Hạ Diệu quay đầu định bỏ đi, lại bị ông chủ khuyên nhủ.
“Chàng trai, ngoài trời mưa lớn như vậy, cậu đừng qua lại gây sức ép làm gì nữa. Ngoài chỗ tôi ra, không khách sạn nào còn phòng trống đâu. Chỗ chúng tôi tốt xấu gì cũng được xem là một khu du lịch, hàng năm vào thời điểm này đều đông nghẹt người, muốn có phòng đều phải đặt trước. Vả lại hôm nay trời còn mưa, phòng lại càng không dễ kiếm, các cậu không thuê sẽ bị người khác chiếm ngay đấy.”
Vừa nói xong, liền có một đôi nam nữ trẻ tuổi ướt lướt thướt tiến vào hỏi phòng.
Ông chủ đi qua nói tình hình một chút, sau đó xoay người lại hỏi Hạ Diệu, “Rốt cuộc các cậu có thuê hay không? Không thuê thì tôi để cho người ta luôn này. Người ta còn chẳng phải người yêu mà cũng định tạm chen ở qua một đêm. Hai người các cậu đều là đàn ông, còn gì phải kiêng dè chứ?”
Viên Tung không nói hai lời, trực tiếp giao tiền.
Hạ Diệu chỉ có thể mang một vẻ mặt ẩn nhẫn không phát tiết mà đi theo nhân viên phục vụ về phía phòng mình.
Khách sạn tuy nhỏ, nhưng điều kiện bên trong cũng không tồi. Vừa vào phòng, Hạ Diệu liền khẩn cấp chui vô nhà vệ sinh, lột hết quần áo ướt sũng ra, sảng khoái tắm nước ấm một hồi.
Sau khi trải qua ba bốn tiếng đồng hồ bị nước mưa giội rửa, Hạ Diệu bỗng cảm thấy được nước ấm xoa dịu là một cảm giác con mẹ nó quá mức tiêu hồn!
Đang sảng khoái thư thái, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bật mở không chút dấu hiệu báo trước, một thân hình cao lớn khôi ngô nghênh diện màn sương đi về phía cậu. Khuôn mặt Hạ Diệu nháy mắt từ hồng chuyển sang tím, thần tốc túm lấy khăn tắm quấn chặt quanh hông. Tốc độ phản ứng kia quả thực vượt ngoài khả năng của người bình thường, nhanh không thể địch nổi.
Kết quả, Viên Tung chỉ nhặt đống quần áo ướt mà Hạ Diệu thay ra, chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái, đi ra ngoài luôn.
Hạ Diệu nhịn không được bèn rống lên một tiếng về phía cửa.
“Anh cầm quần áo tôi đi làm gì?”
“Tôi bảo nhân viên phục vụ đem đi giặt, sáng sớm mai là có thể khô.”
Sau khi Hạ Diệu đi ra, Viên Tung liền vào phòng tắm, cũng ném toàn bộ quần áo ướt ra ngoài cửa, bảo với Hạ Diệu: “Lát nữa nhân viên phục vụ đến gõ cửa, cậu trực tiếp cầm ra ngoài là được.”
“Mặc kệ!”
Lời tuy nói như vậy, nhưng Hạ Diệu vẫn sầm mặt đi nhặt từng chiếc quần áo của Viên Tung lên. Nhặt đến cuối cùng chỉ còn lại một chiếc quần lót, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Hạ Diệu cầm chiếc quần lót lên liền nhịn không được mà nhìn nhiều một chút. So với các cỡ quần lót bình thường của nam thì đều lớn hơn, đặc biệt là phần nhô ra phía trước dị thường hiển hách, như thể vừa bị một cự vật đáng sợ nào đó làm dãn tung ra.
Hạ Diệu đang xem đến nhập thần, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Và thế là hành vi lén lút nghiên cứu quần lót trym bự của cậu, vừa vặn bị chủ nhân trym bự bắt được quả tang.
Chút mặt mũi còn lại của Hạ Diệu lập tức bị đốt cháy.
Viên Tung giễu cợt cười, “Thế nào? Cậu còn muốn tự tay giặt cho tôi?”
Hạ Diệu có loại kích động muốn vo tròn chiếc quần lót trong tay rồi nhét thẳng vào miệng Viên Tung.
Chờ tới khi Viên Tung từ phòng vệ sinh đi ra, Hạ Diệu đã chui vào ổ chăn rồi, bọc mình như một con nhộng, kín đến không một kẽ hở. Đã vậy còn đặc biệt nói với Viên Tung đang đi về phía giường: “Tôi bảo nhân viên phục vụ mang thêm một bộ chăn đệm rồi, chúng ta đắp riêng.”
Viên Tung không nói gì, trong suốt quá trình đi đến bên giường, ánh mắt luôn bị khối đại nam châm Hạ Diệu này hút chặt.
Hạ Diệu cảm thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, các cơ sau lưng vô thức căng cứng theo bản năng.
Viên Tung chẳng buồn nhìn bộ chăn đệm của mình, bàn tay to lớn trực tiếp túm lấy một góc chăn được Hạ Diệu ém chặt, bất ngờ xốc mạnh lên, từ phía sau ôm lấy Hạ Diệu. Sau đó lại ém chăn vào, đè thật chặt góc chăn, cầm tù Hạ Diệu trong không gian vừa ấm áp lại vừa chật hẹp này, hoàn toàn không cho phép phản kháng.
“Lão tử muốn ngủ cùng cậu trong một ổ chăn thì làm thế nào?” Hơi thở Viên Tung ngầm mang nhiệt khí phun hết lên tai Hạ Diệu.
Cả người Hạ Diệu đều bị vây trong trạng thái đề phòng bậc nhất, răng nanh thiếu chút nữa thì nghiền nát, ánh mắt lăng lệ quét về phía tên khốn sau lưng, cả giận quát: “Tôi nói cho anh biết Viên Tung, anh mà dám làm gì tôi, mẹ kiếp tôi sẽ giết chết anh!”
Lồng ngực tinh tráng của Viên Tung áp lên tấm lưng trần trụi của Hạ Diệu, cánh tay vòng qua eo cậu, khắp tay đều là xúc cảm trơn mịn. Đừng nói làm gì cậu, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cần ôm như vậy thôi, cũng có thể khiến huyết áp của Viên Tung tăng vọt đến hơn hai trăm rồi.
Bàn tay to lớn của Viên Tung kìm giữ hai má Hạ Diệu, cứng rắn vặn mặt cậu về phía mình.
“Ban nãy nghịch quần lót của tôi làm gì?”
Hạ Diệu thề thốt phủ nhận, “Ai nghịch chứ?”
Viên Tung cười: “Là muốn xem xem bản thân mình có bao nhiêu mị lực, có thể khiến tôi căng dãn quần lót đến cỡ nào sao?”
Thật con mẹ nó không biết xấu hổ… Hạ Diệu vung tay thụi cho Viên Tung một quyền vào ngực, giận dữ quát: “Đệch cụ anh!”
“Tôi thay cụ tôi cảm ơn cậu.”