Vương Trì Thủy vẫn mặt dày mà lèo nhèo, “Cho tôi thêm hai tờ nữa đi, tôi bị đói tận mấy hôm rồi.”
“Tôi đưa hết tiền cho cậu thì tôi còn tiêu cái gì nữa?” Hạ Diệu tức giận.
“Chẳng phải anh là con nhà giàu sao?”
Hạ Diệu lạnh mắt nhìn trả, “Ai bảo cậu tôi là con nhà giàu?”
“Thì chính viên cảnh ngục ban nãy đó.”
Hạ Diệu chỉ vào đầu Vương Trì Thủy mắng: “Tôi nói cho cậu biết, tôi chúa ghét ba cái từ này, từ nay về sau chớ có nhắc lại. Tiền của tôi không phải bay tới cùng gió, trời mưa xối xả tôi còn phải ra ngoài kiểm tra nắp giếng, trời đổ tuyết lớn vẫn phải ra ngoài điều khiển giao thông, một tháng làm được mấy ngàn đồng, tôi sống dễ dàng lắm đấy hả?”
Vương Trì Thủy nghe xong ra chiều hổ thẹn, sau đấy tiếp tục dùng ngữ khí càng hổ thẹn hơn để nói: “Vậy cũng cho tôi thêm mấy tờ đi! Anh thử nghĩ mà xem, tôi ra ngoài xong cũng phải ăn cơm! Ngộ nhỡ đến lúc ấy tôi cùng đường bí lối, lại đi ăn trộm ăn cắp, rồi lại bị bắt vào đồn, thế chẳng phải các anh bắt tôi vô nghĩa rồi hay sao?”
“Yên tâm, ra ngoài có người lo cơm cho cậu.” Hạ Diệu khẩu khí lạnh lùng.
Vương Trì Thủy sửng sốt, “Ai thế?”
Hạ Diệu cúi đầu nhìn thấy nét mặt ẩn ẩn hưng phấn của Vương Trì Thủy, lại tưởng tượng ra kết quả bi thảm sau này của cậu ta, vẫn là không đành lòng, lại cắn răng rút thêm mấy tờ tiền đưa cho Vương Trì Thủy.
Vương Trì Thủy cảm ơn chưa được bao lâu, tròng mắt lại lén liếc lên.
“Cảnh sát Hạ, trong ví của anh cũng không còn lại mấy tờ nhỉ? Còn chưa đến một…”
“Có phải cậu muốn ăn đòn không hả?” Hạ Diệu phát hỏa.
Vương Trì Thủy cuống quýt xua tay, “Không phải, anh hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không định đòi thêm tiền của anh đâu, tôi là liếc thấy ví của anh rất đẹp ấy mà. Hay là tôi trả anh toàn bộ số tiền này, anh tặng tôi cái ví kia nhé, tôi còn có thể giữ nó làm vật kỷ niệm.”
Hạ Diệu âm trầm cười, “Cũng biết nhìn hàng quá ha.”
Cái ví này là của Đậu Điệp tặng cho Hạ Diệu nhân ngày sinh nhật, gộp hết toàn bộ số tiền có trong ví Hạ Diệu lúc này cũng chẳng bằng tiền cái ví.
Vương Trì Thủy phản ứng rất nhanh, thời điểm bàn tay Hạ Diệu quét xuống, cậu ta liền ôm lấy đầu ngồi thụp xuống.
Hạ Diệu lười giằng co với loại người này, trực tiếp nói thẳng: “Cậu thành thật mà ở trong này đi, tôi về đây.”
“Đợi một chút.” Vương Trì Thủy gọi Hạ Diệu lại.
Hạ Diệu mất kiên nhẫn, “Cậu còn muốn gì nữa? Tôi nói cho cậu biết, tiền chỉ có đến thế thôi, cậu thích thì…”
“Không phải.” Vương Trì Thủy ngắt lời Hạ Diệu, “Tôi đùa giỡn với anh đấy thôi.”
Hạ Diệu thần sắc thoáng đình trệ, không hiểu ý của Vương Trì Thủy.
Vương Trì Thủy rút tiền trong túi ra, nhét lại vào tay Hạ Diệu.
“Cảnh sát Hạ, tôi không thể nhận tiền của anh được, tôi ở trong này rất tốt, chịu đựng thêm bảy tám ngày nữa là được ra ngoài thôi.”
Vương Trì Thủy vừa nói như vậy, Hạ Diệu lại cảm thấy không được tự nhiên.
“Không phải… tôi không có ý gì khác, cậu có thể chờ tới lúc ra ngoài rồi trả lại tiền cho tôi cũng được mà.”
Vương Trì Thủy nói bằng giọng đặc biệt thành thật: “Tôi ra ngoài rồi sẽ không trả lại anh nữa đâu, cảnh sát Hạ, tôi biết rõ bản thân mình là cái phẩm hạnh gì, anh đừng để tôi lừa bịp.”
Hạ Diệu đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Vương Trì Thủy cứng rắn nhét tiền về túi Hạ Diệu.
Hai người lặng yên đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, Vương Trì Thủy bỗng nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngữ khí trĩu nặng một cách khó hiểu.
“Tôi thật hi vọng ngày mà mình được thả ra, trời cũng sẽ đổ xuống một trận tuyết lớn.”
Hạ Diệu hỏi: “Tại sao?”
“Không tại sao cả, chỉ là tôi thích nhìn tuyết rơi thôi, tất cả những gì xấu xí đều sẽ bị vùi lấp.”
Thời khắc này, bỗng nhiên Hạ Diệu cảm thấy, có lẽ phía sau Vương Trì Thủy là cả một câu chuyện dài.
* * *
Viên cảnh ngục tiễn Hạ Diệu tới cửa, Hạ Diệu vỗ vai gã bảo: “Làm phiền anh rồi.”
“Xem cậu nói gì kìa, chỉ cần là cậu có lời, tôi nhất định sẽ bao che giúp mà.”
Trên đường trở về, trong đầu Hạ Diệu cứ lởn vởn mãi những lời của Tuyên Đại Vũ.
“Cậu cũng đối tốt với hắn đi, cậu cũng đối tốt với hắn đi, cậu cũng đối tốt với hắn đi…”
Hạ Diệu dừng xe trước một cửa hàng bách hóa, cân nhắc định mua tặng Viên Tung một món quà. Đút tay vào túi áo, định đếm trước xem còn bao nhiêu tiền rồi mới lại quyết định xem nên mua thứ gì.
Kết quả, sờ lần suốt hồi lâu, phát hiện túi áo ngày thường dùng để cất ví hoàn toàn trống rỗng. Lại sờ những túi khác, chỉ có túi áo mà Vương Trì Thủy đem tiền nhét trở về là phồng, còn lại đều trống rỗng.
Hạ Diệu âm thầm có một loại dự cảm chẳng lành, cậu chầm chậm thò tay vào túi áo mà Vương Trì Thủy nhét tiền.
Sau đó, rút ra một tờ báo cũ giảm giá.
Hạ Diệu nhớ lại thời điểm Vương Trì Thủy nhét tiền vào túi áo mình, rồi cả giây phút cảm khái lúc cậu ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nháy mắt liền hiểu được tất cả. Hung hăng dộng nắm đấm lên vô-lăng, phía sau có cả một câu chuyện dài? Mẹ kiếp có cái câu chuyện gì cơ chứ? Chỉ là mình ngu ngốc bị hắn lừa gạt đấy thôi!
Nhìn đồng hồ, thấy còn có chút thời gian, Hạ Diệu liền tăng tốc xe quay ngược trở về.
Viên cảnh ngục đóng cửa chưa được bao lâu, một hồi tiếng gõ cửa gấp gáp lại truyền tới.
“Ai thế?”
“Tôi.”
Viên cảnh ngục ra mở cửa cho Hạ Diệu. Vừa tiến vào, việc đầu tiên mà Hạ Diệu làm chính là mắng chửi Vương Trì Thủy, lời lẽ sắc nhọn, tâm tình kích động, cuối cùng tổng kết lại một câu, “Đệch mợ tôi muốn giết hắn luôn rồi đây.”
Viên cảnh ngục nghe đến hồ đồ, “Chẳng phải ban nãy cậu còn bảo tôi nhớ bao che cho hắn sao?
“Ban nãy? Ban nãy trong đầu tôi có bọt, bây giờ bị tôi vắt ra cả rồi!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ĐM hắn trộm tiền của tôi! Ở ngay trong phòng này!” Hạ Diệu rống.
Viên cảnh ngục giật giật khóe miệng vài cái, “Hắn chẳng phải là bạn cậu sao? Thế nào lại trộm tiền của cậu?”
Hạ Diệu không cách nào nói rõ cho được, sốt ruột đi hai vòng trong phòng, cuối cùng bảo: “Chỗ này của anh có camera giám sát phải không? Giúp tôi tua ngược về trước một đoạn, chính là lúc tôi nói chuyện riêng với hắn trong phòng trực ban ấy.”
Chẳng bao lâu sau, viên cảnh ngục đã chiếu theo yêu cầu của Hạ Diệu, tua lại băng ghi hình của camera cho cậu xem.
Hạ Diệu cùng cảnh ngục chăm chú quan sát màn hình, một lúc sau, cảnh ngục xem tới đoạn Hạ Diệu lấy tiền dúi cho Vương Trì Thủy.
“Ê, chẳng phải là cậu chủ động đưa tiền cho hắn sao?”
Hạ Diệu trầm mặt nói: “Anh cứ xem tiếp đi.”
Băng ghi hình tiếp tục chạy về phía sau, cuối cùng tới thời điểm hai người cùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Diệu chăm chú hết mức để quan sát, đột nhiên, tay Vương Trì Thủy chớp lên một cái, Hạ Diệu còn chưa kịp phản ứng, tay cậu ta đã lại trở về chỗ cũ.
“Hẳn là đoạn này rồi.” Hạ Diệu lẩm bẩm, “Anh tua chậm lại đi.”
Tốc độ băng được tua chậm lại gấp mấy lần, cuối cùng Hạ Diệu cũng nhìn thấy rõ toàn bộ động tác.
Cái này gọi là một phát ăn ngay, thật là lưu loát mà! Thủ pháp đủ liều mạng để so sánh với cả Viên Tung!
Thậm chí Hạ Diệu còn có chút hoài nghi, liệu có phải Vương Trì Thủy với Viên Tung là cùng một thầy mà ra không? Cậu ta đêm đó có phải đã cùng Viên Tung thương lượng trước không? Có phải cậu ta là do Viên Tung cố tình sắp xếp vào cạnh Tuyên Đại Vũ để gây khó dễ cho Tuyên Đại Vũ không?
“Đệch mợ!” Viên cảnh ngục nói, “Loại người này cậu không cần khách khí, chứng cứ vô cùng xác thực luôn, trong ví cậu có tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Hạ Diệu ấp úng đáp: “Cộng cả tiền ví chắc khoảng mấy vạn đồng.”
“Dám trộm cả tiền của cảnh sát ngay trong phòng trực ban của trại tạm giam, mẹ nó không muốn sống nữa chăng! Chốc nữa tôi đem đoạn băng ghi hình này chuyển ra ngoài cho cậu, đủ để phán nó từ tám đến mười năm tù.”
Mấy lời nói của Tuyên Đại Vũ lại bắt đầu lởn vởn bên tai Hạ Diệu, “Nếu nó thực sự bị phán mấy năm tù, tôi biết phải đợi tới bao giờ nó mới ra tù? Nếu nó thực sự bị phán mấy năm tù, tôi biết phải đợi tới bao giờ nó mới ra tù?…”
Hạ Diệu túm tay viên cảnh ngục ngăn lại, đạm nhạt nói: “Việc này anh không cần quan tâm, anh có thể giúp tôi gọi cậu ta ra đây không? Tôi muốn nói chuyện với cậu ta, mấy phút đồng hồ thôi.”
Viên cảnh ngục gật đầu.
Một lát sau, Vương Trì Thủy lại bị cảnh ngục gọi vào phòng trực ban.
Hạ Diệu một quyền khua Vương Trì Thủy vào thẳng góc tường, tay bóp lấy cổ cậu ta, giận điên người chất vấn: “Ví của tôi đâu?”
“Ví của anh?” Vương Trì Thủy cố tình giả ngu, “Ví của anh không tìm thấy? Liệu có phải bị rơi trên đường rồi không? Ban nãy lúc hai ta nói chuyện, tôi thấy ví của anh bị vểnh một góc ra ngoài. Thôi xong, nhất định là bị rơi rồi, cảnh sát Hạ, anh mau đi tìm đi thôi!” Nói rồi liền dùng sức đẩy ngực Hạ Diệu ra.
Hạ Diệu nghiến răng trợn trừng mắt nhìn cậu ta, bảo: “Tôi không cần ví và tiền, cậu trả lại giấy tờ cho tôi.”
“Tôi ngay cả ví của anh cũng không cầm, làm sao mà có giấy tờ của anh được cơ chứ?” Vương Trì Thủy tiếp tục giả ngu.
Thời khắc này, Hạ Diệu cuối cùng cũng thấu hiểu được Tuyên Đại Vũ.
Con hàng này quá là cực phẩm, không phải cực phẩm bình thường. Cậu ta dùng loại kế sách mà người minh mẫn đều có thể nhìn ra để đùa giỡn Tuyên Đại Vũ hai lần, nhân tiện đùa giỡn cả cảnh sát hình sự cậu đây một lần. Lúc chưa có bằng chứng thì không tố cáo được cậu ta, bây giờ có bằng chứng rồi lại vẫn không thể tố cáo được cậu ta! Không thể đánh không thể chửi không thể kích động, lại còn phải chiêu đãi ăn ngon uống ngọt!
Hạ Diệu gật gù, nói một câu phát ra từ tận phế phủ.
“Tôi lạy cậu luôn.”
Nói xong, hung dữ quẳng mạnh Vương Trì Thủy đi, bước nhanh ra ngoài.
Nhìn thấy viên cảnh ngục đang đứng bên ngoài hút thuốc, Hạ Diệu vô cùng gian nan mà toét miệng cười.
“Tôi với cậu ta đùa giỡn chút thôi, ví tôi cầm lại rồi.”
Viên cảnh ngục đen mặt.
Hạ Diệu lại vỗ vai gã, từ kẽ răng nghiến ra một câu giao phó.
“Giúp tôi che chở cho cậu ta thật tốt nhé.”
Từ trại tạm giam ra tới cổng lớn, khuôn mặt kia của Hạ Diệu nháy mắt chuyển sang âm trầm tới cực độ. Sau khi lên xe, cậu hung hăng thọc tay vào túi áo, móc ra thẻ ngân hàng, thẻ hội viên, chứng minh thư đã được Vương Trì Thủy trộm nhét vào từ lúc nào, hung dữ hất tung hết cả, văng đầy trong khoang xe.