Cố Trạch Mộ thay hỉ phục đỏ chót, cưỡi lên con ngựa cao to. Người cùng hắn đi đón dâu cũng là thanh niên tài tuấn trong triều, một đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía phủ Uy Quốc công, vô cùng nổi bật.
Hai bên đường có đầy bách tính vây xem náo nhiệt. Thật ra lễ đính hôn hoành tráng hai năm trước đã khiến cho người ta ấn tượng rất sâu, lại thêm phủ Uy Quốc công gả con, sao không khiến bọn họ tò mò cho được.
Đám người Uy Quốc công đi đến cửa phủ Uy Quốc công, sau đó bị ngăn lại.
Người cầm đầu ngăn đám người là Cố Trạch Thuần dẫn đầu một đám hài tử. Cố Trạch Mộ không hề hoảng hốt, Thường Ngọc và Thư Diệp An ở một bên vội vàng lấy hồng bao đã chuẩn bị xong đuổi đám nhóc này đi.
Bọn nhỏ cầm hồng bao nặng trĩu, “Vù vù” nhường đường, để lộ bọn người Cố Trạch Vũ ở phía sau.
Ngoại trừ hai huynh đệ Cố gia còn có nhóm cô gia, lại thêm nhóm cháu bên nhà mẹ đẻ Đào thị, lại thêm người bên ngoài giúp. Những người ngoài này cũng không đơn giản, ví dụ như Bạch Sùng và…
“Thái tử điện hạ!”
Tiêu Hằng cười híp mắt nhìn vẻ khiếp sợ của Cố Trạch Mộ và hai người thư đồng: “Hôm nay, ta bên nhóm người nhà mẹ đẻ của tân nương tử, các ngươi muốn xông qua cánh cửa này thì phải dựa vào bản lĩnh rồi.”
Cửa thứ nhất là nhiệm vụ của nhóm văn sĩ Cố Trạch Vũ và Bạch Sùng. Năm đó, Bạch Sùng và Tạ Trường Phong dự thi cùng năm, cuối cùng trúng Trạng Nguyên. Đáng tiếc mấy năm sau, hào quang của hắn gần như bị Tạ Trường Phong đè ép. Song, hai năm trước, Tạ Trường Phong bị cuốn vào vụ án hãm hại Uy Quốc công, gần như công danh bị hủy, Bạch Sùng lại làm gì đó mà leo lên.
Bạch Sùng nhìn Cố Trạch Mộ, nụ cười ôn hòa: “Ngày đó, ta chơi đố đèn thua Chiêm công tử, không bằng bây giờ chúng ta so thêm một lần?”
Hắn chỉ mặt gọi tên khiêu chiến như thế, đương nhiên Cố Trạch Mộ cũng không sợ. Cố Trạch Mộ xoa cằm nói: “Mời.”
Bạch Sùng bắt đầu ra câu hỏi, ba câu đố đèn, câu sau còn khó hơn câu trước. Mọi người ở đây gần như đều bị làm khó, Cố Trạch Mộ lại không do dự mà nói ra đáp án hai câu trước. Song, đến câu thứ ba hắn lại khựng lại, bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Bạch Sùng chỉ cười híp mắt chờ ở một bên, Cố Trạch Hạo lại xúi bậy gây chuyện: “Trạch Mộ, nếu đệ không trả lời là nhận thua. Nhận thua thì Bạch đại ca cũng có thể cho đệ qua, đúng không Bạch đại ca.”
Dường như Bạch Sùng rất tự tin vào câu đó này, hắn nghe thế thì gật đầu.
Nhưng vào lúc này, Cố Trạch Mộ lại mở miệng nói: “Đáp án là ‘Phu thê hòa hợp’ đúng không?”
Bạch Sùng hơi ngạc nhiên, sau đó cười tránh ra.
Cố Trạch Vũ chắp tay sau lưng, vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Đề mục của ta rất đơn giản, chỉ là học thuộc lòng. Các ngươi và ta thay nhau ra đề mục, nếu như thắng thì ta sẽ để các ngươi qua.”
Đề mục này cũng không tính là khó, nhưng Cố Trạch Vũ lại nghe nhiều biết rộng, hơn nữa đọc rất nhiều sách, vì thế không bao lâu sau bọn người Thường Ngọc đã thua trận. Chỉ còn lại mình Cố Trạch Mộ giao đấu.
Hai người ngươi tới ta đi đánh võ mồm vô cùng đặc sách, người vây xem đều lớn tiếng hô hay. Cuối cùng, Cố Trạch Vũ lo lắng trễ giờ lành nên thả cho hắn qua.
Trong lòng Cố Trạch Mộ biết rõ, chắp tay nói: “Đa tạ đại ca, đa tạ.”
Cố Trạch Vũ khẽ hừ một tiếng, cũng nhường đường đi.
Nhưng mà trước đó,Cố Trạch Hạo còn muốn xắn tay áo cho Cố Trạch Mộ một bài học thì bây giờ lại sợ, hắn đẩy mấy ca ca Đào gia ra. Đối phương biết Cố Trạch Mộ xuất thân phủ Uy Quốc công, đương nhiên võ nghệ không tầm thường, cho nên không luận võ với hắn, chỉ so khí lực. Ai ngờ Cố Trạch Mộ có vẻ gầy còm nhưng sức lực kinh người, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ bại lui.
Trận nào cũng vô cùng ngoạn mục, tiếng khen của khách mời muốn chọc thủng nóc nhà.
Trong khuê phòng, Cố Thanh Ninh đã trang điểm xong từ sớm. Đại bá nương Chu thị đang khẽ dặn nha hoàn, Đào thị cầm tay của nữ nhi, nước mắt muốn rơi nhưng phải kiềm lại.
Trưởng công chúa Nguyên Gia, Liễu thị, Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Chỉ đều đang ở một bên tiếp khách. Không bao lâu sau, Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi hùng hổ chạy từ ngoại viện vào.
Liễu thị vội vàng hỏi: “Bên ngoài thế nào?”
Cố Thanh Vi giành mở miệng trước: “Bây giờ mấy người ở đằng trước đều thua, chỉ còn lại Thái tử điện hạ đang chống đỡ.”
Cố Thanh Thù lại nói thêm: “Trạch Hạo thật không có tiền đồ, bị Trạch Mộ trừng một cái đã lui lại ra sau.”
Các nữ quyến nghe các nàng nói thế thì lập tức luống cuống, Liễu thị vội vàng nói: “Vậy chẳng phải rất nhanh người sẽ đến sao. Tam đệ muội, mau lên, chúng ta đi tiền đường chờ đợi.”
Ngay lúc tất cả mọi người đang rối loạn, Chu thị lại cho thấy sự trấn định của đương gia chủ mẫu. Một bên nàng cho người đi chủ viện báo cho Uy Quốc công và Mẫn phu nhân, một bên bảo nha hoàn dẫn Đào thị và Cố Vĩnh Hàn đi tiền đường. Nàng sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy cũng lập tức trấn an trái tim của mọi người.
Chính Cố Thanh Ninh cũng khẽ thở ra. Mặc dù đây là lần thứ hai nàng thành thân với Cố Trạch Mộ, nhưng lúc này suy nghĩ lại không giống kiếp trước, đến mức tâm trạng của nàng cũng bị ảnh hưởng.
Ngay lúc trong nội đường bận rộn mà không loạn, Tiêu Hằng ở bên ngoài đã sắp chịu không nổi.
Cũng không phải trong quá trình hai người đánh nhau không chống đỡ nổi, mà sau khi hắn đứng ra đối mặt với Cố Trạch Mộ thì nụ cười ung dung trên mặt đã không giữ được nữa rồi. Không biết sao hắn luôn có cảm giác,giống như chỉ cần mình ra tay với Cố Trạch Mộ thì trên trời sẽ giáng một tia sét xuống đánh chết mình
Khóe miệng Cố Trạch Mộ khẽ cong lên, hắn chắp tay nói: “Đa tạ điện hạ nhượng bộ.”
Dứt lời, hắn thản nhiên đi vào cửa lớn của phủ Uy Quốc công.
Cố Trạch Mộ đến tiền đường, hỉ nương đỡ Cố Thanh Ninh chậm rãi đi tới. Hai người quỳ gối ở tiền đường bái biệt trưởng bối, từng trưởng bối đều nói lời khuyên bảo. Đối với hai người mà nói, những đạo lý này bọn họ đều hiểu, nhưng lúc này bọn họ đều nghe vô cùng chăm chú.
Sau khi bái biệt xong xuôi, Cố Trạch Vũ cõng Cố Thanh Ninh lên kiệu hoa.
Đào thị nhìn bóng lưng của nữ nhi, cũng không nhịn được mà “Huhu” khóc lên.
Từ nhỏ đến lớn Cố Thanh Ninh đã quen nghe Đào thị khóc lóc, nhưng nàng chưa từng cảm động như thế, trong đáy lòng chua xót khó mà kiềm chế. Cũng may khăn hỉ che khuất sắc mặt của nàng, không để ai trông thấy nước mắt trong mắt của nàng.
Mà sau khi Cố Thanh Ninh ngồi lên kiệu, từ ngoài màn kiệu có một bàn tay đưa vào, khẽ cầm tay nàng. Cố Trạch Mộ khẽ nói: “Đừng khóc.”
Cố Thanh Ninh ngẩn người, nàng chưa lấy lại tinh thần thì cái tay kia đã rụt về.
Hỉ nương cao giọng hô to: “Tân nương tử khởi kiệu!”
Cỗ kiệu hơi rung nhẹ, sau đó dàn nhạc bên ngoài lập tức bắt đầu thổi sáo đánh trống, lập tức đã đánh tan chút nước mắt của Cố Thanh Ninh sạch sẽ.
Chiêm phủ và phủ Uy Quốc công cách nhau không xa, nhưng dù vậy đồ cưới của hồi môn mà phủ Uy Quốc công cho cháu gái cũng khiến người ta chấn động. Đội ngũ đằng trước đã bước vào Chiêm phủ, song đồ cưới nối đuôi nhau còn chưa mang ra khỏi phủ Uy Quốc công.
Mà trong một quán trà lâu cách đó không xa, có một nam tử với mái tóc màu hơi bạc đang đứng ở cửa sổ nhìn xem. Mặc dù tuổi tác của y không còn trẻ nhưng dung mạo vẫn rất tuấn tú. Y nhìn đội ngũ màu đỏ đi thành hàng dài, dường như hốc mắt hơi ướt, hồi lâu mới nở nụ cười nhạt.
Tiệc cưới này được làm vô cùng long trọng, gần như văn võ cả triều, huân quý trong thành đều tới tham gia. Mặc dù Chiêm phủ chỉ có một chủ nhân là Cố Trạch Mộ, song lại được quản lý gọn gàng. Bệ hạ còn phái phủ nội vụ tới hỗ trợ, cũng làm cho không ít khách mời tặc lưỡi trong lòng.
Lúc nãy, khi người nhà mẹ đẻ của Cố Thanh Ninh chặn cửa bị ăn quả đắng, vốn định trong bữa tiệc lúc Cố Trạch Mộ quá chén sẽ báo thù. Ai ngờ Cố Trạch Mộ vừa liếc mắt nhìn qua, ai cũng sợ thành chim cút, im lặng nâng cốc tự mình uống.
Cho dù như thế, Cố Trạch Mộ cũng uống không ít rượu. Đến khi khách mời tan đi, hắn trở về phòng tân hôn thì đã say đến chuếnh choáng.
Cố Thanh Ninh vừa bực vừa buồn cười, nàng cho nha hoàn hầu hạ lui xuống, sau đó tự cầm khăn tay giúp hắn lau mồ hôi trên đầu. Ai ngờ đang lúc quay người đi giặt khăn, cổ tay nàng lại bị Cố Trạch Mộ nắm lấy.
Dường như sau khi say rượu, Cố Trạch Mộ đã mất đi vỏ bọc khôn khéo của mình, thậm chí hắn còn hơi ngây ngốc.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy mới lạ, nàng hỏi mấy câu Cố Trạch Mộ đều trả lời đàng hoàng.
Nàng chớp mắt một cái, lại hỏi: “Đời trước, chàng đã xây lăng tẩm cho ta, sao đời này nhất định phải cưới ta?”
Hai người trải qua nhiều chuyện như thế, Cố Thanh Ninh đã không nghi ngờ tình cảm của Cố Trạch Mộ đối với mình, nhưng đây là chuyện khiến nàng canh cánh trong lòng. Dù sao, nếu không có câu nói trêu tức kia của Tiêu Dận thì không chừng nàng sẽ không chết sớm như thế.
Trong chớp mắt, Cố Trạch Mộ lại rề rà, dường như hắn mới ý thức được nàng hỏi điều gì, nên chậm rãi mở miệng nói: “Ta biết nàng không muốn gặp ta, theo tính cách của nàng chắc chắn sẽ ép Trạm Nhi thề, không cho ta và nàng hợp táng…”
Cố Thanh Ninh nhíu mày, Cố Trạch Mộ vẫn hiểu rõ nàng, vốn dĩ nàng có tính toán như thế.
Cố Trạch Mộ nói tiếp: “… Cho nên ta xây hai tòa lăng tẩm, giữa lăng tẩm có một mật đạo thông nhau. Ta nghĩ… Nếu nàng không muốn gặp ta, vậy ta đi gặp nàng là được.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.
Cố Trạch Mộ mơ mơ màng màng dựa mặt mình vào eo của nàng, khẽ thở dài: “A Ninh, cho dù nàng ở đâu, cho dù ta tìm khắp hoàng tuyền cũng sẽ tìm được nàng.”
Cố Trạch Mộ chưa chờ Cố Thanh Ninh có suy nghĩ gì về lời thổ lộ này, hắn đã ôm eo nàng cùng nàng ngã xuống giường: “Đêm đã khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Cố Thanh Ninh không tránh được sự trói buộc của hắn, nàng vừa tránh hắn hôn lung tung vừa tức giận nói: “Còn chưa nói rõ ràng đâu! A… Chàng buông ra…”
Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống.
HOÀN CHÍNH VĂN