Đang mải nghĩ ngợi, tiếng còi của huấn luyện viên chợt vang lên.
“Mau vào phòng thay đồ đổi sang đồ bơi đi, hôm nay chúng ta tiến hành huấn luyện chiến đấu dưới nước.”
Hạ Diệu là một trong số những người ra khỏi phòng thay đồ sau cùng, vừa bước ra liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Da dẻ trắng bóng, cơ ngực nở nang lại không khoa trương, vòng eo gầy mảnh nhưng không có vẻ đơn bạc, hai đường cong khiêu gợi tạo thành hình chữ V trên quần bơi, bộ vị được quần bơi bao bọc gồ trước vểnh sau rất tiêu chuẩn, hữu hình khiêu gợi.
Một học viên nữ tiến lại gần, lén hỏi Hạ Diệu: “Cậu Hạ, tôi có thể bóp mông cậu một chút không?”
Hạ Diệu méo mặt.
Học viên nữ kia trêu chọc nói: “Tôi cảm thấy mông cậu chắc chắn rất dẻo!”
“Đm dẻo là từ để hình dung bằng vị giác, okie?” Một học viên nữ khác ở bên cạnh cười nói: “Giàu tính đàn hồi mới là để hình dung bằng xúc giác!”
Hạ Diệu cười với các cô, cũng không để bụng, quay về đứng vào hàng.
Không lâu sau thì Viên Tung tới, ánh mắt đảo lướt qua mọi người. Thời điểm liếc tới Hạ Diệu, ánh mắt mờ mịt ngừng lại trong nửa giây, sau đó lại chuyển về phía mọi người, bắt đầu giảng giải những nội dung cơ bản của việc chiến đấu dưới nước.
Viên Tung đích thân xuống nước, ở trong nước làm mẫu, đám học viên liền quây thành một vòng đứng trên bờ quan sát.
Hạ Diệu nửa đứng nửa ngồi, hai tay chống trên đầu gối, chăm chú nhìn Viên Tung. Viên Tung đang diễn giải nội dung hít thở dưới nước, cả người chìm trong nước. Nước bể bơi xanh thẳm trong veo, có thể thấy rõ thân thể ẩn núp chuyển động, cường tráng như giao long. Tiêu chuẩn thẩm mỹ của nam nữ không giống nhau, ở trong mắt cánh đàn ông, dáng người như Viên Tung mới đích thực là ước mơ tha thiết của bọn họ.
Huấn luyện viên ra lệnh một tiếng, các học viên đều đồng loạt xuống nước, việc huấn luyện chính thức bắt đầu.
Kết quả, cũng không biết là vì Hạ Diệu bơi kém hay vì cái gì, hôm nay cậu đặc biệt xuống phong độ. Bình thường không tính là đứng đầu, nhưng cũng không tới mức kém cỏi như hôm nay. Lúc tiến hành huấn luyện bơi đứng tại chỗ, các học viên khác từ đầu đến cuối đều để lộ hai tay trên mặt nước, chỉ có mình Hạ Diệu là vẫn dùng tay để phụ trợ bơi.
Viên Tung lặng yên bơi tới cạnh cậu, nhìn cậu ở trong nước đá đạp lung tung, ngữ khí nghiêm khắc khiển trách: “Ban nãy lúc tôi giảng lý thuyết, cậu nghe được cái gì?”
Trên khuôn mặt tuấn tú đầy nước của Hạ Diệu ghi rõ ba chữ — tôi không nghe.
Viên Tung trừng mắt nhìn Hạ Diệu, cái này nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ phải chịu phạt. Kết quả Viên Tung điệu bộ là điệu bộ như vậy, nhưng lúc thô lỗ kéo Hạ Diệu tới bên mình, lại ghé vào tai cậu nói khẽ một câu: “Nghe lời, mọi người đều đang nhìn cậu đấy.”
Sau đó, việc huấn luyện trong nước của Hạ Diệu liền đổi thành một mình Viên Tung đích thân giám sát.
“Hai chân không được gấp khúc, đúng, theo khẩu lệnh của tôi.”
“Chân dùng sức một chút, kiên trì thêm chút nữa.”
Một học viên bên cạnh nhịn không được mở miệng nói: “Viên tổng à, cậu ta đã làm rất tốt rồi, anh hẳn là nên đi hướng dẫn cho những người khác.”
Sau khi nhận được ánh mắt đáp trả của Viên Tung, vẻ mặt của học viên nọ nháy mắt đổi thành: cậu ta còn phải tiếp tục cố gắng… cố gắng…
Thời điểm hướng dẫn kỹ thuật tiếp theo, Hạ Diệu nửa chìm trong nước, bàn tay Viên Tung vỗ về eo cậu, thỉnh thoảng khó tránh khỏi sẽ chạm tới mông, những lúc này Viên Tung phải cực lực khắc chế mới không khiến mình nghĩ chệch hướng.
Nhưng chẳng còn cách nào, thân thể tiếp xúc và phản xạ sinh lý là thứ mà con người ta không thể khống chế, cũng như làn da trơn bóng và giàu tính đàn hồi của Hạ Diệu là do trời sinh vậy. Hơn nữa thời gian tiếp xúc thân thể của hai người khá dài, lúc Hạ Diệu ở trong nước khua khoắng hai tay, vô tình chạm tới bộ vị gồ lên phía trước quần bơi của Viên Tung, Viên Tung nháy mắt liền có phản ứng.
Loại phản ứng này cũng bị Hạ Diệu trong mấy lần lặn xuống nước nhìn thấy rõ ràng, nhưng trên mặt cậu vẫn giả vờ như không biết gì. Phần cơ thể trên mặt nước của Viên Tung thoạt nhìn cũng không khác gì lúc bình thường, vẻ mặt vẫn trầm ổn như vậy.
Bởi thế, Viên Tung chỉ có thể “hướng dẫn” cho một mình Hạ Diệu, thời gian dài đến ba tiếng đồng hồ, phía dưới đã cứng đến rắn đanh, thậm chí tới độ vững chắc kiên cố.
Lúc này, tiếng còi của Viên Tung vang lên.
“Mọi người nghỉ ngơi chút đi, chuẩn bị ăn trưa.”
Đám học viên lần lượt trèo ra khỏi bể bơi, Hạ Diệu cũng lên bờ, đứng ở chỗ cách Viên Tung không xa, nheo mắt bễ nghễ mà nhìn xuống hắn, vẻ mặt càn rỡ giậu đổ bìm leo.
“Ê, tôi bảo này Viên Tung, sao anh còn chưa chịu lên thế?”
Hạ Diệu vừa nói vậy, đám học viên mới lên khỏi bể bơi và đám còn ở trong nước đều đồng loạt quay đầu hướng mắt về phía Viên Tung, trên mặt cũng hiện vẻ nghi hoặc giống như Hạ Diệu đang giả vờ.
Hạ Diệu tiếp tục phá hôi.
“Viên tổng, có phải anh bị chuột rút không?”
“Hey, có cần tôi kéo anh lên không?”
“…”
Đàn ông khác nếu trong trường hợp bị ngạnh lên trước mặt đám đông, hơi che giấu đi là cũng có thể lấp liếm. Nhưng phía dưới của Viên Tung một khi đã cương, tựa như khẩu súng dựng thẳng trong rừng cây rậm rạp, họng súng hướng lên trời, một bộ vận sức chờ phát động, sống động vô cùng, khí thế hung hãn gió cuốn mây tan.
Hạ Diệu ở trên bờ ồn ào, Viên Tung cũng không đáp lại, cứ như vậy khí định thần nhàn mà ẩn trong nước nhìn cậu chăm chú.
* * *
Buổi tối tan học, các học viên khác đều nhanh nhẹn thay quần áo, sốt ruốt đi về nhà. Một mình Hạ Diệu ở trong phòng thay đồ lề rề không đi, có chút không muốn rời đi. Hôm qua mạnh miệng nói cái gì mà không mặc quần thu là bởi đối kháng với thiên nhiên, kỳ thực cậu cũng sợ lạnh. Khoảng thời gian này là khó sống nhất, mọi nơi đều chưa cung ấm, cậu về nhà cũng phải đợi rất lâu mới được ăn cơm, cho nên có thể ở đây rề rà kiếm chút hơi ấm thêm tí nào thì cứ ở thêm tí ấy.
Đèn ngoài đại sảnh và phòng huấn luyện lần lượt tắt đi, Hạ Diệu đang xỏ tất, đột nhiên đèn phòng thay đồ cũng tắt, bốn phía rơi vào một mảng tối đen. Hạ Diệu cứ tưởng là do người quản lý tắt, vội vàng nhắc nhở: “Hey, còn người mà!”
Vừa dứt lời, một bóng đen cao lớn nhoáng lên, Hạ Diệu trong lòng thoáng căng thẳng, còn một chiếc tất chưa kịp xỏ đã vội đứng dậy bỏ chạy. Kết quả vẫn chậm một bước, bị bàn tay to lớn của Viên Tung nắm trụ eo, nửa kéo nửa ôm đẩy vào góc tường.
Sau lưng dán lên bức tường lạnh băng, đỉnh đầu đen ngòm, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng chất vấn như giận như không.
“Buổi sáng dám ở trên bờ phá hôi? Hửm?”
Hạ Diệu nhịn không được bật cười, rất nhanh lại bị chìm ngập trong sự giao đụng của đôi môi, trong tiếng nước nhem nhép bá đạo chiếm đoạt. Đầu lưỡi Viên Tung càn quét khoang miệng Hạ Diệu, khiêu khích dây thần kinh mẫn cảm nhất trên đầu lưỡi Hạ Diệu. Hạ Diệu trong lúc né tránh luôn hữu ý vô ý mà dây dưa cùng môi lưỡi Viên Tung, khí tức giống đực nháy mắt lan tràn trong không gian nhỏ bé tối tăm khép kín.
“Đù… tất tôi còn chưa đi xong… Á…”
Viên Tung nghe thấy vậy, trực tiếp nâng mông Hạ Diệu mà bế bổng lên. Khuôn mặt Hạ Diệu nháy mặt nóng bừng, bội cảm khuất nhục mà dùng tay túm tóc Viên Tung, giãy giụa muốn xuống. Viên Tung lại một mực không tha mà đem đầu lưỡi chuyển đến tai Hạ Diệu, liếm hôn nhấn đè, ngậm mút nhẹ nhàng, Hạ Diệu nháy mắt phát ra tiếng kháng cự vỡ tan.
“Cút… Đệt…”
Hạ Diệu chửi bới càng hung hãn, Viên Tung khi dễ càng dữ dội, đối với loại trai tân nhiều năm nín nghẹn như Hạ Diệu mà nói, không cần quá nhiều kỹ xảo, hơi khiêu khích một chút là độ mẫn cảm đã tăng vọt rồi. Viên Tung mạnh mẽ hôn cổ Hạ Diệu, thân thể Hạ Diệu kịch liệt giãy giụa, tiếng chửi bới trong miệng rõ ràng bị biến thanh điệu. Viên Tung thuận thế trượt tay vào áo Hạ Diệu, hai ngón tay trêu đùa đầu ngực, Hạ Diệu nháy mắt như bị điện giật, eo điên cuồng run rẩy.
“A… mẹ kiếp anh cút ngay cho tôi…”
Hạ Diệu gần như giựt đứt một nắm tóc của Viên Tung, điện lưu trong ngực vẫn điên cuồng lủi xuống bụng. Viên Tung đùa xong một bên đầu ngực lại chuyển sang bên còn lại, điểm đỏ mềm mại biến thành tiểu đậu cứng rắn, Hạ Diệu gần như bị loại tê ngứa khó hiểu này kích thích đến tan rã ý chí.
Cảm thấy trước ngực chợt lạnh, vạt áo sơ mi đã bị cuốn lên, thân thể bỗng dưng bay bổng, xúc cảm ướt át đáp xuống bụng.
Vầng trán Hạ Diệu nháy mắt hiện lên một tầng mồ hôi, thắt lưng giữa lúc xoay loạn đã cảm nhận được sự biến hóa từ hạ thể của Viên Tung, bắt đầu liều lĩnh chống cự. Nắm tay đấm thùm thụp lên vị trí sau vai Viên Tung, tay gắt gao giữ vạt áo, không cho đầu lưỡi của Viên Tung chạm tới “bãi mìn”.
Điểm yếu của Viên Tung bị kiềm giữ, cánh tay hắn thoáng buông lỏng, đưa mắt lên nhìn thẳng Hạ Diệu.
Hạ Diệu cũng nhìn hắn chằm chặp.
Hai người nhìn nhau mấy chục giây đồng hồ trong bóng tối, Hạ Diệu âm thầm có loại ý niệm sụp đổ, cậu miễn cưỡng chống đỡ không để mẩu gạch nát cuối cùng rơi xuống, khóe miệng kéo ra một nụ cười khiên cưỡng.
“Đừng nháo nữa, tôi đói bụng rồi, ở chỗ anh có gì ăn không?”
Kỳ thực vào giờ khắc này, Viên Tung vốn có thể cưỡng ép tiếp tục, nhưng đó chỉ là phòng tuyến thân thể dễ dàng công phá, khi thân dưới tỉnh táo lại rồi, tâm lý sẽ gặp phản ứng ngược. Hắn biết Hạ Diệu không tiếp nhận được. Hắn là một tay súng bắn tỉa, mục tiêu ái tình này cần có đủ kiên nhẫn để theo đuổi, cơ hội chỉ có một, hắn không nỡ làm xằng làm bậy trên người Hạ Diệu.
Viên Tung buông lỏng bàn tay đang đặt trên mông Hạ Diệu, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Hạ Diệu đẩy Viên Tung ra, nhảy sang ngồi trên tấm đệm êm bên cạnh, cũng không bật đèn, vừa xỏ tất vừa nói: “Tùy, có gì ăn đấy.”