cùng mấy vị đường huynh đệ chơi đùa trong hoa viên, nhìn thấy tỷ tỷ dẫn bọn người Tiêu Diễn Chi tiến vào, liền nhớ tới thảm sự trước kia, khuôn mặt hiện lên phẫn nộ.

Mấy vị đường huynh đệ đang chơi vui vẻ hăng say, lại thấy hắn đột nhiên xoay người rời đi về hướng đình bên kia, có chút kinh ngạc, nhưng Đỗ Lăng Dương tính tình không tốt, bọn họ cũng không định đi cùng.

Trong đình, Đỗ Uyển Oánh để bọn họ ngồi xuống, sai nha hoàn đi chuẩn bị mấy chén nước thạch lựu. Nàng nhỏ giọng hỏi bọn hắn có thấy nóng không, lại thấy đệ đệ đi tới đây, còn mang theo vẻ mặt không tốt.

Đỗ Uyển Oánh nhíu mày, nhưng thanh âm vẫn mềm nhẹ:

- Không phải ngươi đang chơi đùa cùng vài vị đường huynh ở bên kia sao? Sao lại chạy qua bên này?

Đỗ Lăng Dương không chút khách khí nói:

- Ta thích đi đâu thì đi, liên quan gì đến ngươi.

Đỗ Uyển Oánh tức giận đỏ mặt, vẫn cố che phía trước Cố Thanh Ninh:

- Tổ mẫu nói đây là khách quý trong phủ, phải chiêu đãi thật tốt, ngươi không cần ở chỗ này hồ nháo!

- Ngươi đừng có lấy tổ mẫu ra áp chế ta!

Đỗ Lăng Dương đẩy Đỗ Uyển Oánh ra, hắn sức lực đại, Đỗ Uyển Oánh ngã đụng vào cạnh bàn, đau đến nước mắt ứa ra.

Vì đình không lớn, cho nên đám nha hoàn của Tiêu Diễn Chi đều đứng chờ bên đình khác ở cách đó không xa, đình bên cạnh có không ít hoa mộc, bên này bị chặn, bọn nhỏ bên kia tiếng ồn ào lại quá lớn, cho nên không có người nào chú ý tới nơi này.

Đỗ Lăng Dương không quan tâm tỷ tỷ bị hắn đẩy ngã, đi thẳng tới trước mặt Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh, tuy hắn ương ngạnh, nhưng vẫn có chút đầu óc, biết Tiêu Diễn Chi có thân phận không thể trêu vào, liền nhặt quả hồng mềm nắn bóp.

Cố Thanh Ninh nhìn Đỗ Uyển Oánh bị hắn đẩy ngã, biểu tình cũng có chút khó coi.

Tiêu Diễn Chi muốn đứng che phía trước nàng, lại bị Cố Thanh Ninh ngăn cản, lần trước Cố Thanh Ninh cũng định giáo huấn hùng hài tử này, chỉ vì Liễu Tử Ký chặn ngang, hiện giờ hắn lại chọc tới, đương nhiên không thể buông tha cơ hội này.

( Yul: hùng hài tử ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử.)

Đỗ Lăng Dương nhìn Cố Thanh Ninh, khinh thường cười một tiếng:

- Tiểu lùn...

Không đợi hắn nói xong, đã bị Cố Thanh Ninh một chân gạt ngã, lúc hắn tức muốn hộc máu định bò dậy, Cố Trạch Mộ yên lặng đưa một chân dẫm lên trên lưng hắn, sau đó Đỗ Lăng Dương không thể bò dậy, còn bị Cố Thanh Ninh đánh đến kêu phụ gọi mẫu.

Đỗ Uyển Oánh còn đang lo lắng đệ đệ sẽ gây hoạ, đang muốn nhịn đau kéo hắn lại, ai ngờ tình hình xoay ngược, nàng có chút ngây dại.

Lần này động tĩnh to lắm, bọn nha hoàn chạy tới, bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, vội vàng tách bọn họ ra, một ít phụ nhân đang dạo hoa viên cũng đi tới đây, rất nhanh, Khánh Dương hầu phu nhân cũng nhận được tin tức, cùng Nguyên Gia và Đào thị đi lại đây.

Lúc này Đỗ Lăng Dương đã được nha hoàn đỡ tới bên cạnh, vẫn còn gào khóc.

Mà Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ vô cùng bình tĩnh, còn Tiêu Diễn Chi thoạt nhìn rất hưng phấn.

Khánh Dương hầu phu nhân hỏi rõ chuyện đã xảy ra, dù nàng luôn luôn bát diện linh lung, đụng tới loại chuyện này cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

( Yul: " bát diện linh lung" dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.)

Quá trình vô cùng đơn giản, chính là Đỗ Lăng Dương khiêu khích, không ngờ bị người đánh, bị hai tiểu hài tử nhỏ hơn hắn đánh, thấy thế nào cũng là hắn tự tìm lấy.

Đại phu cũng chạy tới đây, kiểm tra xong cũng nói Đỗ Lăng Dương không có thương tổn gì, cũng phải, một tiểu hài tử ba tuổi có bao nhiêu sức lực?

Tuy Khánh Dương hầu phu nhân đau lòng tôn tử bị đánh, nhưng nàng cũng ngượng ngùng đổi trắng thay đen, đem sai lầm đẩy cho hai tiểu hài tử.

Chưa nói lúc ấy ở đây còn có Tiêu Diễn Chi, đây chính là đầu quả tim của Nguyên Gia trưởng công chúa, nếu hắn bị thương, chuyện này mới là phiền toái.

May mà có người kịp thời ra hoà giải:

- Bọn nhỏ chỉ chơi đùa mà thôi.

Khánh Dương hầu phu nhân được cái bậc thang, cũng vội vàng bước xuống, sai người đưa Đỗ Lăng Dương về sân viện.

Việc này liền xong, chỉ là mọi người nhìn về phía Cố Thanh Ninh, ánh mắt có chút biến hóa, tuy các nàng không nhìn thấy Cố Thanh Ninh đánh người thế nào, nhưng hình dáng Đỗ Lăng Dương thê thảm còn hiện rõ ràng trước mắt, hắn còn lớn hơn Cố Thanh Ninh ba tuổi, lại bị đánh đến nổi không hề có sức lực đánh trả, có thể thấy được nha đầu này hung hãn.

Cố Thanh Ninh cũng không thèm để ý, kiếp trước nàng quá để ý tới ánh mắt của người khác, kết quả làm bản thân sống quá nghẹn khuất, kiếp này nàng muốn tùy tâm mà sống.

Đào thị thấy nàng không có bị thương, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng Nguyên Gia trưởng công chúa vẫn chưa thể phục hồi tinh thần, thậm chí có chút hoài nghi hình tượng mẫu hậu dịu dàng đoan trang trong trí nhớ của mình.

Còn đám người Cố Thanh Chỉ phản ứng rất đơn thuần, Cố Thanh Chỉ cùng Đỗ Uyển Oánh có quan hệ rất tốt, biết nàng ở phủ vẫn luôn bị đệ đệ khi dễ, luôn vì nàng mà bất bình, hiện giờ nhìn thấy Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ hung hăng giáo huấn hùng hài tử, cũng cảm thấy vô cùng hả giận.

Tuy đủ chuyện xảy ra, vẫn không ảnh hưởng tới không khí bữa tiệc mừng thọ, Khánh Dương hầu phu nhân chậm rãi yên lòng, ai ngờ trái tim còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, lại xảy ra đại sự.

Nhạc Bình trưởng công chúa lại bị người đẩy vào hồ nước, cũng may kịp thời cứu lên, nhưng nàng nổi trận lôi đình, nhất định phải tìm ra hung thủ.

Hiện trường tức khắc nổ tung nồi, Khánh Dương hầu phu nhân mặt trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK