- ----
Hạ Diệu vào phòng làm việc của Viên Tung, thấy hắn đang thu dọn đồ đạc.
"Ngày hôm nay phải về nhà sao?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung gật đầu, "Chừng mấy ngày nay không về nhà, hai người bảo tiêu kia cũng vừa xin nghỉ phép, để Viên Như một mình ở nhà tôi cũng không yên tâm."
Hạ Diệu ngẫm lại cũng đúng, cậu ta cũng đã lâu rồi không nhìn thấy Viên Như, không biết trãi qua chuyện đả kích lần trước Viên Như hiện tại như thế nào rồi, cũng là lúc nên ghé thăm cô ta.
Lúc đi siêu thị mua thức ăn, Hạ Diệu chỉ vào cần tây nói: "Mua một ít đi, Viên Như thích ăn."
"Hôm nay thế nào lại còn chú ý đến khẩu vị của nó?" Viên Tung hiếu kỳ.
Hạ Diệu hôm nay dỗ ngon dỗ ngọt, hạ bút thành văn, "Sau này sẽ là người một nhà mà!"
Viên Tung đối với Hạ Diệu thực sự không có cách, Hạ Diệu cứ mỗi lần nũng nịu là có thể đem tâm hồn hắn câu dẫn đến nơi khác, Viên Tung bản thân phải gồng hết sức mới có thể khống chế, không đem trái tim giao cho cậu ta đi rong chơi khắp nơi.
Về đến nhà, Viên Như đang vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi.Trước đây khi Viên Như thấy Hạ Diệu và Viên Tung cùng nhau trở về, thông thường đều là liếc một cái hoặc thể hiện sự bất mãn mà hanh một tiếng, hôm nay chẳng những không bày ra gương mặt nhăn nhó, lại còn đứng lên cười với hai người bọn họ.
"Ca, về rồi hả?"
"Tẩu tử, về rồi hả?"
Hạ Diệu vừa nghe thấy lời này, xém chút là đem đôi giày đá bay.
Viên Tung sắc mặt thay đổi, không nói gì, trực tiếp đi vào nhà bếp. Hạ Diệu đi tới bên cạnh Viên Như, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bình thường một chút."
Viên Như vô cùng kinh ngạc, "Tôi thế nào không bình thường?"
Từ sau vụ việc bắt cóc lần đó, Viên Như đột nhiên nhu thuận, an phận, không lên mạng tìm bạn hoặc đi quán bar nữa, lúc này triệt để thay hình đổi dạng, làm lại con người từ đầu.
"Trở về bản chất nữ lưu manh đi!" Hạ Diệu nói.
Viên Như vẻ mặt thông suốt trưởng thành, "Tôi hiện tại đã không như vậy nữa, tôi đối với nam nhân, đối với cái thế giới xa hoa đã không có hứng thú."
Hạ Diệu sốt ruột, "Cô thay đổi lớn như vậy anh cô chắc chắn sẽ nghi ngờ, cô giả bộ một chút, quay về tác phong của nữ lưu manh lúc trước đi."
"Thao!" Viên Như hết lời, "Lúc tôi phóng túng, các người bắt tôi thu liễm, bắt tôi phải thục nữ. Chờ khi tôi thật vất vả thay đổi bản thân thành công, các người lại kêu tôi giả vờ giống như lúc trước là sao!!"
"Được rồi, được rồi, tôi không thèm nghe cô nói nữa..." Hạ Diệu vỗ vỗ vai Viên Như, "Tôi đi nghe điện thoại."Thấy số lạ, Hạ Diệu chần chờ một chút mới bắt máy.
"Alo?"
"Cảnh sát Hạ à..."
Quả nhiên!! Hạ Diệu một tiếng nộ xích, "Ngươi có thể thôi làm phiền ta không?"
"Sao vậy? Cậu sợ lão Viên nghe à? Chẳng lẽ gia đình nhà cậu chính là kiểu chồng quản chặt vợ? Thật không giống tính tình của cậu, cậu không phải là không sợ trời không sợ đất sao?"
Hạ Diệu cắn răng nói: "Tôi không phải là sợ, tôi là yêu anh ta!"
Nói xong liền cúp máy. Sau đó đem số điện thoại của Báo Đen đưa vào danh sách đen...điều chỉnh tâm tình lại một chút, trực tiếp đi vào nhà bếp.
"Nào nào, tôi giúp anh cắt rau!" Hạ Diệu trong nháy mắt trở nên đặc biệt ân cần với Viên Tung.
Kết quả có một người so với cậu ta càng tha thiết cắt rau hơn. Thấy Hạ Diệu hăm he muốn giúp Viên Tung, Viên Như lập tức biến thành "thần hộ vệ" của bộ dao thớt.
"Không được, để tôi cắt."
Hạ Diệu trực tiếp lên tiếng tàn sát, "Cô cắt cái gì mà cắt? Cô xem cô cắt rau kém như vậy sao mà nhai được."
"Cũng vì làm không tốt nên tôi phải luyện tập cắt thái!"
"Nữ nhân làm cơm là tự hạ thấp giá trị bản thân, nam nhân làm cơm là tăng thêm mị lực! Nào nào nào, đến lượt tôi cắt."
"Đừng hòng cướp dao, tránh xa tôi xa...đi đi đi chỗ khác...."
"..."
Hai người họ bình thường ngay cả chén đũa đều lười dọn lên bàn ăn, hôm nay lại vì một con dao mà sống chết tranh đoạt. Viên Tung không nên buồn bực!? Chính là rất buồn bực!
Thấy hai người bọn họ cứ mãi tranh giành, Viên Tung trầm giọng ở bên cạnh thét ra lệnh.
"Dừng lại."
Hai người đều ngừng tay, ngoan ngoãn chờ Viên Tung lên tiếng.
Viên Tung hướng về hai người bọn họ nhìn lướt qua, ai cũng thể hiện ánh mắt mong mỏi, thế nhưng nếu đem ra so sánh, Hạ Diệu đôi mắt nhỏ như thiên thần liền khiến Viên Tung mềm nhũn. Mặc dù đầu óc lý trí không muốn để cho cậu ta làm chuyện này, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu ta, không nhẫn tâm nói lời cự tuyệt
"Được rồi, để Hạ Diệu cắt đi."
Viên Như chu mỏ, "Anh à... anh bất công."
"Đừng làm rộn, đi xem tivi đi."
Viên Như hầm hừ vừa mới bỏ đi, điện thoại của Hạ Diệu lại vang lên.
Tiếng chiên xào trong nhà bếp rất lớn, Hạ Diệu căn bản không nghe thấy Viên Như gọi cậu ta, cứ như vậy mà từng bước từng bước đảo lật con cá chiên trong chảo.
Viên Như đá văng cửa, lớn tiếng nói: "Hạ Diệu, điện thoại của anh!"
Hạ Diệu bị trượt tay, con cá chuẩn bị đem chiên rớt mạnh xuống chảo dầu, dầu sôi bắn ra khắp nơi. Viên Tung phản ứng cực nhanh mà đem tay của Hạ Diệu bọc lại lôi ra ngoài, toàn bộ dầu nóng đều văng vào trên mu bàn tay của Viên Tung, dứt khoát rút nhanh về phía sau.Mặc dù biết Hạ Diệu không có gì, Viên Tung vẫn là không nhịn được hỏi một câu.
"Có bị bỏng không?"
Hạ Diệu lắc đầu.
Viên Tung dùng tay xoa xoa vào ót của Hạ Diệu để trấn an cậu ta. Chỉ vì lúc Hạ Diệu nghe được hai chữ "điện thoại" bỗng giật mình, bây giờ suy nghĩ lại thì chắc chắn không có gì, đã kéo vài sổ đen rồi thì sợ gì chứ?
"Điện thoại của anh nè!" Viên Như tiếp tục ồn ào, "Số điện thoại gọi đến là 1-3-6-6-6-6-8-8-8-8-8, ây da, số điện thoại này đẹp thật!"
Viên Tung trước đây từng nghe qua dãy số này trong chốc lát cũng đã biết người này là ai. Đây mới là số điện thoại thật sự của Báo Đen, số trước đó chẳng qua chỉ là số dự phòng. Báo Đen biết Hạ Diệu sẽ kéo số của mình vào sổ đen, mới đem cái số kia làm thử nghiệm trước.
"Đã cúp." Viên Như nói.
Hạ Diệu hoàn toàn không biết số điện thoại đó là của Báo Đen, cho rằng đây là số từ các công ty quảng cáo gọi tới, trực tiếp phất tay một cái hướng về Viên Như nói: "Điện thoại quấy rầy, cứ việc không tiếp."
Viên Tung trong lòng nảy sinh bực bội, lại nhớ tới trước đó Hạ Diệu kể rằng Báo Đen ái mộ cậu ta, khiến cho lòng của Viên Tung lại càng sôi sục. Lúc ấy hắn chính là nhắc nhở Hạ Diệu tránh xa tên này ra, kết quả hiện tại Báo Đen lại không hề kiêng nể mà gọi điện thoại cho Hạ Diệu, bất kể là ai dùng cái số này gọi tới, cũng làm cho Viên Tung khó chịu cực độ.
"Cậu nhìn xem, tôi cho cậu phụ giúp nấu nướng một chút cậu lại phá hỏng mọi thứ." Viên Tung khẩu khí bỗng thay đổi.
Hạ Diệu nóng nảy cũng không vừa, vừa nghe lời này trực tiếp đem cái chảo chiên cá đặt qua một bên.
"Tôi không thèm nữa, anh tự mà làm!"
Nói xong, khí tức ào ạt mà đi ra khỏi nhà bếp, tiến tới phòng khách cùng Viên Như xem tivi.
Viên Như nhỏ giọng hướng về Hạ Diệu nói: "Tôi vừa nhìn trúng một người nam nhân."
Hạ Diệu liếc cô ta, "Cô không phải nói cô đổi tính rồi sao? Thế nào vẫn còn cái đức hạnh này?"
"Lần này là thật tình yêu thích, người đàn ông này so với những người tôi thích trước đó không giống nhau, anh ta rất chững trạc và thực tế, vừa nhìn liền muốn làm vợ của anh ta."
Hạ Diệu cười nhạt, thật sự là lời nói của Viên Như không có độ tin cậy cao, lời như vậy cô ta không biết đã nói bao nhiêu lần.
Viên Như thấy Hạ Diệu không tin, liền lấy điện thoại di động ra cho cậu ta nhìn ảnh chụp.
"Anh xem, chính là người nam nhân này, có phải vừa nhìn liền có cảm giác muốn dựa dẫm?"
Hạ Diệu chỉ là tùy tiện thoáng nhìn, ánh mắt đột nhiên ở trong tấm hình mà dựng đứng. Tôi thao! Đây không phải là Tiền Trình sao?Ngay lập tức nắm lấy tay của Viên Như, nói: "Tôi nói cho cô nghe, cô trước mắt cứ tìm một người khác đi, người đàn ông này hắn gần đây không rảnh rỗi nói chuyện yêu đương với cô đâu, chờ hắn hoàn thành công việc thì cô hãy đến quấy rầy hắn."
"Tôi vất vả lắm mới chọn trúng người này." Viên Như không hiểu được, "Nói chuyện yêu thương nhưng sẽ không làm lỡ việc huấn luyện, hơn nữa chương trình học của hắn cũng sắp hoàn thành, qua một thời gian ngắn nữa thì triệt để rảnh rỗi."
"Vậy cô phải chờ hắn rảnh rỗi hơn cả triệt để rảnh rỗi."
Viên Như có cảm giác cấp bách, "Chờ khi đó hắn bị người ta đoạt đi rồi."
"Cô yên tâm, có người giúp cô khóa chốt hắn rồi, chạy không thoát được đâu."
"..."
Quả nhiên, không có hai người vướng bận, Viên Tung rất nhanh thì làm xong thức ăn.Lúc ăn cơm, Hạ Diệu thầm quét nhìn Viên Tung mấy lần, phát hiện mặt của hắn vẫn trầm lặng. Trong lòng nhịn không được lẩm bẩm, không phải là vì cái chảo chiên cá bị văng dầu nóng chứ? Sau đó thấy trên mu bàn tay của Viên Tung có chấm đỏ phồng, trong lòng hình như hiểu cái gì.
Ăn cơm xong, Hạ Diệu không nói hai lời liền tiến ra cửa. Viên Tung cho là cậu ta cáu kỉnh, ở phía sau hét lớn một tiếng.
"Hạ Diệu, cậu đi đâu?"
Hạ Diệu cũng không quay đầu lại, rời đi.
Ngay lúc Viên Tung trong lòng vô cùng lo lắng, Hạ Diệu đột nhiên quay trở về, bùng phát thở hổn hển kéo Viên Tung đi về phòng ngủ, trước tiên là dùng nước muối sinh lí tẩy trùng vết thương cho hắn, sau đó từ trong túi áo móc ra thuốc mỡ trị phỏng, dùng miếng bông nhỏ chấm chấm thoa thoa cho Viên Tung.
Lòng của Viên Tung đột nhiên mềm nhũn ra, khiến khẩu khí lúc này cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
"Tiểu yêu tử à, tôi hỏi cậu, cậu và Báo Đen gần đây có lui tới sao?"
Hạ Diệu lập tức phủ nhận, "Tôi cùng hắn có cái gì mà lui tới? Tránh xa hắn còn không kịp, huống hồ hắn và anh chính là kẻ địch, tôi có thể cùng hắn qua lại sao?"
"Vậy là tốt rồi." Viên Tung một lần nữa nhấn mạnh, "Cứ tránh xa người này ra một chút."
"Đừng nói nữa, tôi đã biết rồi."
Hai người 'lăn qua lăn lại' đến rạng sáng, Hạ Diệu mới mơ màng mà ngủ, Viên Tung lúc này đi lên sân thượng gọi điện cho hai người hộ vệ tinh nhuệ của hắn.
"Bắt đầu từ ngày mai, hai mươi bốn tiếng đồng hồ theo dõi Hạ Diệu, có tình huống gì lập tức báo lại."
Trở về trong chăn, Viên Tung đem khuôn mặt tuấn tú của Hạ Diệu tỉ mỉ quan sát thật lâu.
Thật sự lo lắng!
HẾT CHƯƠNG!