Cố Thanh Xu lôi kéo tay áo của Cố Trạch Hạo:
- Ngươi có cảm thấy Trạch Mộ càng ngày càng khủng bố?
Cố Trạch Hạo mờ mịt nói:
- Không có a, không phải Trạch Mộ vẫn luôn không thích nói chuyện sao?
- Ngươi không có chú ý, mới vừa rồi hắn trừng ta, so với đại ca còn khủng bố hơn.
- … Là ngươi suy nghĩ nhiều.
Cố Trạch Hạo chẳng hề để ý nói.
- Đi đi đi, ngươi mới suy nghĩ nhiều.
Cố Thanh Xu ghét bỏ nhìn hắn:
- Thôi, dù sao ngươi cũng là huynh đệ của người khác, không phải huynh đệ nhà này
Cố Trạch Hạo tối ngày bị thân tỷ tỷ đả kích riết thành thói quen, cũng không để trong lòng, quay qua nói chuyện cùng Liễu Tử Ký.
Cố Thanh Xu không cam lòng, nàng ngồi gần Cố Thanh Ninh, đè thấp thanh âm nói:
- Thanh Ninh, ngươi có cảm thấy dạo này Trạch Mộ rất kỳ quái?
Cố Thanh Ninh nghe được lời này, nàng hơi kinh ngạc hoảng sợ, còn cho là Cố Thanh Xu phát hiện ra cái gì, ai ngờ Cố Thanh Xu thần thần bí bí nói:
- Dạo này Trạch Mộ hay nhìn trộm ngươi.
Cố Thanh Ninh:
- …
Cố Thanh Xu nghĩ nàng không tin, vội vàng nói:
- Thật đó! Lúc lên khóa( đi học), ngươi hơi thân cận với Diễn Chi, chỉ hơi hơi thôi, Trạch Mộ sẽ xuất hiện tách các ngươi ra, còn có…Lần trước Trạch Hạo lấy bài tập của ngươi, ta thấy Trạch Mộ trộm kéo hắn tới bàn của ngươi, bắt trả lại, còn nữa còn nữa, vừa rồi hắn còn trừng ta! Không cho ta nắm tay ngươi!
Quan trọng nhất chính là câu cuối cùng.
Cố Thanh Ninh có chút bất đắc dĩ nhìn Cố Thanh Xu ra sức cáo trạng, rất muốn nói cho nàng biết, ngươi nói quá lớn, Cố Trạch Mộ đang trừng ngươi.
Nhưng nghe Cố Thanh Xu nói như vậy, Cố Thanh Ninh cũng nhận ra, gần đây Cố Trạch Mộ có chút kỳ quái, không đúng, trước đó hắn cũng có chút kỳ quái. Tỷ như…Từ sau yến hội của Nguyên Gia, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Ninh bỗng nhiên nhớ tới anh vũ chỉ biết gây hoạ, chẳng lẽ lúc ấy Cố Trạch Mộ đã phát hiện thân phận của nàng?
Cẩn thận suy nghĩ, từ lúc trở về từ phủ công chúa, mấy ngày tiếp theo Cố Trạch Mộ thường xuyên dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, sau đó còn trốn tránh nàng...
Lúc đó Cố Thanh Ninh không nghĩ đến vấn đề này, còn cho là Cố Trạch Mộ bị quỷ ám, chỉ là sau này xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Trạch Mộ cũng từ từ khôi phục lại vẻ bình thường, cho nên nàng đã quên chuyện này.
Hiện giờ Cố Thanh Xu vừa nhắc tới, nàng càng nghĩ càng cảm thấy, Cố Trạch Mộ có khả năng đã biết thân phận của nàng, lúc đó phản ứng của hắn rất đáng nghiền ngẫm, xem ra đối phương cũng có thân phận không đơn giản, nói không chừng là người mà nàng từng nhận thức.
Trong lòng Cố Thanh Ninh có vướng mắc, quyết tâm muốn thăm dò hắn.
Cố Trạch Mộ không ngờ Cố Thanh Xu đi cáo trạng lại khiến Cố Thanh Ninh hoài nghi hắn, hiện tại hắn chỉ nghĩ tới Thụy vương, mấy năm không gặp, nhi tử này càng thêm phóng khoáng.
_____________________________________
Thụy vương không biết thân phụ vừa đánh giá hắn, sau khi hồi phủ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền đem điềm lành đưa vào cung, lại bị hoàng đế giữ lại dùng bữa, trong bữa tiệc hai huynh đệ trò chuyện với nhau rất vui, hoàng đế lưu hắn lại, qua Tết Trung Thu mới hồi Tương Nam.
Tin tức vừa truyền ra, tất nhiên có không ít người cảm khái Thụy vương được đế tâm. Thụy vương càng tăng thêm nhiệt độ, mỗi ngày từ đầu đường tới cuối ngõ đều có thể nghe được tin tức có quan hệ tới hắn.
Hắn làm người hòa khí không làm cao, có thể cùng văn nhân mặc khách nói về thi từ ca phú, cũng có thể cùng thiếu gia ăn chơi trác táng đánh mã dạo phố, chuyện bát quái về hắn cực kỳ lưu hành trong kinh thành, ngay cả Uy Quốc Công phủ dạy học tại gia cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cố Thanh Ninh còn nghĩ đàm luận bát quái, thì Liễu Tử Ký cái tên miệng rộng này đã là cao thủ, sau này mới phát hiện ra cao thủ chân chính luôn ở bên cạnh.
Cố Thanh Xu không chỉ thích hỏi thăm, ngay cả nha hoàn bên người cũng phát triển thành cánh tay bát quái. Mỗi lần tới lúc nghỉ giải lao, chính là lúc Cố Thanh Xu khai mạc tiểu kịch.
Không phải Cố Thanh Ninh không muốn nghe những chuyện về người đã từng là thứ tử của nàng, dù hắn có không ít chuyện phong lưu, nhưng không chịu nổi luôn có những câu như thế lọt vào lỗ tai, Cố Thanh Ninh bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Dận rất thảm, hắn chỉ có ba nhi tử, nhưng không có ai giống tính hắn.
Trưởng tử là Tiêu Trạm không cần nhắc nữa, tóm lại Tiêu Dận có nằm mơ cũng hy vọng Tiêu Trạm có thêm một chút sát phạt quyết đoán.
Thứ tử Thụy vương Tiêu Triệt, đã từng là hoàng tử đệ nhất đại ăn chơi trác táng. Cũng không phải nói hắn có cử chỉ tuỳ tiện gì đó, Tiêu Triệt ở trước mặt phụ hoàng mẫu hậu vẫn rất quy củ, đọc sách tập võ cũng dụng công. Nhưng hắn một là chú trọng ăn, hai là chú trọng xuyên( mặc), nghe nói trong phủ của hắn còn có hạ nhân chuyên phối y phục, năm đó trong kinh lưu hành một phần" Kinh Thành Tiểu Cật Danh Lục" ( danh sách món ăn vặt), nghe nói chính hắn tham dự chỉ đạo.
Lúc này Tiêu Triệt gióng trống khua chiêng đưa điềm lành vào kinh, rất nhiều người đoán ra mục đích của hắn là gì, nhưng Cố Thanh Ninh lại cảm thấy, hắn chỉ tưởng niệm món ăn vặt ở kinh thành, cho nên mới nghĩ biện pháp để trở về.
Tam tử Hành vương Tiêu Trừng còn nhỏ hơn hai vị ca ca rất nhiều, cũng là hài tử nhỏ nhất của Tiêu Dận.
Vừa sinh ra đã có thể nhìn ra thiên phú dị bẩm, ước chừng nặng khoảng mười cân, sau khi lớn lên không phụ sự mong đợi của mọi người mà trưởng thành một vị mập mạp mi thanh mục tú, cả ngày vui tươi hớn hở, vô ưu vô lự, công khóa cùng tập võ chỉ tập qua loa đại khái, cho dù bị phụ hoàng mắng cũng chỉ vuốt đầu cười ngây ngô.
Nghe nói hắn biết đi tới đất phong, mỗi ngày không cần dậy sớm niệm thư, đêm đó liền thu thập đồ vật muốn cáo từ hoàng huynh để đi tới đất phong. Cố Thanh Ninh cảm thấy, nếu Tiêu Dận còn sống, có lẽ sẽ bị tức chết.
Cố Trạch Mộ đúng là sắp bị tức chết rồi, vì sau khi Tiêu Triệt hồi kinh, quả nhiên chính sự không làm, cả ngày ở kinh thành dạo tới dạo lui, nghe nói còn mở thêm [Kinh Thành Tiểu Cật Danh Lục Nhị]
Dù sao hai nhi tử không có dã tâm gì cũng là chuyện tốt, nên Cố Trạch Mộ cũng yên lòng. Hiện tại cảm thấy tuy Tiêu Trạm hành sự có chút do dự không quyết đoán, nhưng so với hai vị đệ đệ mà nói, thì hắn đã rất ưu tú!
______________________________________
Tiêu Trạm vô cùng ưu tú hắt xì một cái, Thụy vương vội vàng quan tâm hỏi:
- Trong phòng này gió quá nhiều, nên làm hoàng huynh bị cảm lạnh?
Tiêu Trạm lắc đầu, xoa xoa mũi:
- Không sao.
Thụy vương liền cáo lui, đi theo thái giám đi tới Ninh Thọ Cung thỉnh an Thục thái phi, lại trùng hợp Nhạc Bình trưởng công chúa cũng đang ở đó.
Nhạc Bình thấy Thụy vương, trong mắt hiện lên một chút hoảng loạn, Thụy vương chỉ hơi mỉm cười, cung kính hành lễ với mẫu thân, sau đó mới nhìn về phía Nhạc Bình, lại cười nói:
- Thật là xảo( trùng hợp), thì ra hoàng muội cũng ở đây.
Nhạc Bình cắn môi, giống như không tình nguyện phúc lễ với Thụy vương:
- Hoàng huynh an.
Thục thái phi cười nói:
- Triệt Nhi trở về lâu như vậy, còn chưa gặp hoàng muội của ngươi?
Thụy vương khẽ cười nói:
- Đúng vậy, gần đây rất bận rộn, vốn định tìm một cơ hội đi gặp hoàng muội, vẫn không thể phân thân.
Nhạc Bình không tin hắn, gần đây tin tức có quan hệ tới Thụy vương điện hạ quá nhiều, cả ngày vội vàng hái hoa ngắt cỏ, đúng là “Bận rộn”, nhưng đang ở trước mặt Thục thái phi, nên nàng vẫn ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Là do Nhạc Bình sơ sót, đáng lẽ phải là ta đi tới phủ hoàng huynh để bái kiến mới phải.
- Hai huynh muội cần gì phải khách khí như vậy.
Thục thái phi nắm tay Nhạc Bình, nói với Thụy vương:
- Mấy năm nay ngươi ở đất phiên, Nhạc Bình lúc nào cũng tiến cung trò chuyện với ta, tuy nàng không phải thân sinh của ta, nhưng phần tâm ý này có thể so với ngươi là thân sinh còn săn sóc hơn nhiều, ta không cho ngươi khi dễ muội muội của ngươi.
- Mẫu phi nói gì vậy, ta yêu thương muội muội còn không kịp, sao lại khi dễ nàng?
Thục thái phi thấy thế, vừa lòng tươi cười:
- Được rồi, một lát nữa mẫu tử chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc ngươi xuất cung, đưa muội muội ngươi về phủ...Vị phò mã kia không biết nghe lời, ngươi làm ca ca, nếu đã trở lại, nên chống lưng thay muội muội, biết không?
Thụy vương gật đầu:
- Nhi thần nghe mẫu phi.
Dùng bữa xong, Thụy vương cùng Nhạc Bình cùng ra ngoài cung, vừa bước ra khỏi Ninh Thọ Cung, Nhạc Bình nói:
- Ở đây mẫu phi sẽ không nhìn thấy, hoàng huynh không cần giả bộ huynh muội tình thâm, làm như chúng ta rất thân thiết.
Thụy vương vẫn ôn hòa nói:
- Bổn vương đã đáp ứng với mẫu phi, đương nhiên sẽ đưa hoàng muội bình an trở về phủ.
- Không phiền hoàng huynh lo lắng, bổn cung tự mình trở về là được.
Thụy vương cười cười:
- Mẫu phi còn dặn bổn vương giảng giáo phò mã của ngươi, dù sao cũng phải đi một chuyến tới phủ của ngươi, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, đi luôn hôm nay cho tiện.
- Chuyện của ta không cần ngươi quản!
Thụy vương giống như nhìn một tiểu hài tử không hiểu chuyện, trong miệng lại phun ra lời tàn nhẫn:
- Mặc kệ ngươi, sau đó tùy ý phò mã đêm túc ngoại thất( qua đêm bên tình nhân), để lời đồn này truyền khắp kinh thành sao? Đường đường là trưởng công chúa sống nghẹn khuất như thế, ta còn khó chịu thay ngươi.
Nhạc Bình hốc mắt đỏ lên:
- Không sống nghẹn khuất như thế, ta biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta làm giống như Nguyên Gia, hòa ly sao?
Thụy Vương nói:
- Cũng không phải không được.
- Nếu ta cũng là đích công chúa, hoàng huynh của ta là đương kim bệ hạ, ta cũng dám hòa ly!
Thụy Vương cười nhạo nói:
- Không dám thì nói không dám, còn bị đặt ăn nói đường hoàng như thế. Dù ngươi không phải là đích công chúa, thì hoàng huynh của ngươi vẫn là đương kim bệ hạ, nhưng cũng không có gì quan hệ gì tới ngươi, nhân gia là thân ca ca của Nguyên Gia, bọn họ cùng phụ cùng mẫu, ngươi tự mình hiểu lấy, đừng mơ tưởng tranh giành.
Hắn nghĩ đến cái gì đó, lại “chẹp” một tiếng:
- Nếu không phải mẫu phi phân phó, thì ta cũng không muốn quản ngươi.
Nhạc Bình bị hắn chọc tức muốn ngã ngửa, không muốn nghe hắn nói nữa, liền xoay người bỏ đi.
Thụy vương lười biếng đi theo sau nàng, tuy ngoài miệng nói mặc kệ, nhưng vẫn một đường đi tới phủ công chúa.